Đoan Tuấn vương triều dựng nước vào mùa thu năm 208, Đoan Kinh Hoàng đế băng hà, thái tử Đoan Tuấn Mạc Bắc kế vị, sửa quốc hiệu thành “Huyền Viễn” .
Đoan Tuấn vương triều chinh chiến liên miên từ năm này sang năm khác, đến năm Huyền Viễn, mầm mống của các tệ nạn đã bắt đầu manh nha*, trong triều lòng người tan rã, kết bè kết cánh.
*manh nha: xuất hiện, chớm bắt đầu
Đến năm thứ hai, lại gặp đại hạn, từ đầu xuân đến giữa hè không có lấy một hạt mưa, trời khô hạn khiến lòng người oán giận, lục lâm hảo hán các nơi đều khởi nghĩa vũ trang, trong đó một tổ thức cường đạo gọi “Thiên Địa Thịnh” từ từ quật khởi, bọn họ lấy Giang Nam làm cơ sở, mở rộng thế lực ra xung quanh, uy hiếp thủ đô Đoan thành của Đoan Tuấn vương triều, từ đoạn đường dọc theo Trường Giang xuống phía dưới, hoạt động hung hăng ngang ngược cả một vùng Trường Giang.
Vì muốn tiêu diệt lũ loạn thần tặc tử này, Hoàng thượng phái Vương gia thứ mười sáu của Đoan Tuấn vương triều – Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi vào Giang Nam.
Nghe đồn Đoan Tuấn Mạc Nhiên*, người cũng như tên, ít ngôn quả ngữ cộc lốc kiệm lời, âm ngoan thô bạo, là Vương gia kinh khủng nhất của Đoan Tuấn vương triều, thủ đoạn giết người tàn nhẫn tới cực điểm, mà võ công trác tuyệt, chỉ một thời gian ngắn, khiến các tổ chức số một giang hồ ở Giang Nam người người đều hoảng sợ, liều mạng cùng lục lâm cường đạo Thiên Địa Thịnh phân rõ giới hạn nhằm giữ lấy an toàn.
*Mặc Nhiên : hờ hững!
Ở Giang Nam, kỹ viện lớn nhất chính là Phiêu Hương viện, nổi tiếng nhất là hoa khôi Lãnh Phiêu Hương, thân hình gợi cảm xinh đẹp đang uốn éo trên mình một nam nhân khỏe mạnh, âm thanh mềm mại nhỏ nhẹ chậm rãi từ trong đôi môi anh đào thốt ra, cánh tay như củ sen trắng nõn ôm chặt lấy cơ thể tinh tráng kia, hai chân thon dài duyên dáng kẹp chặt lấy thắt lưng của nam nhân, đôi môi nóng bỏng, trong mắt hiện rõ vẻ mê man.
Nam nhân thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, mắt to tròn, mũi cao, môi phấn hồng, ánh mắt nhìn ả đàn bà trước mặt đang ra sức biểu diễn, trong hai tròng mắt lộ những tia sáng lạnh lẽo.
“Ôi, tiểu ca, cơ thể ngươi thật rắn chắc nha!”
Tay Lãnh Phiêu Hương vuốt ve bộ ngực cường tráng của nam nhân, đôi mắt trở nên mơ màng, cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục hướng lên phía trước.
Con mắt của nam nhân tối sầm lại, định đem nàng đẩy ra, lại nghe thấy từ gian phòng bên cạnh từng đợt âm thanh ướt át liên miên không dứt vọng đến, đối tượng hắn tiếp cận là Lãnh Tuyệt Tâm của Thiên Địa Thịnh hình như đang vô cùng hứng thú hưởng thụ mỹ nhân.
“Nam Cung tiểu đệ, nữ nhân của ngươi không hợp khẩu vị sao?”
Nam nhân ở phòng bên cạnh mặc dù thoải mái có thừa nhưng vẫn không quên quan tâm đến cuộc chiến bên này.
