- Mua đồ không cho thử, keo kiệt! Có điều, chưởng quầy béo, tôi phát tài rồi nên mới quay về, hôm nay nhất định phải mua mấy thứ tốt tốt về chơi.
Nói rồi đi vào trong tiệm, nàng nhìn trái nhìn phải, chưởng quầy béo dính lấy nàng như cái đuôi, chỉ sợ nàng động thủ.
Vĩnh Dạ chỉ một hàng tiểu phi đao hỏi:
- Bao nhiêu?
- Năm mươi lượng bạc hai mươi cái.
- Tôi chỉ mua một cái?
- Năm lượng!
Vĩnh Dạ gật đầu, vui vẻ đi xem đồ trang sức, kim ngân chu bảo bày đầy nhưng nàng chỉ chọn một cây trâm mặc ngọc không có gì nổi bật:
- Bao nhiêu?
- Ngươi bỏ xuống, bỏ xuống! - Chưởng quầy béo nhảy tới, thịt trên người rung lên, nhanh nhẹn như một con khỉ, giằng lấy cây trâm trong tay Vĩnh Dạ, thở phào nói. - Mặc ngọc thượng hạng đấy, hai trăm lượng. Ngươi chỉ được trả giá một lần.
- Năm mươi lượng! Giá này được chứ? Đương nhiên nó không chỉ đáng một, hai lượng bạc. - Vĩnh dạ cười nói.
Chưởng quầy béo nghĩ ngợi, thở dài nói:
- Nhiều năm không gặp nên giảm giá, năm mươi lượng bán vậy.
Vĩnh Dạ móc trong ngực ra mười ngọn phi đao, đặt lên quầy:
- Một ngọn năm lượng, mười ngọn là năm mươi lượng. Nàng cầm trâm mặc ngọc quay đầu gọi Nguyệt Phách - Chàng lại đây!
Nguyệt Phách bình thản lại gần, Vĩnh Dạ nhón chân gỡ cây trâm gỗ trên đầu chàng vứt đi, dùng cây trâm mặc ngọc thận trọng cài lên tóc chàng, ngắm nghía một lúc rồi tặc lưỡi khen ngợi:
- Ta biết mặc ngọc hợp nhất với khí chất của chàng mà!
Nguyệt Phách hình như không hiểu ý của nàng, cười nhẹ:
- Ánh mắt của nàng luôn rất tốt.
Vĩnh Dạ chỉ vào tiệm thuốc, nói:
- Đi thôi, chúng ta đi bán thuốc, về nhà ăn bữa tối.
Trong tiệm thuốc chỉ có một người, mái tóc xám trắng, thân hình gầy gò, gương mặt lãnh đạm.
- Ha ha, con còn đang nghĩ nguời mở tiệm thuốc có phải là Hồi Hồn sư phụ không? Hồi Hồn sư phụ, con là Tinh Hồn đây, con là nữ nhân, mặc váy người không nhận ra sao? Nhớ trả giá cao cho thuốc của Nguyệt Phách, dù sao cũng từng là sư đồ.
Hồi Hồn không thay đổi thần sắc, quan sát tỉ mỉ thuốc của Nguyệt Phách, nhận lấy, lấy ra một đĩnh vàng mười lượng:
- Bổn tiệm không lừa dối ai.
Vĩnh Dạ nhìn Hồi Hồn chăm chú:
- Hồi Hồn sư phụ, con muốn mua thuốc giải độc. Bao nhiêu năm qua không biết người có nghiên cứu ra cái gì không? Cái loại uống vào rồi không bao giờ trúng độc nữa ấy!
- Có, uống vào lập tức công hiệu.
- Thật à? Vĩnh Dạ vô cùng vui mừng.
Hồi Hồn rũ mắt nói:
- Người chết không bao giờ trúng độc.
- Bình mới rượu cũ. Không tiến bộ! - Vĩnh Dạ đưa tay cười. - Dạo này tinh thần con không tốt, nội lực không còn, Hồi Hồn sư phụ khám giúp con xem?
