u Thiên Ngang nghe vậy lẩm bẩm một câu đáp lại: “Cô gái kia mới 16 tuổi, tôi cũng không muốn bị mang tội dụ dỗ trẻ vị thành niên.”
Mấy người đàn ông đang nướng thịt đột nhiên cười.
“Các cậu nói xem, bọn họ đang cười cái gì?” La Lan nghe tiếng quay đầu, khó hiểu tại sao Triệu Tử Long lại cười thoải mái đến như vậy.
“Không biết.” A Phương trả lời rõ ràng.
Uy Uy uống một ngụm trà lài, nhún vai.
“Con muốn ra chơi đĩa trò chơi.” Triệu Tử Lân giật nhẹ vạt áo của La Lan.
“Không được, hôm nay là ngày thịt nướng, con chỉ có thể ở đây.” La Lan ngoài cười nhưng trong không cười cầm lấy đĩa ném trên bàn, “Cầm, chơi đi.”
“Con không phải muốn chơi với cái đĩa này.” Nó bĩu môi, phản đối.
“Trẻ con nên vận động nhiều.” La Lan không cho nó phản đối, huýt sáo, gọi chó săn hoàng kim của Lâm gia, rồi mới ném đĩa ra bên ngoài.
Chú chó rất khoái nhảy dựng lên tiếp nhận chiếc đĩa đang rơi dần xuống, rồi mới hưng phấn chạy trở về.
Triệu Tử Lân vẻ mặt dại ra, La Lan thúc thúc nó, “Xoa đầu của nó đi, phải nhớ khen ngợi nó, được rồi, đi chơi đi.”
Không có hy vọng vào nhà chơi trò chơi, Triệu Tử Lân chỉ có thể ném đĩa cho chú chó, đi đến một bên chơi trò ta ném chó ngậm.
“Cậu cứ như thế mặc nó sao?” Bạch Vân nở nụ cười.
“Một lúc nữa nó sẽ thật vui vẻ.” La Lan cười nhẹ, từ nhỏ đến lớn, nó luôn là đứa trẻ hiếu động.
Thì thầm với nhau, chiêu này của nàng đối với cậu bé lần nào cũng đúng. “Cậu nhìn đi, một lúc sau muốn nó tách khỏi chú chó mới là khó.”
Mấy người đàn ông đang nướng thịt lại cười phá lên, khiến các cô gái đều quay lại xem.
“Vì sao đàn ông mới biết nhau mà lại cứ như quen nhau thân thiết suốt nhiều năm như vậy?” Nông Nông nhíu mày, chu miệng lẩm bẩm.
“Đó là sở trường của anh ấy.” Bạch Vân ngồi xuống ở chỗ khác.
“Cái gì?” Nông Nông ngây người ngẩn ngơ.
“Cùng người ta nói nói, đánh cờ, nói chuyện phiếm, anh ấy rất am hiểu cách giao tiếp.” Quay lại nhìn đám đàn ông như quen biết thân biết nhiều năm, khóe miệng Bạch Vân vô thức khẽ nhếch lên.
“Nói thật, người này rốt cuộc có phải là cậu lấy ra làm thân thế đạn khỏi sự công kích của mẹ tớ?” La Lan một nhíu mi, liếc Bạch Vân một cái.
“…” Nàng phát ra những âm thanh lẩm bẩm không ra tiếng.
“Bạch Vân?” Nông Nông nhíu mày.
Bạch Vân thấy thế, chỉ còn biết thành thật mở miệng: “Vốn là…”
“Vốn là cái gì?” La Lan bất mãn ép hỏi.
“Khụ… ừm… chỉ là… ý là…” Nàng mơ hồ nói không rõ ràng.
“Vân Vân, đừng đánh mơ hồ trận với chúng tớ.” Uy Uy cũng nhíu mày, đi tới ép hỏi.
“Đúng vậy, Tiểu Vân, cậu phải nói rõ.” A Phương cũng tới đá thêm một cước.
Nhìn tứ nương trước mắt thẩm vấn hàng loạt, Bạch Vân nuốt nước bọt, nhận mệnh mở miệng nói: “Tớ vốn là có nghĩ đến điều đấy, nhưng sau đó, khụ, ừm… cuối cùng kết quả lại có chút không khống chế được…” Nàng nói đến một nửa không nhịn được đỏ mặt.
“Có chút không khống chế được?” Nông Nông nhíu mày, “Tớ xem không phải có chút không khống chế được mà thôi đi?”