“… Không có!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên với tên giả là Nam Cung Ngọc mở miệng cười hì hì, đuôi mắt nheo lại lạnh lùng.
“Vậy tại sao không có âm thanh?”
Lãnh Tuyệt Tâm mở miệng hỏi thẳng.
“… Ta không…”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, khiến cho nữ nhân trên người cười mỉa một trận.
“Tiểu ca, sao ngươi không nói sớm cho tỷ tỷ biết rõ ràng như vậy, ta đây là một tay lão luyện nha!”
Lãnh Phiêu Hương cượt cợt tiến lên, kéo bắp đùi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lãnh Phiêu Hương, ánh mắt trở nên thâm độc tàn nhẫn.
Nữ nhân, hắn không phải là chưa từng chạm qua, nhưng từ trước tới nay trong lúc làm việc sẽ không đụng đến nữ nhân! Nhưng nếu nữ nhân này muốn như vậy, hắn không ngại phá lệ một lần!
Bàn tay to lớn hung hăng đẩy cằm Lãnh Phiêu Hương lên, môi phấn hồng hôn xiết, tay không một chút thương tiếc bắt đầu chà đạp thân thể nóng bỏng kia, đi qua chỗ nào, quần áo Lãnh Phiêu Hương lại mất đi một mảnh.
“Nga… A!”
Lãnh Phiêu Hương kêu to hưng phấn, thân thể càng vặn vẹo mãnh liệt, thân thể trần trụi càng gắt gao dán chặt vào người nam nhân, hai tay hai chân tựa như thằn lằn, chặt chẽ cuốn lấy!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói lời nào, chỉ là cười lạnh, tăng thêm lực trên tay.
“Ai nha, thật thoải mái, ngươi còn nói không, rõ ràng tinh thông mà!”
Tay của Lãnh Phiêu Hương không biết là cố ý hay vô ý lướt nhẹ qua những chỗ mẫn cảm của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trong khuôn miệng nhỏ xinh không ngừng rên rỉ.
Lãnh Nguyệt* ở phòng cách vách xác định đã xong việc liền cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu phấn đấu, hai tay mạnh mẽ xoa nắn bộ ngực của nữ nhân, nét mặt tươi cười tà mị lẳng lơ.
*Lãnh Nguyệt: bên trên Mạc Nhiên ca ca gọi là Lãnh Tuyệt Tâm chắc là tên giả của Lãnh Nguyệt. ToT chưa đọc hết nên không hiểu chỗ này….sau này có gì sẽ đính chính nha !
Hắn là một nam nhân cực đẹp, da thịt trắng nõn như ngọc, mắt bồ đào gợi cảm mê người, dáng người thon dài như ngọc, tiếng nói trầm thấp khêu gợi, tất cả nhìn vào đều thấy hoàn mỹ tuyệt vời, giờ phút này, hắn đang nằm trên người mỹ nhân hưởng thụ.
Hắn thích nữ nhân, nhất là nữ nhân trời sinh xinh đẹp, mà thanh lâu đúng là một nơi đáng tới, hắn lạnh lùng nhếch môi nhẹ nhàng dao động trên người nữ nhân, vươn đầu lưỡi khêu gợi, chậm rãi mút vào bộ phận gợi cảm của nữ nhân, nhìn nữ nhân ở dưới thân hắn rên rỉ vô lực, rồi lớn tiếng kêu rên là việc làm hắn cao hứng nhất!
Nữ nhân mềm nhũn bấu vào cơ thể hắn, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, mắt mơ màng, hai tròng mắt khép lại, môi anh đào đỏ tươi hé mở, bộ dáng quả nhiên cực kỳ gợi cảm xinh đẹp.