Hồi Hồn đặt tay lên cổ tay nàng, lát sau đáp:
- Trúng Mỹ Nhân Kiều, tên giống như thuốc, loại độc này khiến người ta yếu đuối vô lực, như một mỹ nhân, chỉ biết ngồi yên lặng một chỗ, không thể vung đao múa kiếm.
- Giải thế nào?
- Không giải được.
Vĩnh Dạ thất vọng rút tay về, buồn bã đi ra khỏi tiệm thuốc, lại quay đầu nói:
- Nam nhân chắc không trúng Mỹ Nhân Kiều đâu nhỉ? Nam nhân mà ngồi yên lặng một chỗ như nữ nhân thì đâu còn là nam nhân nữa.
- Nam nhân chỉ trúng Hóa Công Tán, dùng Mỹ Nhân Kiều để giải, anh hùng gặp được mỹ nhân, đương nhiên Bách Luyện Cang sẽ hóa thành Nhiễu Chỉ Nhu.
Vĩnh Dạ cười lớn:
- Đúng là kỳ diệu! Nguyệt Phách, đổi lại là chàng, chàng sẽ dùng cái gì để giải?
- Cũng như sư phụ. - Lời chàng rất ngắn gọn.
Vĩnh Dạ ngẩng đầu cười:
- Xem ta vui chưa này, chàng theo ta dạo phố có mệt không? Nam nhân ghét nhất là cùng nữ nhân dạo phố.
- Không mệt. Rất vui!
- Không biết trong tiểu trấn này còn bao nhiêu người quen, đi tám năm, ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị một chút lễ vật để bái phỏng mọi người mới đúng. Ví dụ như mỹ nhân tiên sinh, Thanh y sư phụ, Hồng Y, Ưng Vũ… chàng thấy thế nào?
- Được.
Vĩnh Dạ lại thở dài:
- Lễ vật cũng phải mất tiền, vừa vặn còn mười mấy ngọn đao, dù sao không có nội lực mang theo cũng vô dụng, mang đi cầm đồ cũng được.
Nàng rảo bước vào tiệm cầm đồ, đặt phi đao lên quầy. Nghe thấy quản gia xướng:
- Mười ba ngọn tiểu phi đao bằng thép gỉ, năm lượng bạc!
Vĩnh Dạ bật cười lớn, cười tới mức không thở nổi, gõ lên quầy nói:
- Viết phiếu cầm, cầm chết! Quạ trong thiên hạ đều đen như nhau!
Nhận phiếu cầm, năm lượng bạc, nàng lại thở dài, nghĩ ngợi rồi gỡ cây trâm phượng trên đầu xuống đưa cho quản gia:
- Đây là trâm của Thái tử phi nước Tề đấy, ông mà còn dám nói bừa là sắt gỉ đồng nát thì tôi cho ông biết tay!
Viên quản gia lườm một cái, cao giọng xướng lên:
- Một trâm phượng nạm lam ngọc bằng vàng nguyên chất kiểu dáng lỗi thời, năm mươi lượng bạc.
Vĩnh Dạ càng nghe càng trợn tròn mắt, cuối cùng ôm bụng bật cười:
- Ta phục rồi, cầm đi.
Cầm ngân lượng, nàng hỏi Nguyệt Phách:
- Ta cần mua bao nhiêu món quà?
- Một món.
- Vì sao?
- Bởi vì mỹ nhân tiên sinh và Thanh y sư phụ ra ngoài vân du, tới nay chưa về! Ở đây, người quen của nàng chỉ có mình Hồng Y thôi. - Nguyệt Phách mỉm cười, tựa như đang xem một đứa trẻ con chơi đùa, ánh mắt chất chứa thương yêu.
Vĩnh Dạ lắc đầu:
- Không đúng, ta không tính nhầm, vẫn cần mua ba món quà.
- Ồ? Hai món quà kia tặng ai?
Vĩnh Dạ chớp mắt nói:
- Bí mật! Đi thôi, đi mời Hồng Y uống rượu trước, mười năm không gặp, không biết hắn trông như thế nào rồi?
- Lúc này chắc hắn đang trong tửu lầu.