Bạch Vân trầm mặc ba giây, mới nói: “Được rồi, không phải.”
“Cho nên?” La Lan cũng không đơn giản như vậy buông tha nàng.
“Tớ còn đang suy nghĩ.” Bạch Vân mỉm cười.
A Phương có nghe không có biết, buồn bực hỏi: “Ý là?”
“Ý là chờ tớ hiểu rõ, sẽ nói rõ.” Bạch Vân vừa nói vừa đứng lên, mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, tớ qua bên kia một chút.”
Nhìn Bạch Vân đi đến chỗ tên kia, mấy cô gái ngốc một trận.
“A Lan, cậu hiểu được ý của cô ấy sao?” A Phương lăng lăng hỏi.
“Không hiểu.” La Lan hai tay chống thắt lưng nhíu mi.
“Tớ cũng không hiểu.” Nông Nông mặt nhăn mũi theo vào.
Ba cô gái quay đầu nhìn về phía Lâm Khả Uy chưa lên tiếng, nàng cười cười, trêu ghẹo nói: “Quan trọng là chỉ cần cô ấy hiểu là tốt rồi.”
“Thật có lỗi, cho tôi mượn anh ấy một chút.”
Bỏ lại một câu này, Bạch Vân ôm lấy tay Khấu Thiên Ngang, mỉm cười, đưa hắn ra khỏi chỗ đó.
Hắn không mở miệng, chỉ lặng lẽ nhắm mắt cảm nhận sự đụng chạm ấm áp này. Biết hắn mấy ngày nay cũng có chưa lúc nào ngủ thoải mái, Bạch Vân không lên tiếng quấy rầy hắn, không mất bao nhiêu thời gian, hắn liền ngủ.
Một giờ sau, Khấu Thiên Ngang tỉnh lại, thấy trên tay nàng không biết từ khi nào có một quyển tiểu thuyết, ở bên cạnh có một bình trà, xa xa hội nướng thịt vẫn thoảng mùi hương, trên người hắn còn có thêm một chiếc chăn.
“Thật có lỗi, anh ngủ quên.” Thật sự là không xong, hắn không muốn ngủ, nhưng thời tiết này thật sự ngủ tốt lắm.
“Không sao.” Phát hiện hắn đã tỉnh, nàng để tiểu thuyết sang một bên, cầm đồ lấy ở bàn bên cạnh, “Anh chỉ cần giúp em giải quyết cái này là được rồi.”
Hắn ngồi xuống, tiếp nhận, cầm lấy thịt nướng cho lên miệng cắn một miếng. “Em không ăn sao?”
“Miệng của em bị người nào đó chiếm giữ rồi.” Nàng một lần nữa cầm tiểu thuyết lật xem.
Hắn nở nụ cười, rất nhanh đem đồ ăn trên bàn cho vào trong bụng. “Em là muốn ở đây chết đói hả?”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, suy nghĩ lại một lúc lâu.
Nàng vẻ mặt thật sự muốn mở miệng lại không biết nói nên nói cái gì, rồi mới thản nhiên cười nhẹ, khẽ vuốt mặt hắn nói: “Yên tâm, em sẽ không đói chết, tuy rằng không có người nấu cho ăn cũng có chút tiếc nuối, nhưng em sẽ tự nấu để ăn.”
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, hắn đứng dậy đi đến một bên nói chuyện. Chờ hắn xử lý công việc, nàng lại một lần nữa vùi đầu vào tiểu thuyết. Nàng tựa hồ thật sự tuyệt không quan tâm là hắn đang làm gì, có lẽ sự tình chính như theo lời nói của nàng, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng chính nàng sẽ tự xử lý.
Ý nghĩ này trong đầu khiến cho trong lòng hắn trở nên khó chịu không rõ nguyên nhân. Hắn cảm thấy rất phiền, lại không biết nói mình là vì sao phiền, nhìn vẻ mặt nàng bình tĩnh lật xem tiểu thuyết, hắn lại có loại xúc động muốn vứt đồ trên tay nàng, rít gào với nàng. Đáng chết!
Hắn mỗi lần ở lâu một chỗ thì sẽ cảm thấy phiền toái, rồi mỗi sự kiện, mỗi người, mỗi dạng này nọ, đều càng nhìn càng phiền chán, hết thảy mọi thứ đều làm hắn cảm thấy phiền chán. Hắn vốn nghĩ đến lần này sẽ không… Nghĩ đến cảm giác phiền chán kia sẽ không đến… Nhưng vài ngày nay không biết có phải là cảm giác phiền chán hay không, nhưng mỗi ngày lại càng cảm thấy nôn nóng!
