Giật mình tỉnh giấc cũng là lúc mặt trời ngả dần về phía tây mà cảnh vật trước mắt nàng lúc này cũng dần trở nên mông lung, mây trắng, trời xanh nhưng trong mắt nàng hiện lên rõ ràng nhất là hình ảnh của một nam nhân vô cùng tuấn tú cùng mi mắt tinh xảo không ngờ lại thân mật mập mờ dây dưa cùng nàng, hơi thở cực nóng chậm rãi phun trên mặt nàng, nàng rung động thật rồi, bởi vì cái kia chính là hôn và cũng vì có một bàn tay to không ngừng chạy loạn trên người nàng.
Bàn tay kia như mang theo ma chú, đi qua nơi nào cũng châm lên ngọn lửa thiêu đốt da thịt nàng, lòng của nàng, còn có cả lý trí của nàng; nàng nhẹ nhàng rên thành tiếng, bàn tay nhỏ bé đặt trước ngực của hắn cơ hồ muốn phản kháng nhưng lại vô lực mặc hắn làm càn trên thân thể mình, hành động đó của nàng như khơi mào lên dục vọng trong hắn, đôi môi hắn không ngừng dây dưa, sau đó thật chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, đầu tiên là đôi môi mềm mại của nàng, sau lại khéo léo khêu gợi vành tai, hắn cắn nuốt làm cho nàng đau đớn, lúc này Thượng Quan Tố Tố chỉ có bồi hồi, bay lên, rên rỉ cùng thở hổn hển…
”Ngươi có biết… Đang làm gì không?”
Cuối cùng nàng cũng có cơ hội để nói chuyện.
“Biết.”
Hắn vừa nói vừa cuồng dã hôn nàng, tiểu nữ nhân này thật quật cường, nói cái gì mà phải giải trừ hôn ước với hắn nhưng mà khi đối mặt với hắn thì hai tròng mắt đen láy tức giận cùng oán hận ấy thật làm cho người ta đau lòng, nhưng thấy thế nào cũng không giống như không quan tâm, nàng thích hắn, hơn nữa đã đợi hắn mười lăm năm, điều này bất giác làm cho trái tim hắn thật ấm áp, có lẽ trước kia hắn không hề cảm giác với nàng, nhưng mà bây giờ…
Hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai nàng, cảm nhận được thân thể nàng đang run run, điều này làm dấy lên hứng thú muốn tìm tòi nghiên cứu tiểu nữ nhân này trong hắn.
“Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi thả ta ra!”
Nàng xấu hổ, giận dữ hô to, nhưng thanh âm ngày càng nhỏ, ánh mắt càng ngày càng mờ ảo, cả người mềm nhũn nằm trên đồng cỏ xanh mướt mang theo một mùi hương thoảng thoảng, nàng bất lực hạ mi mắt xuống, cảm nhận được đầu lưỡi hắn dọc theo vành tai nàng đi xuống dưới, khéo léo lướt qua xương quai xanh tinh tế gợi cảm, còn có….
“Lãnh…”
Trong lúc đó đầu của nàng đột nhiên trở nên trống rỗng, muốn nói gì cũng không rõ, cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ biết rằng có một nam nhân nãy giờ vẫn đang vuốt ve nàng và nàng cũng đơn thuần đáp lại hắn bằng tiếng rên rỉ cùng run rẩy.
Thời gian trôi qua tựa như hàng thế kỉ, Thượng Quan Tố Tố run rẩy bò dậy, chậm rãi mặc quần áo vào, nhìn sang nam nhân bên cạnh có lẽ là do mệt mỏi nên ngủ rất say bất kể nơi này là ngọai ô, dưới thân là nền cỏ xanh, trên đầu là bầu trời đầy sao nhưng tất cả không thể giấu đi được vẻ tuấn mĩ của hắn.