Vĩnh Dạ bước chân vào tửu lầu đã nhìn thấy Hồng công tử. Một mình hắn ngồi trong góc, đang xẻ đùi dê, một miếng thịt một ngụm rượu. Vĩnh Dạ dường như hơi ngỡ ngàng, Nguyệt Phách thở dài nói:
- Hắn chính là Hồng Y.
Vĩnh Dạ không hề khách sáo, ngồi xuống trước mặt Hồng Y, lấy một gói quà ra đưa hắn:
- Nhiều năm không gặp, đây là quà tặng huynh.
Hồng Y mở gói giấy, bên trong là năm cân xương đã được băm nhỏ.
Vĩnh Dạ cười nói:
- Vốn định mua cho con lợn ở nhà ăn, nhưng nhà lại không có lợn, Hồng Y dùng tạm vậy. Đao công của Trương đại thúc rất tốt, chặt rất vụn. Ăn gì bổ nấy, làm thích khách sợ nhất là xương cốt bị đánh vỡ, không cầm nổi kiếm.
- Đa tạ.
- Hôm qua tôi mời huynh, huynh chuốc say tôi, hôm nay huynh phải mời bù.
Hồng Y liếc nhìn Vĩnh Dạ và Nguyệt Phách, một người xinh đẹp như hoa, một người anh tuấn tiêu diêu, cũng mặc áo trắng, cùng trông như thần tiên. Hắn cúi đầu nói:
- Được.
Ba chiếc đùi dê, cùng một cách ăn.
Nguyệt Phách cũng một miếng thịt, một ngụm rượu, rượu vào ly là cạn.
Ăn một lúc lâu, Vĩnh Dạ ngồi im, ngạc nhiên nói:
- Nguyệt Phách, tửu lượng của chàng khá thật, sao ta không biết chàng uống giỏi thế?
Trên mặt Nguyệt Phách từ đầu tới cuối vẫn là một nụ cười nhàn nhạt:
- Ta không uống giỏi lắm.
- Sao chàng còn chưa say? Hôm qua ta uống tới lúc này vì sao đã say rồi?
- Ta say lâu rồi, có điều nàng không nhận ra thôi. - Nguyệt Phách nâng ly rượu nghiêng đầu nhìn Vĩnh Dạ. Ánh mắt ấy trông thật kỳ lạ.
Chàng chưa bao giờ nhìn nàng như thế. Từ nhỏ tới lớn, ánh mắt Nguyệt Phách nhìn nàng lúc nào cũng là bảo vệ, thương yêu, dịu dàng. Ánh mắt lúc này là ánh mắt của một nam nhân nhìn một nữ nhân xinh đẹp.
Cuối cùng Vĩnh Dạ không chịu được, đứng lên nói to:
- Những việc mà ta không nhận ra còn nhiều lắm, nghĩ đã thấy no, ta về nhà đây.
Nguyệt Phách đứng lên nhìn Hồng Y áy náy nói:
- Nhà có vợ dữ, bất lực! Lần sau ta sẽ uống rượu với ngươi.
- Ai là vợ dữ của chàng? Chàng đã mang sính lễ tới chưa? Chàng bày tiệc mừng chưa? Chúng ta đã bái thiên địa, ta đã dâng trà cho cha mẹ chồng chưa? Sao ta không biết là ta cưới chàng rồi! - Vĩnh Dạ biến sắc.
- Nếu nàng muốn thì ta sẽ làm theo. - Nguyệt Phách nhìn Vĩnh Dạ chăm chú.
- Ta có nói là sẽ cưới chàng không? - Vĩnh Dạ lườm chàng rồi ngồi xuống, cười tươi nói với Hồng Y. - Hồng Y này, huynh với tôi là thanh mai trúc mã, dọc đường tới đây như đã gặp từ lâu, ở Tây Bạc cùng chung hoạn nạn, chi bằng….
- Ta say rồi! - Hồng Y cố nén trái tim đang đập cuồng loạn, ngã ra bàn.
- Nói say là say… thật hay giả vậy? - Vĩnh Dạ lẩm bẩm.
