“Đúng vậy, mọi người đã lâu không tụ tập. Cậu cả ngày cứ ở tiệm cà phê, có rảnh cũng nên đi ra ngoài một chút, hô hấp không khí mới mẻ một chút.”
Ngẫm lại chính mình cũng thật sự đã lâu không ra ngoại ô, Bạch Vân cũng không phản đối gì. “Được, đi đâu?”
“Nhà A Phương, nhà cô ấy vừa hay ở sườn núi, địa điểm lại đủ lớn.”
“Khi nào?”
“Chủ nhật này, đúng rồi, cậu đem con gấu kia đi nữa.”
“Đợi chút, tớ phải hỏi anh ấy một chút.” Bạch Vân khoanh chân ngồi ở một bên, nhìn người đàn ông đang chuyên tâm gõ bàn phím trên đùi. “Này, chủ nhật này anh có rảnh không?”
“Ừm.”
“Chúng em định làm thịt nướng.”
“Nha, được.” Hắn nhìn màn hình, lên tiếng.
Tuy rằng biết hắn căn bản không nghe vào, nàng vẫn nói với Phạm Di Nông ở đầu bên kia: “Mấy giờ gặp?”
“Mười giờ.”
“Ok.”
Ấn nút tắt điện thoại, Bạch Vân một lần nữa nhìn vào quyển tiểu thuyết đã đọc một nửa, nhìn lại hàng, lại không nhịn được ngẩng đầu lên giương mắt đánh giá hắn. Vài ngày trước, vị Lưu tiên sinh kia cho hắn một cái bút kèm với cái máy tính, một chiếc di động cùng một chiếc xe, đã không thấy quay lại. Nhưng hắn thì bắt đầu cả ngày ôm lấy cái máy tính với cái bút kia, chỉ cần có thời gian rảnh hắn sẽ lại ngồi trước bàn phím.
Hiển nhiên, cuối cùng vị Lưu tiên sinh kia vẫn là thuyết phục được hắn. Nàng không biết hắn vì cái gì mà đổi ý, nhưng hiểu được hắn kỳ thật vẫn rất không vui, mỗi lần di động đổ chuông sắc mặt hắn sẽ trở nên rất khó chịu. Tuy rằng như thế, hắn vẫn nhận điện thoại rồi dùng tốc độ nhanh nhất để nói chuyện.
Trước đây, nàng thậm chí không biết hắn biết dùng máy tính. Không phải không tò mò đến tột cùng hắn làm cái gì, nhưng vì hắn làm trong tiệm mọi chuyện đều tốt, nàng cũng không can thiệp nhiều vào công việc của hắn. Dù thế nào, nàng luôn luôn không có thói quen tham gia vào chuyện riêng tư của người khác, cho nên nàng cũng không hỏi nhiều.
Buổi tối hôm nay vì trời mưa nên vắng khách, thời gian đóng cửa trước 12 giờ đêm, đi về, tắm rửa sạch sẽ, qua rạng sáng một chút, hắn vẫn đang làm việc, nhìn màn hình, gõ bàn phím. Không biết vì sao, Bạch Vân chỉ cảm thấy trong lòng một trận phiền chán, hắn chuyên tâm như vậy, dáng vẻ nhìn màn hình rất giống như màn hình có bảo bối vậy. Cùng lắm cũng chỉ là chút tiếng Anh với biểu đồ thôi, hừ.
Trong lòng thét lớn một tiếng, nàng đột nhiên hiểu được khi A Phương oán giận bất mãn Lâm Tử Kiệt. Ý tưởng này khiến nàng nhíu mày, một lúc lâu sau, nàng cầm tiểu thuyết đi đến bên cạnh hắn, tựa đầu vào cánh tay hắn.
“Làm sao vậy?” Quay đầu nhìn cô gái đem cánh tay hắn làm đệm, hắn tò mò hỏi.