Dưới ánh trăng mờ ảo càng làm nổi bật nên những đường nét trên khuôn mặt hắn, một đôi mày rậm thẳng tắp vừa gọn gàng, cường ngạnh phía trên đôi mắt cùng với hàng lông mi dài cong vút và chiếc mũi cao càng tôn thêm vẻ thanh tú, tuấn lãng nhưng cũng không kém phần tà mị.
Nàng say mê nhìn, muốn toàn tâm toàn ý nhớ kĩ người nam nhân này, tất cả từng chi tiết từ chiếc mũi, đôi môi, đôi mắt, chân mày… cho dù là một cọng lông cũng phải nhớ, cũng phải đem hình dáng đó khắc sâu vào trong lòng. Sau đó, nàng chậm dãi đứng lên lưu luyến nhìn lại lần cuối rồi dời đi, bóng lưng nàng có chút lảo đảo lại có chút cô đơn.
**********
“Có thấy Thượng Quan Tố Tố không?”
Một giọng nói thật lớn vang lên bên tai, Lăng Tây Nhi mơ màng tỉnh ngủ, dụi dụi đôi thấy trước mắt mình là Lãnh Tuyệt Tâm, nàng ngoái trước ngó sau mới dám khẳng định là đang hỏi mình rồi chậm rãi nói:
“Ý của huynh là hỏi Thượng Quan Tố Tố sao? Nàng ấy đã biến mất ư?”
“Ngày hôm qua chúng ta xuất ngoại đi chơi xuân, sau đó…”
Hắn do dự, khuôn mặt không tự giác đỏ lên, ánh mắt tối sầm lại, hạ thấp mi nói:
“Sau lại chỉ có một mình nàng ấy rời đi”
“Một mình rời đi. Tại sao huynh không đuổi theo?”
Tây Nhi hô to.
“Ta …. Đã ngủ thiếp đi.”
Giọng nói của hắn nhỏ dần như tiếng muỗi kêu.
“Huynh nói cái gì thế?”
Lăng Tây Nhi dường như không nghe rõ, đành ghé sát tai mình tới gần miệng hắn.
“Ta nói ta đã ngủ thiếp đi.”
Hắn không kiên nhẫn la lớn, sau đó Tây Nhi bừng tỉnh ngộ.
“Huynh qua đêm ở bên ngoài?”
“Ừm”
“Lấy trời làm màn, lấy đất làm giường?”
“Đúng”
“Sau đó mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi!”
“Chính xác!”
“Rồi sau đó chỉ một mình nàng rời đi!”
“À…” Tây Nhi kéo dài âm cuối, như bừng tỉnh ngộ.
“Muội… Đừng nghĩ lung tung, ta….”
Lãnh Tuyệt Tâm xấu hổ nói. Nếu không phải hắn đã tìm kiếm Thượng Quan Tố Tố suốt một đêm mà không thấy thì dù đánh chết hắn cũng không dám nói.
“Ta cái gì cũng không nghĩ lung tung đâu, ta chỉ đơn thuần là một đứa trẻ trong sáng nha!”
Nàng vỗ bụng, không biết là đang nói mình hay nói đứa nhỏ trong bụng mình nữa.
“Nói cho ta biết nàng đã quay lại chưa?”
Lãnh Tuyệt Tâm cũng không còn tâm trạng nào mà so đo với nàng nữa, vội vàng nói.
“Không có! Ta nghĩ nếu đã có ý muốn trốn thì đương nhiên sẽ không cho ngươi cơ hội tìm được nàng… Bất quá ngươi có thể đến tìm nhà của nàng ở Giang Nam… Di. Ta còn chưa nói hết nha làm gì mà chạy nhanh như vậy.”
Tây Nhi xoay người đi vào trong phòng, còn chưa rửa mặt nhất định mắt rất nhập nhèm nha, nhìn sang bên giường không thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên đâu, người luyện võ rất thích dậy sớm thì phải nhưng nàng thì không, cảm giác được ngủ là tốt nhất.
