Mâu quang trầm xuống, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nheo lại đôi mắt không vui. Rung động qua rồi, hắn cực kì nổi giận. Quần áo lộ liễu, động tác liêu người, ánh mắt kiều mỵ, tất cả đều làm cho gương mặt tuấn tú của hắn lạnh như băng, sớm quên hẳn mình bây giờ đang giả trang Nam Cung Ngọc.
Hắn nhìn lướt qua đám người, bắt gặp ánh mắt si mê của Lãnh Tuyệt Tâm, Đoan Tuấn Mạc Nhiên gắt gao nắm chặt hai tay lại.
“Xoay tròn, từ từ nhắm đôi mắt lại, nhìn không thấy ánh mắt đắm say của chàng, đêm hạ tuyết trắng, ta vẫn không ngừng nghỉ, tuổi tác dần mơ hồ, ai nhìn thấu nỗi niềm mình ta gửi trong điệu vũ!”
Hai cánh tay giao nhau phía trước, tóc huyền phất phới bay trong không trung, mị nhãn như tơ, môi anh đào khẽ mở, phát ra thanh âm êm dịu thánh thót như tiếng chuông ngọc ngân vang, nhẹ nhàng yểu điệu như gió mùa hạ lùa qua động Kim Mã.
Âm điệu xa xăm, gợi mở nỗi lưu luyến triền miên, cất lên nỗi lo lắng ái tình trong nhân gian. Khúc ca chấm dứt hồi lâu, dư âm dường như vẫn còn vấn vương quanh quẩn.
Lăng Tây Nhi tràn đầy vui vẻ, mâu quang yên lặng nhìn chằm chằm Đoan Tuấn Mạc Nhiên, gương mặt tuyệt lệ không giấu nổi vẻ đắc ý.
Nàng tin tưởng, khúc ca này hoàn toàn có thể thay đổi quan điểm của hắn. Nàng muốn chứng minh, Lăng Tây Nhi tuyệt đối không phải là một nha hoàn vô dụng, ha ha, nàng muốn xoay người ca xướng, nàng muốn…
Lăng Tây Nhi ngốc nghếch đứng trên võ đài đắc ý được 3 giây, đến giây thứ 4, nàng đột nhiên bị một người gắt gao ôm chặt trong lòng, trên người phủ thêm một kiện áo choàng tím, đồng thời nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo lên bên tai:
“Chết tiệt, ngươi nhất định phải mặc ít trang phục như vậy sao?”
Ngô? Nàng hoảng sợ mở rộng cái miệng nhỏ nhắn, mắt đảo quanh, chống lại gương mặt lạnh như băng. Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Tây Nhi, chỉ đơn giản hừ lạnh một tiếng, mâu quang khó nén nổi tức giận.
Ngay sau đó, thân thể Lăng Tây Nhi bay lên, trong tiếng kháng nghị bất mãn của mọi người, phi xuống vũ đài. Đoan Tuấn Mạc Nhiên liếc nhìn Lãnh Tuyệt Tâm, khẽ cắn môi, trực tiếp đi ra cửa.
“Tiếp tục đi, múa tiếp đi!”
Điệu múa hoạt sắc sinh hương vừa rồi làm tất cả mọi người hô lớn. Từng bước chân uyển chuyển của Lăng Tây Nhi, cùng với trang phục rung động lòng người trong nháy mắt làm hết thảy nam nhân nơi này cuồng dại, bọn họ cố gắng ngăn cản Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng tay còn chưa chạm vào người hắn đã bị đánh té lăn ra đất.
“Oa, người nơi này thật nhiệt tình nha!”
Lăng Tây Nhi như chú mèo con trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ló ra đầu nhỏ nhìn đám người quá khích. Nhưng khuôn mặt mày nàng chỉ vừa rạng rỡ một chút, lập tức cảm nhận được một luồng chưởng phong mạnh mẽ.
Nàng hoảng sợ nhanh chóng rụt đầu lại, không kịp nhìn rõ gương mặt âm u tức giận của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã bị hắn vung tay dùng áo choàng quấn chặt.
“Ngô ngô…”
Tay chân nàng đông cứng bất mãn kháng nghị, Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng:
“Không được cử động, dám ngọ nguậy ta đem ngươi chém thành hai nửa!”
Những lời này hiệu nghiệm hơn bất cứ lời nói nào, thân thể Lăng Tây Nhi lập tức đông cứng, giữ một tư thế quái dị giữa không trung, giống như bị điểm huyệt, cả khuôn mặt cũng vùi trong lớp quần áo, để mặc cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên ôm về khách điếm.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hung hăng ném nàng lên giường, Lăng Tây Nhi chật vật lăn lộn vài vòng, đến khi thân thể ổn định, trước ngực lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn đập vào đôi mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Hắn hừ lạnh một tiếng, thân thể cao ngất tiến về phía trước, dùng ưu thế tuyệt đối đè Lăng Tây Nhi dưới thân. Hắn khiến nàng khẽ run rẩy trên tấm đệm, đôi môi dày áp vào khuôn mặt duyên dáng của nàng.
