Nàng trở mình dậy, nheo mắt quan sát cái chiếu trúc, mắt thường không nhìn ra có điểm gì đặc biệt. Nàng lôi chiếc chiếu, chạy ra ngoài sân.
Dưới ánh mặt trời, bí mật của nó lồ lộ hiện ra.
Toàn thân Vĩnh Dạ run rẩy, cái nắng tháng Tám gay gắt là thế mà trái tim nàng lại vô cùng lạnh lẽo. Nàng nhìn cái chiếu trúc, đột nhiên dùng phi đao đâm mạnh vào nó như thể phát điên, thanh trúc bay tung tóe, dằm trúc đâm vào tay, nàng không cảm thấy đau, chỉ muốn đâm chiếc chiếu thành hàng ngàn mảnh vụn.
Bỗng dưng có một bàn tay ôm lấy nàng.
Vĩnh Dạ đá chân, kĩ năng phòng vệ của kiếp trước được phát huy hiệu quả.
Người trước mặt là ai nàng không biết, sự ngăn cản của hắn càng khiến nàng cuồng nộ. Cho tới khi đôi tay ấy ôm chặt lấy nàng, thu hết nộ khí và sự mạnh mẽ của nàng vào lồng ngực rộng rãi của mình.
Không biết bao lâu đã trôi qua, thân thể Vĩnh Dạ mới mềm ra. Hắn nâng mặt nàng lên, gương mặt lo lắng của Phong Dương Hề được phóng đại trước mắt nàng, hắn nói gì đó nàng không nghe rõ.
Rất lâu sau, Vĩnh Dạ mới khàn giọng:
- Vì sao cả huynh cũng muốn tôi cưới Thái tử...
Phong Dương Hề khựng lại, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng. Hắn ôm chặt nàng vào lòng, luôn miệng nói:
- Không phải, ta không có ý đó! Không cưới Thái tử, ta không phải bắt nàng cưới Thái tử!
Vĩnh Dạ ngỡ ngàng rất lâu, đột nhiên vung tay tát mạnh lên mặt hắn, nói to:
- Vì sao nàng giận khi ta muốn nàng cưới Thái tử, hả Vĩnh Dạ?
Vĩnh Dạ há hốc miệng, sao nàng lại giận vì chuyện này? Nàng quay đầu đi mím môi không đáp.
- Không bắt nàng cưới, ta tuyệt đối không ép nàng cưới hắn, được chưa? - Lời Phong Dương Hề khiến Vĩnh Dạ yên tâm hơn.
Ánh mắt hắn ánh lên vẻ chân thành và dịu dàng. Đôi mắt sắc bén như chim ưng ấy lúc này trở nên thẳng thắn, Vĩnh Dạ không mất công sức đã nhìn rõ hàm nghĩa trong ấy. Nàng giật mình, lùi về sau một bước, lẩm bẩm:
- Huynh... chẳng phải huynh bỏ mặc tôi không lo rồi sao?
Phong Dương Hề nhìn nàng chăm chú, dường như nàng có chút sợ hãi, nàng đang sợ điều gì? Bất giác buột miệng:
- Ta không muốn quản nữa, nhưng... ta vẫn tới rồi. Vĩnh Dạ, nàng... - Hắn định hỏi có phải trong lòng nàng có hắn không, nhưng lời đã ra tới miệng mà vẫn không thể nào cất thành tiếng.
Vĩnh Dạ há miệng, đúng thế, hắn tới rồi, hễ nàng gặp nguy hiểm là hắn ở ngay bên cạnh nàng. Chỉ cần nghĩ tới hắn là nàng thấy an lòng, nhưng... trong mắt nàng lấp lánh một tình cảm mà ngay cả bản thân nàng cũng không thể nói được.
Vĩnh Dạ cúi thấp đầu, nhìn chiếc chiếu trúc đã bị đâm lỗ chỗ, tim nàng tựa như cũng bị cứa thành nghìn mảnh. Nàng nói:
- Tôi là Tinh Hồn, là thích khách Tinh Hồn độc nhất vô nhị, tôi không phải là Công chúa của An quốc, không phải là bông hoa yếu ớt mặc cho bất cứ ai cũng có thể thay tôi quyết định cuộc đời.
Cảm giác đau nhói do dằm trúc cắm vào thịt khiến nàng vô cùng tỉnh táo:
- Dằm đâm vào thịt còn đau hơn bị một đao đâm vào.
- Lấy ra là được. - Phong Dương Hề cúi đầu nhìn.