Nàng vừa lòng quay về với ổ chăn ấm áp của mình thì cửa phòng lại bị gõ vang một lần nữa, Tây Nhi mơ màng mở mắt ra, cửa phòng đã bị mở ra rồi, là Lục Nhi nhưng thần sắc lại cuống cuồng: ”Nương nương, không tốt rồi, quận chúa lại đến.”
“Mộng Nhan đã trở lại?”
“Không phải! Là Hỉ Ninh…”
“Hỉ Ninh” Cái tên này nghe rất quen nha.
“Chính là quận chúa Hỉ Ninh, là nữ tử của Cố Vương gia”
“Lâm Kiếm Hồng?”
Tây Nhi rời giường, ánh mắt nhìn qua rất hưng phấn, hình như đã lâu không làm bà chủ kinh doanh thì phải, nàng xoa tay chuẩn bị phải khai trương lại mới được. Chuyện tốt sao lại tới liên tiếp vậy, vừa mới giải quyết xong chuyện của Lãnh Tuyệt Tâm, nay lại tới chuyên của Lâm Kiếm Hồng.
“Nương nương, là việc lớn không tốt nha!”
Lục Nhi nhìn bộ dạng nhếch miệng cười của Tây Nhi không nén được thở dài một hơi, quận chúa Hỉ Ninh có vẻ như đang nổi giận đùng đùng như muốn lật tung cả vương phủ lên nha, ngoài trừ công chúa Mộng Nhan ra vẫn chưa có ai kiêu ngạo như vậy.
“Là chuyện tốt!”
Tây Nhi vui vẻ bảo Lục Nhi chuẩn bị trang phục cùng trang điểm cho mình, chuyện xấu từ kinh thành đã lan ra khắp đất nước rồi, khóe miệng thanh tú khẽ nhếch lên, ánh mắt khó nén được đắc ý.
“Nương nương… Chuyện này sợ rằng không như ngài tưởng tượng đâu…”
Lục Nhi thật sự không đành lòng dội bát nước lạnh vào lòng nàng, nhưng bộ dáng nổi giận của Hỉ Ninh quận chúa thật đáng sợ.
“Được rồi, ta đã biết, ngươi còn không mau chuẩn bị giúp ta còn đứng ngẩn người ra đó làm gì”
Tây Nhi thúc giục nàng, đây là nữ nhân đầu tiên đến tìm Lâm Kiếm Hồng.
“Được rồi, Lâm Kiếm Hồng đang ở đâu vậy.”
Tây Nhi nhìn sang bên, dáng vẻ như không thể chờ đợi được.
“Nương nương, Lục Nhi nói cho người biết chuyện này, đêm qua Lâm thiếu gia không về, nô tỳ đến phòng của Lâm thiếu gia thì phát hiện thấy một phong thư trên bàn.”
Lục Nhi tốt bụng mang phong thư đưa cho Tây Nhi rồi ngay tức khắc rời đi, trong lúc này không nên ở lại nếu không muốn thế mạng cho Lâm thiếu gia làm oan hồn mà không biết.
“Cái gì?”
Thanh âm của Lăng Tây Nhi đột nhiên nâng lên quãng tám; Đoan Tuấn Mạc Nhiên luyện công xong vừa mới vào cửa thì bị tiếng thét chói tai của nàng hù dọa, thiếu chút nữa ngã ngửa ra trên mặt đất.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cầm lá thư từ tay nàng đọc lướt qua rất nhanh, hai tròng mắt vốn đang bình tĩnh đột nhiên nổi sóng, cái này không thật không có khí cốt nam nhân, vừa thấy họa thì chỉ biết chạy trốn thôi sao?
Thảm rồi, thật sự thảm rồi, quán của ta chẳng những không được khai trương mà còn nhanh chóng bị đóng cửa.
“Loại chuyện này đều do nữ nhân kia mà ra, nàng đi giải quyết cho khéo một chút là được rồi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm ngơ, giao thư lại cho nàng.