Nàng lắc đầu, không trả lời, chỉ tiếp tục gối lên cánh tay hắn, lật xem tiểu thuyết trên tay. Thấy nàng không đáp, hắn cũng chỉ cười cười, quay đầu tiếp tục công việc.
Tiếng gõ bàn phím lại vang lên, Bạch Vân liếc mắt trên màn hình, nói thật ra, nàng cũng không hiểu những cái kia rốt cuộc là cái gì, nhưng nhiệt độ trên cơ thể hắn tỏa ra lại làm tâm tình của nàng trở nên tốt hơn. Chữ trên tiểu thuyết, cuối cùng có thể đập vào mắt, nàng tiếp tục lật xem, đang dựa biến thành nằm, rồi cuối cùng cơ thể mệt mỏi không chịu được lại nặng nề ngủ.
Phát hiện nàng đang ngủ, là vì nàng coi đùi hắn là gối nằm, hắn giương mắt nhìn đồng hồ, mới phát hiện là đã ba giờ. Gửi nốt một email cuối cùng, hắn tắt máy tính, rồi mới cẩn thận vươn tay ôm nàng trở lại trên giường, tiếc là vẫn đánh thức nàng.
“Anh đã làm xong rồi?” Nàng không trợn mắt, chỉ buồn ngủ mờ mịt mở miệng hỏi.
“Ừm.” Hắn nằm xuống bên người nàng.
“Ngủ ngon…” Nàng tiến vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát trong lồng ngực hắn, sau khi tìm được vị trí thoải mái, cảm thấy mỹ mãn mới thở dài, một lần nữa tiến vào giấc ngủ.
“Ngủ ngon.” Khẽ vuốt tóc của nàng, hắn cũng thở dài, có chút kỳ quái vì sao chỉ cần ở một chỗ với nàng, hắn liền cảm thấy đặc biệt an tâm.
Có lẽ… nàng… ma lực trấn an của nàng không chỉ khi nàng tỉnh… Trong phòng thoảng mùi hương huân y, hắn nhắm mắt lại thản nhiên cảm nhận mùi hương, chậm rãi ngủ.
Buổi sáng chủ nhật, bầu trời trên thành phố vẫn dầy đặc mây, nhưng chỉ mưa nhẹ khi sáng sớm rồi ngừng.
“Triệu Tử Lân, đừng nghịch bật lửa, đưa nấm hương cho chú! A Phương, cậu có loại ô dùng ở bãi biển không, tớ sợ chút nữa trời lại mưa, muốn chuẩn bị trước, tránh cái vạn nhất.”
Mới đi vào hậu viên Lâm gia, Bạch Vân chợt nghe thấy tiếng của La Lan.
“Chuyện đó tớ đã sớm chuẩn bị, nha, xem, ở bên kia, nếu một lúc nữa mà mưa, là bật lên được luôn!” A Phương cười meo meo nói được một nửa, đột nhiên kêu lên: “A! Nông Nông, cậu đang có thai, đừng tùy tiện chuyển đồ này nọ! Mau buông, mau buông!”
“Làm ơn! Chỉ là một cái bánh mì thôi, cậu làm như tớ khiêng gạch không bằng! Cậu sao lại so với ông xã tớ còn nhiều lời hơn!” Phạm Di Nông liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục cầm bánh mì đến chỗ mấy người đàn ông kia. ”Này, mọi người nhóm lửa thế nào rồi? Có cần giúp gì không?”
“Không cần, không cần, em ngoan ngoãn ngồi đi, chờ ăn là được rồi.” Lữ Hạo Đình tiếp nhận bánh mì từ bà xã, đưa cho Hình Lỗi bên cạnh, rồi mới xoay người ôm lấy thắt lưng của bà xã đại nhân, bắt buộc nàng ngồi lên ghế.
“Thật? Đừng miễn cưỡng nha, trước kia bọn em cũng thường làm thịt nướng, đều có thói quen nhóm lửa.” Nông Nông thăm dò nhìn mấy người đàn ông kia nói.