Hắn lấy từng cái dằm ra, cẩn thận như đang thêu hoa.
Vĩnh Dạ lặng lẽ nói:
- Cái gai trong tim có lấy ra được không?
- Chỉ cần nàng có, ta sẽ lấy hết chúng ra. - Cuối cùng Phong Dương Hề không kìm được, đưa tay ôm nàng vào lòng, kiên định nói, - Ta tuyệt đối không để một mình nàng phải đối mặt đâu.
Đi vào Bình An y quán, Vĩnh Dạ đào đất trong sân lên. Bộ tử bào và phi đao của nàng được chôn ở đây.
- Chắc chắn là bị lục soát mang đi rồi. - Phong Dương Hề nói.
- Không đâu, chắc chắn không bị mang đi. - Vĩnh Dạ cuốc đất ra, cầm bộ y phục vừa bẩn vừa hôi trong tay ngắm nghía.
- Bộ y phục cũ này thì có ích gì?
- Có, có tác dụng lớn lắm! Y phục cũng có thể nói. - Vĩnh Dạ như thể đang thưởng thức một món bảo vật, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ bi ai.
Phong Dương Hề không hỏi tiếp, trong mắt dâng lên một vẻ thấu hiểu và thương xót.
Nàng vui vẻ đào chỗ phi đao mà mình chôn dưới đất, hai mươi ngọn, không thiếu ngọn nào. Nàng cầm phi đao ngắm nghía, màu trắng bạc chói mặt. Nàng quay đầu cười với Phong Dương Hề:
- Thực ra bất cứ loại ám khí nào tôi cũng dùng rất tốt. Loại đao này chỉ là để huynh nhận ra tôi mà thôi. Tôi tưởng... vốn định không dùng đao nữa nên mới chôn ở đây. - Nàng tưởng từ nay sẽ được sống cuộc sống bình an, đi trộm đi cướp cũng không muốn làm, nàng tưởng từ nay sẽ không cần dùng tới phi đao nữa, tưởng rằng... cuộc đời này quả nhiên chẳng có việc gì là có thể khẳng định được.
- Nàng còn lo là ta sẽ giết nàng không?
- Không. Có điều tôi vẫn phải dùng nó.
- Vì sao?
- Vốn không muốn dùng nó nữa, nhưng đã cho tôi dùng thì tôi dùng vậy. - Thế tay của Vĩnh Dạ rất nhanh, chớp mắt ngọn phi đao đã biến mất khỏi lòng bàn tay nàng. Biểu cảm thán phục của Phong Dương Hề khiến nàng nhớ tới Nguyệt Phách khi đó, bất giác trở nên u buồn, rồi lại lập tức nở nụ cười nghịch ngợm:
- Đao của cao thủ ám khí chẳng khi nào huynh biết được là được giấu ở đâu đâu.
Phong Dương Hề thấy nàng cười vui vẻ thì tâm trạng cũng khá hơn, trầm tư nói:
- Ta nhất định sẽ có cách biết, nàng tin không?
- Ha ha, không tin.
- Đánh cược nhé?
- Cược cái gì?
- Cược xem ai phát hiện ra bí mật trước, bí mật của An gia và Du Li Cốc.
- Tôi tưởng huynh không có râu, lắc mình một cái sẽ biến thành Thái tử Yến.
Phong Dương Hề bật cười ha hả, ánh mắt nhìn Vĩnh Dạ trở nên dịu dàng hơn, thấy Vĩnh Dạ bĩu môi khinh bỉ, cảm thấy nàng thật đáng yêu. Hắn cố nhịn cười:
- Vĩnh Dạ, nàng phải hiểu rằng đó là hiệp ước giữa phụ vương nàng và Tề Hoàng, Thái tử và nàng đều như nhau!
- Huynh cũng phải hiểu cho rõ, trên đời này trừ phi tôi muốn cưới, nếu không chẳng ai có thể ép tôi. - Vĩnh Dạ cao ngạo hếch cằm lên, vỗ ngực Phong Dương Hề, vô cùng nghiêm túc. - Tôi hận nhất là người mà tôi tin tưởng lừa gạt tôi. Tôi từng thề, đời này tuyệt đối không để ai đâm sau lưng tôi một đao, đặc biệt là bằng hữu của tôi.
Không đợi Phong Dương Hề đáp, nàng đã nhướng mày cười:
- Tôi phải về An gia đây, an tâm làm tranh.
- Chờ chút! Nếu An gia hỏi nàng mấy hôm nay đi đâu thì sao?