- Đương nhiên là thật rồi. Nàng có muốn chuốc say cả ta luôn không? - Nguyệt Phách nâng ly lên nhấp một ngụm, nghiêng đầu nhìn Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ nhìn sắc trời, đứng lên nói:
- Ta còn phải đi tặng quà. Còn hai bao thịt nữa, không tặng thì phí quá.
Nguyệt Phách ngạc nhiên hỏi:
- Ở đây nàng còn bằng hữu nữa sao?
- Không phải bằng hữu, cũng coi như người quen, An lão phu nhân và Mặc Ngọc công tử cũng ở Phúc Bảo trấn, không đi gặp thì sao an tâm được? Ta còn hai món quà nữa chưa tặng mà.
Nguyệt Phách như bị ai đó đánh một quyền, cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi:
- Nàng uống say rồi, về nhà.
- Ta có say đâu? Ta còn tỉnh táo lắm. - Vĩnh Dạ đối diện với chàng, từng tiếng thốt ra vẫn tròn vành rõ chữ.
Nguyệt Phách đứng lên kéo nàng:
- Nàng say rồi, ta đưa nàng về nhà.
- Ta không say! - Vĩnh Dạ không hề nhượng bộ.
Nguyệt Phách nhìn nàng mỉm cười:
- Nàng thực sự không say ư? Không say mà sao nàng không đi được nữa?
Lời chàng vừa dứt, Vĩnh Dạ thực sự như người say rượu, chân tay không nghe theo điều khiển, mềm nhũn vô lực, đầu lưỡi cũng to ra, không nói được lời nào. Nguyệt Phách thở dài, ôm ngang eo nàng bế thốc lên:
- Tiểu nhị ca, ngươi nói xem nàng say chưa?
Tiểu nhị cười ha hả:
- Tôi chưa bao giờ thấy cô nương nào say lợi hại như thế.
Chưởng quầy lắc đầu nói:
- Đại cô nương tốt nhất nên ít xuất đầu lộ diện, còn uống say mèm, ra thể thống gì!
Nguyệt Phách áy náy nói:
- Nàng uống nhiều rượu là lại thế, thực sự bó tay. - Nói rồi bế Vĩnh Dạ rảo bước ra cửa.
Vĩnh Dạ như bị dội gáo nước lạnh từ đầu tới chân, vô cùng bình tĩnh. Say thì say, nàng nhắm mắt lại coi mình như người say thật, bất tỉnh nhân sự.
Tiếng huyên náo của tiểu trấn xa dần, mùi hương ập tới. Nàng biết mình lại quay về căn nhà nhỏ giữa ruộng hoa.
Nguyệt Phách đặt nàng lên giường, chu đáo đắp cho nàng một chiếc chăn mỏng, lẩm bẩm:
- Xem ra sau này không thể cho nàng uống rượu nữa rồi.
Bên ngoài vọng tới tiếng pháo đốt, âm thanh trong núi vọng đi rất xa. Vĩnh Dạ bị đánh thức, nàng phát hiện ra mình đã cử động được. Ngồi dậy, mái tóc đã rối tung. Nàng không biết chải đầu, thế là xõa tóc, tiện tay lấy một sợi vải buột chặt. Khi mở cửa ra, trước phòng có ba người, một là bà mối, chưởng quầy của quán rượu, và cả Đoan Vương lẽ ra đang ở tận An quốc.
Nguyệt Phách quay đầu cười với nàng:
- Sính lễ của nàng.
Bà mối tươi cười đưa cho nàng một danh sách quà, trên tờ giấy màu đỏ liệt kê vô số các lễ vật. Nàng thong thả xem, có tới chín mươi sáu mục, Vĩnh Dạ cười:
- Ra tay hào phóng thật, còn nhiều gấp đôi Mộ Dung Yến.
- Hài lòng không?
Vĩnh Dạ gật đầu nói:
- Cũng được, nhưng thiếu một món.
- Cái gì?
- Phong Dương Hề.
Nguyệt Phách cười nói:
- Nàng muốn Phong Dương Hề làm sính lễ của nàng? Muốn cái tay cầm kiếm của hắn, hay