“Sẽ không miễn cưỡng.” A Phương bưng bình trà lài để lên bàn nhỏ, lẩm bẩm nói: “Tên A Kiệt kia ngay cả ở trên hoang đảo cũng có cách nhóm lửa.”
Quả nhiên, nàng mới nói xong, Lâm Tử Kiệt đã nhóm được lửa.
Lâm Khả Uy nghe vậy nở nụ cười, “A Phương, cậu đã gả cho hắn, sao còn gọi tên hắn thế kia?”
“Không có cách nào, tớ gọi thành thói quen rồi.” A Phương le lưỡi, xoay người rót ly trà đưa cho Uy Uy, lại thấy Bạch Vân đã tới.
“Bạch Vân!” A Phương cười, muốn vẫy tay với nàng, đáng tiếc một tay cầm ly một tay cầm bình, cho nên chỉ có thể từ bỏ.
“Hi!” Bạch Vân cười cười, cùng Khấu Thiên Ngang đi tới chào mọi người trong nhóm.
Nghe được tiếng của người đàn ông khác, tất cả đều quay đầu lại xem.
“Anh ta?” Triệu Tử Long nhướng mày hỏi.
“Ừm.” Lữ Hạo Đình gật đầu, nhìn Lâm Tử Kiệt nói: “Thế nào? Là người kia sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Tử Kiệt nhìn người đàn ông gặp lần đầu tiên kia liền xác định, muốn quên một người đàn ông như vậy rất khó, huống chi người này còn rất có danh khí.
Hình Lỗi nghe vậy nhăn lại mi, “Tôi nhớ rõ tên kia thích lưu lạc khắp nơi, không phải sao?”
“Đúng.” Lâm Tử Kiệt vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nhìn Bạch Vân cùng bà xã cười, vô thức âm thầm thở dài. “Người này là khoai lang cầm phỏng tay, hắn bình thường không ở một chỗ lâu bao giờ, cô gái nào ở bên hắn, mười thì cả mười không có kết quả. Bạch Vân đang cùng hắn lại đây, thu lại ánh mắt hung ác của mấy người đi, miễn cho lát nữa bị cô gái này đuổi giết.”
“Hi, đã lâu không gặp!”
“Hi!” Bốn người đàn ông trăm miệng một lời rồi mỉm cười.
“Lâm Tử Kiệt, Lữ Hạo Đình, Hình Lỗi, Triệu Tử Long.” Như là không phát hiện thần sắc bọn họ không đúng, Bạch Vân cười giúp bọn họ giới thiệu với nhau, “Khấu Thiên Ngang.”
Mấy người đàn ông trao nhau cái gật đầu thay cho lời tiếp đón, mấy cô gái giương giọng kêu to Bạch Vân, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đi đi, thịt nướng anh rất quen.” Khấu Thiên Ngang nhếch khóe miệng muốn nàng yên tâm, nàng mới đi qua.
Bạch Vân vừa đi, trên mặt bốn người đàn ông trước mắt liền thay đổi, Lữ Hạo Đình nhíu mày, Hình Lỗi lãnh đạm, Triệu Tử Long mặt không chút thay đổi, chỉ có Lâm Tử Kiệt vẫn lộ vẻ mỉm cười. Thấy tình hình trước mắt này, hắn vẫn bình thản ung dung, chỉ là nhíu mày, xem ra đây là kiểu Hồng Môn Yến.
“Bạch Vân là cô gái tốt.” Hình Lỗi không nói hai lời, đầu tiên làm khó dễ.
“Cô ấy đối nhân xử thế tốt lắm.” Triệu Tử Long lạnh mặt nói.
“Tôi biết.” Nghĩ đến nàng trời cho có thể an ủi người khác, cho hắn thế nào là ấm áp trong lòng.
“Chúng tôi không hy vọng cô ấy sẽ bị tổn thương.” Lữ Hạo Đình nhăn mày.
“Tôi cũng không hy vọng.” Hắn bình tĩnh nhìn bốn người đàn ông trước mắt, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không tổn thương cô ấy.”