Ánh mắt hắn tối lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhích lại gần, hô hấp nóng cháy phả vào mặt nàng, mâu quang âm lãnh.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi…”
Đôi gò bồng đảo khẽ run rẩy qua lớp vải mỏng gắt gao áp chặt vào khuôn ngực rộng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Lăng Tây Nhi tràn đầy hoảng hốt, một cảm giác tê dại khó hiểu chạy dọc sống lưng làm nàng không biết nên làm thế nào.
“Ta rất tức giận!”
Ánh mắt vốn lạnh như băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng trở nên lạnh hơn nữa.
“Ta ta ta ta…”
“Ngươi biết mình đã làm cái gì không?”
“…”
“Không sai, là ta cho ngươi đi, nhưng ta có bảo ngươi mặc thành dạng này sao?”
Hắn lạnh lùng giật nhẹ cái yếm của Lăng Tây Nhi. Trời ạ, Lăng Tây Nhi vội vàng kéo lại y phục, bộ đồ này nàng mất bao công sức mới làm được, nhỡ bị hắn xé hỏng….
“Ngươi cũng biết rất mất mặt sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đùng đùng nổi giận, mâu quang long lên sòng sọc.
Hắn dọa người nha? Nàng không hề cảm thấy gì cả, bộ đồ này rất bình thường mà, chẳng lẽ hắn muốn nàng chùm kín từ đầu đến chân không chút khe hở như phụ nữ Arab sao?
Nàng ném cho hắn cái nhìn không kiên nhẫn đầy khinh thường, tỏ vẻ bất mãn.
“Lăng Tây Nhi!”
Lửa giận ngập tràn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang nghiến răng nghiến lợi không nhịn được nữa phải rống lên.
Được rồi, nàng đầu hàng, nhưng còn lâu trái tim nàng mới khuất phục! Lăng Tây Nhi nhăn nhăn cái mũi.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Lăng Tây Nhi, mâu quang bỗng nhiên trở nên âm ngoan. Hắn đang suy nghĩ, xem mình thật sự có muốn đem nữ nhân này đánh gãy chân hay không, làm vậy không phải nàng sẽ không vô duyên vô cớ gây chuyện nữa hay sao?
Khó khăn lắm mới có thể gặp mặt Lãnh Tuyệt Tâm một lần, phút chốc lại vì nàng mà hóa thành bọt nước.
Thân thể Lăng Tây Nhi run run, muốn liều mạng trốn về phía sau, bất đắc dĩ nhận ra thân thể mình đang nằm dưới thân tên ác ma Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không thể động đây.
Ánh trăng làm càn tại nhuộm màu đích bên cửa sổ, đảo mắt ma huyễn sở hữu thị giác, nữa lại một chén nọ từ xưa thần bí sông Hằng nước, ta tương tại cái trán đích mắt mèo vạch trần rồi lễ mừng…”
“Cốc cốc!”
Đúng lúc đó tiếng đập cửa vang lên, giống như người máy, mâu quang âm ngoan lạnh như băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên biến mất trong nháy mắt, gương mặt lạnh lùng tới cực điểm trở nên tươi cười, nhưng ngữ khí vẫn âm ngoan như cũ:
“Không được nhúc nhích!”
Hắn quấn chặt Lăng Tây Nhi trong chiếc áo sam, đôi mắt âm lạnh gắt gao nhìn nàng 3 giây, mặc dù lần này hắn không trực tiếp mở lời uy hiếp, nhưng ánh mắt này so với mấy lời đó kinh khủng hơn nhiều.
Gương mặt Lăng Tây Nhi ửng đỏ, ánh nến chiếu lên quần áo hắt ra màu sắc nhàn nhạt, nàng ngoan ngoãn nằm trên giường.
“Là ngươi?”
Cửa phòng vừa mở ra, thanh âm vốn lãnh đạm của Đoan Tuấn Mạc Nhiên toát lên ngữ khí đầy kinh ngạc.
“Ai vậy?”
Lăng Tây Nhi di chuyển ánh mắt, khẽ động cái cổ cứng ngắc, hai tai vểnh lên nghe ngóng tình hình.
“Đúng! Là ta!”
Một nam nhân cười cười đi vào phòng, thanh âm mềm mại đáng yêu tới cực điểm nghe quen quen.
“Chúng ta không phải hẹn sẽ gặp mặt sao? Vì sao người lại quay về?”
Thanh âm của nam nhân kia càng ngày càng gần , chắc hắn đang đang ngồi trên ghế cách giường không xa.
“Nảy sinh một ít phiền toái!”
Ngữ khí của Đoan Tuấn Mạc Nhiên từ từ trở nên hòa hoãn, không còn vẻ lãnh băng vừa rồi. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
“Là nàng sao?”
Thanh âm mềm mại đáng yêu kia lại vang lên, đôi mắt của Lăng Tây Nhi khẽ động, hình như đề tài câu chuyện có nhắc tới nàng.