Bên kia, tình hình chiến đấu cũng đến cao trào, từ đôi môi anh đào của Lãnh Phiêu Hương chậm rãi bật ra âm thanh rên rỉ mị hoặc lòng người, hai mắt nàng hiện rõ vẻ mê mang, chờ đợi nam nhân trên người tiến vào.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, đem thân thể nữ nhân xoay ngược lại, thân hình trần trụi cường tráng gắt gao ở phía trên cơ thể nữ nhân trơn truột bóng loáng, Phiêu Hương lớn tiếng rên rỉ vài tiếng, thân thể mềm mại dán chặt trên người của hắn.
Con mắt lạnh lùng trở nên tà mị, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vung tay lên điểm huyệt ngủ của nàng.
Trong khi làm việc hắn không đụng tới nữ nhân, đây là cực hạn của hắn!
……………
Giang Nam.
Khí trời ấm áp lại hơi ẩm ướt, thổi phớt qua mặt, đúng là thời tiết tốt nhất để bảo dưỡng da thịt.
Tia nắng ban mai đã bắt đầu lóe rạng, trên phố rất ít người qua lại. Người giàu sang thì còn đang chìm trong mộng đẹp, mà người buôn bán nhỏ mới bắt đầu làm việc, một ngày mới đã tới.
Không tới trưa, trong chợ tạo thành một dòng người, hai bên cửa hàng cửa hiệu san sát, không phải cứ là tửu lâu trà quán, hiệu may hàng vải, hiệu gạo hàng muối, chỗ nào cũng ồn ào náo nhiệt.
Trên đường cái đám người chen vai đẩy tay, mùa hè mọi người thức dậy sớm, đều muốn tranh thủ lúc khí trời còn chưa nóng bức mang hàng hóa bán hết, bởi vậy âm thanh rao hàng không ngừng vang ầm ĩ bên tai.
Gần đến buổi trưa, sương mù tan đi, ánh mặt trời dần dần trở nên gay gắt, trong đám người đông nghịt một thân ảnh tím đỏ xuất hiện, đang ủ rũ, nhìn thấy phố xá thì cực kỳ sung sướng, như là cành khô chờ được gió xuân về, sức sống tuôn trào.
Mắt mọi người đang lim dim lập tức mở to, nhìn chằm chằm thân ảnh xinh đẹp này: nàng ôn nhu uyển chuyển, giơ tay nhấc chân đều mang khí chất tuyệt ngạo vô song của con cái nhà giàu, phía sau có một nha hoàn áo xanh đi theo, càng khuynh quốc khuynh thành, không thoa phấn trang điểm mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn như có ánh tuyết lúc bình minh, đôi mắt như lưu thủy, da tay mịn nhẵn, dáng người tinh tế, cười một cái nghiêng thành, cười hai cái nghiêng quốc, mặc dù ánh mắt mơ hồ, giảm bớt một chút khí linh động, nhưng lại vượt xa tiểu thư của mình, trên người nếu không phải là quần áo vải thô, mà là gấm vóc lụa là, nhất định mọi người sẽ cho rằng, tiểu nha hoàn áo xanh kia mới là tiểu thư!
“Yên Chi, đi mua giúp bổn tiểu thư chút lê, tiết trời nóng nực ăn lê tử là tốt nhất!”
Thanh âm như tiếng chim hoàng oanh thật dễ nghe, ngón tay chỉ vào đống lê tử vàng chanh, làm mấy người bán hàng rong đều chạy vội lại cười nịnh nọt.
Lăng Tây Nhi ngoan ngoãn gật đầu tiến lên, cầm lấy túi giấy, chọn lấy bốn quả lê tử thật to, thanh toán tiền, rồi lại như cái xác không hồn đứng ở phía sau tiểu thư.
Kỳ thật tên nàng vốn không phải là Yên Chi, mà tên là gì thì bây giờ cũng không còn quan trọng, quan trọng là, bây giờ mọi người đều gọi nàng là Yên Chi, bởi nàng cực kỳ giống nha hoàn đã bỏ trốn của võ lâm thế gia – Lâm gia.