“Hả?”
Lúc này sao lại bảo nàng xử lí, tại sao những chuyện như thế này toàn là nàng xử lí. Tây Nhi không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Nương tử, nàng cũng không thể bắt ta làm….”
Dáng vẻ Hỉ Ninh thế nào hắn cũng không còn nhớ, mà coi như nhớ cũng không thể bắt hắn chạy đến trước mặt nàng ta nói:
“Này, ngươi bị cưỡng gian có đúng không? Còn tên đầu sỏ gây lên tội đã chạy thoát rồi.”
Coi như hắn là Vương gia ác ma đi nữa thì hắn cũng sẽ không nói chuyên với một người phụ nữ đang điên đâu. Ngẫm đi ngẫm lại, vẫn là để nương tử của hắn đi nói chuyện thì hơn, dù sao thì cùng là nữ nhân với nhau sẽ dễ ăn nói hơn.
“Cũng được”
Lăng Tây Nhi gật đầu, nhưng nàng luôn cảm thấy không ôn, uống rượu xong là có thể làm chuyện xấu sao? Mà đó lại là Cố phủ, Cố Vương gia đi đâu, người hầu đâu hết rồi. Nếu thật sự là Lâm Kiếm Hồng….. Ai da, thật khó giải thích!
“Mau đi đi, đến chậm sẽ xảy ra chuyện không hay mất!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thúc giục nàng, Tây Nhi liền đi ra cửa, không đành lòng ngoái lại nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên rồi mới chịu rời đi.
******************
Trong đại sảnh truyền đến thanh âm lẹp bẹp – quân chúa từ bé đã được nuông chiều nên tất nhiên rất kiêu căng, tính tình cũng chẳng tốt lành gì, nghĩ đến đã rùng mình, chỉ cần không giết người…..
Tiếp đó là tiếng gào khóc thảm thiết – thất thân cũng không đau khổ, thống khổ nhất chính là nam nhân kia lại biến mất.
Cuối cùng là tiếng chửi mắng – mắng nam nhân kia cũng được nhưng mà đối tượng hình như không phải Lâm Kiếm Hồng mà là Hỉ Ninh, Hỉ Ninh là ai?
“Nương nương, Hỉ Ninh ở đây đã lâu, vừa mắng chửi, vừa khóc lóc.”
Lưu An phía sau tốt bụng nhắc nhở nàng.
“À” Tây Nhi giật mình, nếu Lâm Kiếm Hồng uống rượu xong làm chuyện thất đức, cưỡng gian người khác vậy thì tại sao nàng ta lại mắng chửi chính mình.
“Nương nương chúng ta nên vào thôi.”
Lưu An đẩy cửa bước vào trong, Tây Nhi không còn cách nào khác đành bước vào theo, đi đến gần nàng chuẩn bị cúi đầu nhận lỗi, nếu đối phương vẫn còn hận thì đành bảo Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng ra giải quyết.
“Vương tẩu” Hỉ Ninh kêu lên một tiếng, vội vã vọt lại gần nàng, Tây Nhi liền xoay người chạy trốn nhưng thật không ngờ lại bị Hỉ Ninh kéo tay lại, nàng khóc lóc kể lể:
“Vương tẩu, Lâm Kiếm Hồng đâu. Ta muốn gặp hắn…
Ta muốn xin lỗi hắn…”
“Hả?”
Xin lỗi hắn. Chắc nàng ta điên mất rồi! Chuyện gì đang xảy ra đây?
Tây Nhi thấp thỏm bất an đảo mắt, đôi môi anh đào khẽ mím lại, cuối cùng sau năm giây nàng cũng thành công lấy lại vẻ tươi cười:
“Hỉ Ninh… Ơ, có thể xưng hô như vậy không. Ngươi không nên tức giận nha…. Ta cũng không muốn làm tổn thương ngươi, ta sẽ thay đại ca ta ….”