“Anh sẽ.” Lâm Tử Kiệt phiên cái thượng thịt phiến, “Tôi biết anh là ai, tôi cũng hiểu được anh ở một chỗ lâu nhất là ba tháng đến nửa năm, nếu anh định ra đi, chúng tôi sẽ không nói gì, nếu anh chỉ là muốn chơi đùa…” Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt tươi cười càng thêm hiền lành. “Tôi nghĩ Bạch Vân không phải là lựa chọn thích hợp.”
Khấu Thiên Ngang căng thẳng nắm chặt đồ trong tay, nhưng thái độ lại vẫn thong dong, “Tôi cũng không giấu giếm cô ấy.”
“Nhưng cô ấy không hiểu được.” Hình Lỗi nhíu mày.
“Bởi vì cô ấy không hỏi.” Khấu Thiên Ngang thay ngô đồ thượng tương liêu, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, “Hứng thú của cô ấy đối với tôi không nhiều như các anh tưởng tượng.”
“Không hỏi?” Triệu Tử Long sửng sốt một chút, ngạc nhiên.
“Đúng, không hỏi” nhìn ngô trong tay, hắn tự giễu nói: “Cô ấy không biết trước đây tôi làm nghề gì, không biết người thân bối cảnh của tôi, cô ấy cho tới bây giờ cũng không hề hỏi vấn đề liên quan nào, một câu cũng không.”
“Anh là nói quan hệ giữa anh và cô ấy… Hai người đã qua lại bao lâu rồi?” Lữ Hạo Đình vẻ mặt quái dị hỏi.
“Qua lại? Ở bên nhau sao? Một tháng.”
“Nói đúng ra là anh và cô ấy ở bên nhau một tháng, ở cùng một chỗ, ăn cùng một chỗ, thậm chí cùng nhau làm việc, không sai biệt lắm thì hai mươi tư giờ đều cùng một chỗ, kết quả là cô ấy lại không mở miệng hỏi anh có xe không, phòng ở, thậm chí không hỏi anh gửi ngân hàng bao nhiêu tiền?”
“Đúng.” Khấu Thiên Ngang gật đầu cười khổ.
Khi một cô gái kết giao với một người đàn ông, có bao nhiêu cô gái không tò mò? Lại có mấy người có thể không điều tra đối phương? Không thể tin được lại có loại phụ nữ này, lại còn gần ngay trước mắt.
Nhìn khóe miệng Khấu Thiên Ngang hiện rõ nụ cười chua xót, bốn người đàn ông liếc mắt nhìn nhau một cái, lại có tâm tình mà nở nụ cười, có lẽ người đàn ông này đã bị Bạch Vân làm cho choáng váng đầu óc, chỉ là không biết hắn có đang nhận ra bộ mặt oán giận của mình không?
“Tôi có một chuyện không hiểu.” Triệu Tử Long bỗng nhiên mở miệng.
“Ừ?” Khấu Thiên Ngang giương mắt nhướng mày.
“Vì sao anh lại chạy tới làm việc ở tiệm cà phê của Bạch Vân?” Hắn vẫn không nghĩ ra Khấu Thiên Ngang – một người như thế, sao có thể chạy tới làm nhân viên cửa hàng.
“À, chuyện đó…” Khấu Thiên Ngang giật nhẹ khóe miệng, lấy tay vuốt vuốt tóc, cười đến càng khổ. “Tại vì trước kia tôi làm việc cho vị tiên sinh kia, muốn gả con gái cho tôi. Tối hôm đó, tôi vừa vào cửa liền thấy con gái ông ta cởi hết quần áo, nằm trên giường chờ tôi, ông bố già lại ở cửa trước cười gian, cho nên tôi chỉ có thể cạy cửa sổ mà chạy, ngoài ví tiền cái gì cũng không mang.”
Bốn người đàn ông một trận trầm mặc, biểu tình quái dị. Rồi, không biết là ai lẩm bẩm một câu: “Không đến nỗi cạy cửa sổ chứ?”