ao không thực tế một chút, ví dụ như phòng ốc, đúng, không biết thị trường bất động sản ở cổ đại thế nào, tóm lại, chỉ cần không phải cổ phiếu hay đô la là được. Vàng bạc đều ok mà!
Lăng Tây Nhi gấp gáp nháy nháy mắt, bất đắc dĩ nhìn hai người họ mặt đối mặt, mũi đối mũi, mắt không hề chớp, đối với nàng cảnh tượng này giống hệt chuyện ma trong WC.
“Ta vẫn luôn ngưỡng mộ các bậc anh hùng của Thiên Địa Thịnh, gia nhập tổ chức luôn là tâm nguyện của ta, nhưng ta sẽ không đem Tây Nhi làm vật trao đổi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm ngâm 2 giây, sau đó chậm rãi mở miệng.
Đúng! Lăng Tây Nhi gật gật đầu, dù gì điều kiện phải hấp dẫn một chút mới có chuyện để nói. Cái điều kiện vừa nãy, nếu là nàng nàng cũng sẽ không đáp ứng, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên….
Mục đích của hắn không phải là trà trộn vào Thiên Địa Thịnh hay sao? Bây giờ chẳng những có cơ hội mà còn là Phó Đường chủ, nhân vật cấp cao đó, tại sao hắn không đáp ứng? Hắn hẳn là không thiếu tiền rồi. Lăng Tây Nhi khẽ động con ngươi, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Lãnh Tuyệt Tâm trầm mặc, trong đôi mắt kiều mị hoa đào toát lên vẻ nghi hoặc:
“Ngươi không muốn?” Hắn hỏi lại lần nữa.
“Đúng, ta không muốn!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu, tiến lên, nhẹ nhàng cầm đôi tay nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, mâu quang thâm tình nhìn nàng, khẽ nói:
“Bởi vì nàng là người ta thích, cho nên, ta không muốn!”
Không khí trở nên trầm mặc, tuyệt đối trầm mặc, 100% trầm mặc. Hồi lâu, Lăng Tây Nhi chậm rãi chuyển động đôi mắt, biểu thị nàng còn sống.
Lãnh Tuyệt Tâm mi mắt run rẩy, con ngươi mở to, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Ngươi nói ngươi thích nàng?”
“Đúng, ta thích nàng, nên ta sẽ không đem nàng ra trao đổi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ giọng nỉ non, thanh âm dễ nghe làm Lăng Tây Nhi mê muội, nếu không phải nàng bị điểm huyệt, giờ phút này chắc chắn sẽ nhảy dựng lên.
“Gặp sau!”
Lãnh Tuyệt Tâm trầm mặc hồi lâu, chậm rãi ngước mắt, nhàn nhạt nói ra hai tiếng, thân thể đi tới trước cửa.
“Ngươi thật sự hy vọng gia nhập Thiên Địa Thịnh sao? Điều kiện của ngươi không thích hợp!”
“Tại sao?”
Phản ứng của Lãnh Tuyệt Tâm y như dự đoán, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ.
“Ngươi là con cái nhà giàu, căn bản không biết đến khó khăn, không biết dùng người, muốn gia nhập Thiên Địa Thịnh chỉ vì lòng hiếu kỳ nhất thời. Nhưng, Thiên Địa Thịnh không phải nơi thỏa mãn nỗi tò mò của ngươi, nó là tổ chức xây dựng từ xã hội bất công đầm đìa máu chảy, ngươi không thích hợp!”
Lãnh Tuyệt Tâm xoay mặt, nhanh chóng bước đi, thân ảnh phiêu dật chợt lóe qua, trong đêm tối càng trở nên đầy quỷ dị. Từ cửa phòng gió nhẹ nhàng thổi tới, ánh nến chập chờn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lãnh mị nheo lại mi mắt.
Lăng Tây Nhi khẽ chớp mắt, sốt ruột nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không biết đến khi nào hắn mới định giải huyệt đạo cho nàng.
Một khắc đồng hồ sau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thoát khỏi trầm tư, ngước mắt lên, đi tới trước đóng cửa lại, rửa mặt, sau đó cởi áo, chậm rãi nằm bên cạnh Lăng Tây Nhi. Lúc sau, hắn đột nhiên nhớ ra, trên giường của hắn còn có nàng đang nằm, tư thế quái dị, trên người được tử sam bao bọc kín mít.
Hắn vươn ngón tay trắng nõn sạch sẽ điểm nhẹ một cái, trong nháy mắt Lăng Tây Nhi hiểu rõ cảm giác được thả lỏng, ngồi dậy, vươn người, gãi gãi sống lưng, thuận tiện dùng mâu quang quái dị nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Thân thể hắn cao lớn đem lại cho nàng cảm giác uy hiếp, thầm so sánh, thân thể hắn so với nàng to lớn hơn nhiều.