Hắn rất quen thuộc cảm giác kia, rồi hắn sẽ trở nên rất khó chịu, cái gì cũng không thuận mắt, rồi mới bắt đầu soi mói tật xấu mỗi người, cuối cùng là chọc tức mọi người, đến lúc đó không chỉ người khác hận hắn, chính hắn cũng sẽ. Hắn không nghĩ đổ tính tình giận chó đánh mèo lên trên người nàng, hắn không muốn nàng hận hắn. Có lẽ hắn nên rời đi trước khi sự tình đấy xảy ra.
Di động lại vang lên, hắn có chút tức giận ấn nút nhận trò chuyện, nói chuyện cùng đối phương xong, tâm tình hắn trở nên càng tệ hơn. Nhìn Bạch Vân, hắn thở sâu, đi qua rồi ngồi xổm xuống, bàn tay lớn đặt ở trên cuốn tiểu thuyết cũ.
“À, anh có việc thì cứ đi đi, em sẽ nhờ người đưa em về.” Nàng mỉm cười.
Hắn nhíu mày, có chút ảo não, lại không biết chính mình ảo não cái gì, cho nên chỉ nhìn nàng.
Thấy hắn bất động, nàng nhíu mày, “Còn có việc gì sao?”
Hắn không trả lời, đột nhiên cúi người xuống hôn lên môi nàng.
Khi hắn rời đi, Bạch Vân không hiểu là có chuyện gì xảy ra, chỉ biết là hắn tựa hồ đang tức giận. Đưa tay đặt lên đôi môi, nàng lăng lăng nhìn bóng dáng hắn đi xa.
Không lâu sau, bầu trời trở nên tối sầm kéo theo mưa phùn.
“Nhìn đi, tớ đã nói là trời sẽ mưa.” La Lan đã đi tới, giúp nàng thu thập này nọ.“Đi thôi, chúng tớ vào trong phòng uống trà.”
Không biết vì sao, Bạch Vân bỗng nhiên cảm thấy có chút lo sợ nghi hoặc bất an, chờ khi nàng phát hiện, nàng đã đứng lên, bỏ lại tiểu thuyết mà đuổi theo, nhưng khi thở hổn hển chạy tới cửa, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hắn ở trong xe Lưu tiên sinh.
Mưa phùn kéo dài đem hết thảy trở nên mông lung, nàng đứng ở trên bậc than, bất an trong lòng biến thành một cảm giác trống rỗng kì lạ.
“Bạch Vân, làm sao vậy? Sao đột nhiên cậu chạy nhanh như vậy?” Nghĩ rằng có chuyện gì, La Lan chạy theo, những người khác cũng lục tục chạy tới.
Nàng quay đầu nhìn bọn họ, rồi mới thoải mái cười ra một chút, “Không… chỉ là tớ… có chuyện quên nói với anh ấy.”
“Làm tớ sợ nhảy dựng.” A Phương nghe vậy nở nụ cười, “Quên, chờ hắn trở về rồi nói là được mà, nhìn cậu chạy nhanh như vậy, tớ còn nghĩ đến là có chuyện gì.”
“Đúng vậy… tớ… tớ cũng không biết mình suy nghĩ cái gì…” Bạch Vân lại cười ra một tiếng, cảm giác trống rỗng trong ngực càng ngày càng lớn.
“Bạch Vân, cậu có khỏe không?” Uy Uy lo lắng hỏi.
“Ừ, đương nhiên, sao hỏi như vậy?” Nàng tiếp tục mỉm cười.
Phạm Di Nông mang theo cái bụng khoan thai chậm rãi đi đến nhíu mày nói,“Cậu đang run cậu biết không?”
“Có sao?” Nàng thì thào nói, nụ cười kia lại hiện lên trên mặt. “Có lẽ là bởi vì trời mưa, cho nên hơi lạnh…”
Bốn cô gái liếc mắt nhìn nhau, xác định cô gái này nói lí do không thích hợp lý, nhưng nàng kiên trì nói không có việc gì, các nàng cũng không hỏi nữa, chỉ kéo nàng trở về phòng trà nói chuyện phiếm.
Ngày hôm đó, Bạch Vân vẫn giữ vẻ mỉm cười của nàng, ngoài trời mưa vẫn tiếp tục rơi.