Từ khi không hiểu sao lại xuyên qua đến một nơi không hề xuất hiện trong lịch sử là Đoan Tuấn vương triều, thân phận trước kia của nàng cũng biến mất, bây giờ, nàng là một nha hoàn, một nha hoàn nổi tiếng xinh đẹp và vụng về!
Ngày thứ nhất xuyên qua tới, tiểu thư bảo nàng giặt quần áo, nàng ngây ngốc dạo một vòng quanh viện tìm máy giặt, cuối cùng cam chịu dùng chày gỗ, trốn vào một góc, tốn hẳn một buổi sáng, đem cái quần lụa mỏng mà tiểu thư thích nhất nện thành ba đoạn.
Tiểu thư thương nàng, bảo nàng đi chuẩn bị cơm, cuối cùng trong đám khói lửa, nàng trơ mắt nhìn gạo biến thành miếng cháy đen sì, không cẩn thận lại còn đốt mất một nửa bên phòng bếp.
Từ đó về sau, Tam tiểu thư không dám để nàng làm việc nặng, bấn lắm cũng chỉ có thể cho nàng làm chút việc như bưng nước pha trà.
Nàng cả ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mắt thất thần, bởi vì cho tới nay, nàng không nghĩ ra, tại sao nàng đang yên đang lành lại xuyên qua, chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có không gian khác?
Nàng vẫn trong mơ mơ hồ hồ đi theo phía sau Tam tiểu thư, nhắm mắt theo đuôi, đầu hơi lắc lắc, dù cố gắng tới đâu thì tinh thần của nàng cũng không tốt hơn được, có lẽ đi tới một quốc gia khác, nàng còn đang bị chênh lệch thời gian.
“Yên Chi, mấy ngày nay rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy? Trước kia ngươi là nha hoàn có năng lực nhất trong Lâm phủ!”
Tam tiểu thư Lâm Y Y* người cũng như tên, tính tình thiện lương, tướng mạo xinh đẹp, đối xử với người dưới lại càng tốt, nàng tiến lên, đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn chậm rãi giơ lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ Lăng Tây Nhi đang mơ màng như đang muốn ngủ, nét mặt ôn nhu nhẹ nhàng cười.
*Y Y: lả lướt, thướt tha.
“Tiểu thư, ta không biết…”
Lăng Tây Nhi lắc đầu, hai mắt nhấp nháy, nàng không hiểu hồn phách tại sao bị nhét đến nơi này, làm tinh thần của nàng bây giờ không khá nổi.
“Trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, có thể nhìn âm dương, biết trước họa phúc!”
Một lão tiên sinh hơn năm mươi tuổi đang đi đến, sắc mặt hồng nhuận, đã có chòm râu hoa râm, mơ hồ thấy có chút khí chất của tiên nhân. Trong tay hắn cầm một tấm trướng, trên trướng ghi ba chữ thật to khiến người khác chú ý, nhưng mà ngày trời nóng bức còn chưa trở về nhà, đa phần là người buôn bán nhỏ, mọi người đều vội vã làm gì có ai chịu bỏ tiền ra xem một quẻ.
Lăng Tây Nhi đang khép hờ mi mắt theo sát phía sau tiểu thư như xác không hồn thì đụng phải một người, mở mắt, là vị kia thầy bói có chòm râu hoa râm.
“Tướng mệnh của cô nương rất đặc biệt, có nguyện ý cho lão phu đoán một quẻ hay không?”
Vị tiên sinh tự tin tự đề cử mình.
Miễn cưỡng xua xua tay, đầu nhỏ của Lăng Tây Nhi lần nữa vô tình cúi xuống.
“Tiên sinh, vậy ngài làm ơn hao tâm tổn sức, giúp nàng đoán một quẻ nha!”
Lâm tiểu thư đang ở phía trước quay lại, tinh tế đánh giá vị tiên sinh này, thấy hắn có