“Ngươi nhìn cái gì?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà nghễ ngước nhìn khuôn mặt xinh xắn của Lăng Tây Nhi, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
“Lời ngươi vừa nói có thật không?”
Nàng chớp chớp mắt, cẩn cẩn dực dực mở miệng.
“Câu nào?”
Thanh âm vẫn lạnh như băng, bất quá, Lăng Tây Nhi đã quen rồi.
“Câu vừa rồi đó!”
Lăng Tây Nhi dùng ngón tay chỉ chỉ đầu giường.
“Câu vừa rồi?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hồ nghi nhìn đỉnh giường, rốt cuộc là câu nào?
“Chính là câu ngươi vừa mở miệng nói đó!”
Lăng Tây Nhi nhăn nhó mở miệng, trong lòng thậm chí còn trào dâng một cảm giác ngọt ngào.
“Tại sao?”
Hắn nhàn nhạt mở miệng. Câu trước chính là câu này!
“Câu trước nữa!”
“Gặp lại?”
Hắn cười lạnh một tiếng, cố gắng nhớ lại.
“Trước đó nữa!”
Lăng Tây Nhi thương cảm hề hề mở miệng.
“Ta thích ngươi?”
Hắn cười đầy trào phúng, trực tiếp dùng ánh mắt thâm thúy u ám nhìn nàng.
“Đúng!”
Tây Nhi liều mạng đích gật đầu. Điều đó có thật không?
Nàng lo lắng liệu mình có phải hay không đã thích hắn một chút. Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng nhíu mày, mặc dù dáng vẻ hắn đáng yêu, tính tình cổ quái, kinh khủng nhất là hắn thích giết người.
Đôi mày đang nhăn chặt của nàng giãn ra, thay thế là vẻ mặt tươi cười thanh thoát, có đôi khi, ánh mắt hắn rạng rỡ như mặt trời, làm nàng trong phút chốc quên hắn vốn là một ác ma, còn nữa, nụ cười của hắn mê hoặc lòng người, chỉ cần vô tình nhìn thấy, lòng nàng phảng phất trở nên mềm nhũn.
“Người không cho rằng ta thật sự thích ngươi chứ?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hứng thú nhìn vẻ mặt biến hóa của Lăng Tây Nhi, lười biếng mở miệng, thuận tiện tựa người vào đầu giường, chậm rãi nói.
“Ta chỉ trả lời lấy lệ, nếu ta đáp ứng, hắn sẽ càng hoài nghi ta”.
Môi hắn cười khẽ, mâu quang tà nghễ nhìn Lăng Tây Nhi, ánh mắt ánh lên sự trào phúng Lăng Tây Nhi tự mình đa tình.
“Cái gì cơ? Shit!”
Lăng Tây Nhi không chịu chửi bậy. Cha mẹ ơi! Có lệ? Cái gì gọi là cho có lệ? Có thể đem trái tim mẫn cảm của nàng ra đùa giỡn sao? Nàng hung hăng thấp giọng lên tiếng, hai tay hai chân bò xuống giường.
Đương nhiên câu cuối cực kì nhỏ tiếng, gương mặt Lăng Tây Nhi đen sì, giống hệt mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết. Từ giờ khắc này, nàng quyết định, Đoan Tuấn Mạc Nhiên là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt!
“Ta chỉ đặt một phòng thôi!”
Hắn giang rộng hai tay nằm xuống.
“Cái gì?”
Nàng muốn nổi giận, thật sự muốn nổi giận, tên nam nhân này làm cái quái gì vậy? Một? Chủ tâm khiến cho mối quan hệ giữa hai người trở nên mập mờ sao? Nàng không có hứng thú làm chuyện mờ ám với một ác ma!
“Một phòng là đủ, hai phòng làm gì, thân là nha hoàn ngươi đương nhiên phải hầu hạ ta!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cho là đúng, vươn hai tay, chỉ chỉ cái ghế lạnh như băng.
“Ý của ngươi là muốn đêm nay ta ngủ trên cái ghế này?”
Lăng Tây Nhi nghiến răng nghiến lợi, cái tên nam nhân đáng ghét này chán ghét nàng như vậy, tại sao không thuận tay đem nàng bán đi, ít nhất thoạt nhìn Lãnh Tuyệt Tâm cũng không phải là người tầm thường!
“Không sai! Buổi tối ta sẽ khát nước, hơn nữa, có thể cần đi nhà xí!”
Hắn cười khẽ một tiếng, lật người, thuận tiện đem chăn bông ném cho nàng:
Hắn cười khẽ, lật người, thuận tiện ném một cái chăn trên giường cho nàng:
“Y phục của ngươi rất dễ bị cảm, trước phẳng sau bằng, vừa không có gì đáng coi phía trước, vừa lộ liễu quá mức phía sau, tự nhìn lại dáng người mình trước xem có hợp không đi!”