“Đúng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu thừa nhận, chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Tây Nhi, sau đó ngồi ở trên giường.
“Đúng là phiền toái thật!”
Đối phương khẽ than.
Phiền toái? Uy uy uy, ít nhất cũng phải nói là mỹ nữ chứ!
Lăng Tây Nhi dùng lực chui ra khỏi quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quơ quơ móng vuốt nhỏ kháng nghị. Lời còn chưa kịp nói ra, thân thể nàng cứng đờ, lần này nàng thật sự bị hắn điểm huyệt nói rồi.
Sau đó, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không vui trừng mắt nhìn nàng một cái, đem y phục trên người nàng quấn chặt, bao kín không kẽ hở từ đầu đến chân.
“Lãnh công tử, hôm nay thật sự ngại quá, nô tỳ không hiểu quy củ làm ngươi chê cười. Ngày mai ta mở tiệc ở Túy Tiên Lâu, chẳng biết Lãnh công tử…”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ.
“Hảo! Ngày mai gặp!”
Lãnh Tuyệt Tâm nhận ra ý đuổi khách từ nụ cười khách khí của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hứng thú liếc nhìn Lăng Tây Nhi, không hề di chuyển.
“Ngươi còn có chuyện gì sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nháy nháy mắt tỏ vẻ không ngại học hỏi.
“Ta muốn nha hoàn của ngươi!”
Oa! Rất thẳng thắn nha! Lăng Tây Nhi khẽ chuyển ánh mắt, mâu quang đắc ý dào dạt. Ha ha, cuối cùng cũng có người nhận ra giá trị của nàng!
“Thì sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ mở miệng.
“Nếu ngươi không ngại, ta có thể trả số tiền lớn để mua nàng!”
Lãnh Tuyệt Tâm cười tà mị, mâu quang si mê nhìn tư thế quái dị như bạch tuộc nằm ngửa trên giường của Lăng Tây Nhi.
Mua ta? Con bà nó, hắn coi ta là hàng hóa sao?
Lăng Tây Nhi nhăn nhăn cái mũi, dù bất đắc dĩ cũng không muốn nghe nữa, chỉ có thể dùng sức trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kháng nghị.
“Không bán!”
Từ đôi môi tuyệt đẹp của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ thốt ra hai chữ, hắn cười lãnh đạm, dùng con ngươi đen láy nhìn thẳng Lãnh Tuyệt Tâm, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia ẩn nhẫn.
“Ta chưa hề nói giá, Nam Cung công tử đã nói không bán? Nàng rất giống muội muội của ta, Nam Cung công tử yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với nàng!”
Lãnh Tuyệt Tâm tỏ vẻ lơ đễnh, không đem lời cự tuyệt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên để ở trong lòng, trên gương mặt hắn nhẹ nhàng nở nụ cười tà mỹ.
“Bao nhiêu cũng không bán, Tây Nhi là nha hoàn mẫu thân ta thích nhất, tuyệt đối không bán!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười nhẹ, mâu quang bất chợt trở nên sắc bén, nhất thời sóng ngầm mãnh liệt tỏa ra từ hai nam nhân xung đột lẫn nhau.
“Uy uy uy, có thể nghe giá trước được không?”
Lăng Tây Nhi chớp chớp mắt, mâu quang khó nén nổi đắc ý. Nếu giá cao phù hợp ý nàng, khí tiết nàng có thể hoàn toàn không cần. Nhưng nếu phải dời đi Đoan Tuấn Mạc Nhiên…
Nàng chuyển dời ánh mắt, nhìn sang khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của hắn, trong lòng chợt sinh ra rung động không ngừng, cảm giác thật kỳ quái.
Tên ác ma giết người đó đáng giá để nàng lưu luyến sao? Không, một điểm cũng không, thà bắt nàng đi làm thiếp còn hơn. Không thể nói nàng không có lập trường được, cẩm y ngọc thực so với không biết lúc nào sẽ bị chém thành hai nửa, bất cứ ai cũng sẽ chọn phương án thứ nhất nha.
“Có lẽ chúng ta có thể thương lượng thêm, trừ tiền mua, ta có thể cho ngươi những lễ vật khác!”
Lãnh Tuyệt Tâm cười nhạn nhạt, chậm rãi mở miệng. Hắn đang dụ dỗ Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hơn nữa còn là kiểu dụ dỗ trắng trợn.
“Lễ vật khác? Vật gì?”
Mâu quang của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chợt lóe lên, mỉm cười quyến rũ tà nghễ với Lãnh Tuyệt Tâm.
“Thiên Địa Thịnh, ta có thể cho ngươi làm Phó Đường chủ! Đối với người mới vào Hội mà nói, đây là ân huệ chưa từng có, không phải ngươi vẫn mong được gia nhập sao?”
Lãnh Tuyệt Tâm khẽ cười, hơi cúi đầu, mang theo một tia mị hoặc hấp dẫn, khiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi nhíu mày.
Uy uy uy, gia nhập xã hội đen có cái gì tốt, loại điều kiện này cho ta ta cũng không thèm. S