Vĩnh Dạ quay lưng đi ra ngoài, trong mắt chất chứa nỗi bi thương, nhưng giọng vẫn đầy vẻ giễu cợt:
- Cả Du Li Cốc lẫn An gia hình như đều chỉ muốn tôi ngoan ngoãn ở trong biệt uyển của An gia làm tranh. Mấy hôm nay tôi bị quản gia của tôi đánh cho một chưởng, đương nhiên là phải dưỡng thương rồi, nay không nỡ xa người trong mộng nên đành ngoan ngoãn quay về thôi!
Phong Dương Hề bị câu nói của nàng làm cho nghẹn đến khó chịu.
Chú thích: [1] Dịch nghĩa: Ráng chiều rơi xuống, cùng cánh cò đơn chiếc đều bay. Ở độ tuổi của Mặc Ngọc, võ nghệ không cao không thấp. Nếu không có tiền tài của An gia giúp đỡ, hắn dựa vào cái gì mà có được địa vị ấy ở Du Li Cốc? Chỉ có một khả năng, hắn và một người nào đó trong An phủ có quan hệ mật thiết. Mà mối quan hệ này, đại ca của hắn, An Bá Bình cũng không biết.
Phong Dương Hề ôm Vĩnh Dạ, cưỡi ngựa đưa nàng tới biệt uyển của An gia.
- Huynh biết tôi là Tinh Hồn từ khi nào? – Vĩnh Dạ bình thản hỏi.
- Lâu rồi.
- Lâu là bao lâu.
- Khi ở sơn cốc Di Sơn là ta biết rồi.
Vĩnh Dạ lắp bắp:
- Lần trước… ở trong sơn cốc…
- Nàng không muốn cho ta biết thì hà tất gì phải ép người? Nếu muốn chờ nàng cố nhẫn nhịn không dùng khinh công, bước thấp bước cao ra khỏi sơn cốc thì ta thà ôm một con heo! Huống hồ nàng còn nhẹ hơn heo! – Phong Dương Hề giễu cợt.
Khi đó nàng sợ hắn phát hiện nên không dám để lộ công phu, hắn thì không muốn nói trắng ra.
Vĩnh Dạ lập tức ngậm miệng.
Tiếng vó ngựa gõ vào lòng hai người. Chẳng ai muốn nói gì nữa, dường như đều đang chìm vào tâm sự của riêng mình.
Lại dường như, không muốn phá vỡ sự yên lặng hài hoà này.
Cánh cổng lớn của biệt uyển đã ở ngay trước mắt, Phong Dương Hề ghìm cương ngựa, ngựa hí dài rồi dừng lại:
- Đi đi.
Vĩnh Dạ nhảy xuống ngựa, đi một mạch không quay đầu.
Phong Dương Hề không nhịn được, gọi nàng, nói khẽ:
- Ta ở đây, luôn ở bên cạnh nàng. – Hắn quay đầu ngựa, vỗ ngựa bỏ đi.
Vĩnh Dạ nhìn theo bóng hắn, trong lòng dấy lên một cơn sóng. Nàng định thần, chầm chậm đi tới biệt uyển, gõ cửa lớn.
Cửa mở ra, Bình thúc đứng trong cửa, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc.
- Thiếu gia ta về rồi đây. – Vĩnh Dạ không dịch dung, áo bào màu lam, từ thần tình ung dung tao nhã toát lên vẻ xinh đẹp như một cây trúc sau mưa.
Bình thúc cau mày, thấy nàng không dịch dung, thản nhiên đứng nhìn mình. Ông ta cúi người, nói khẽ:
- Công tử mấy hôm nay đi đâu thế? Tiểu nhân rất lo cho công tử.
- Bị ông đánh một chưởng nên phải đi dưỡng thương. Bình thúc sau này nhẹ tay một chút, tại hạ thân thể yếu ớt, không chịu được. – Vĩnh Dạ mặt không biến sắc đi vào, dặn dò, - Bữa tối phong phú một chút, nhân tiện xem đại công tử có rảnh không, tại hạ muốn cùng đại công tử trao đổi vài điều tâm đắc về tranh vẽ.
-Vâng. – Trong mắt Bình thúc loé lên vẻ kỳ quái, biểu cảm trên mặt thì tỏ ra cung thuận, hệt như một lão quản gia bình thường, trung hậu.
Lúc lên đèn, An Bá Bình theo hẹn mà tới, thấy dung mạo của Vĩnh Dạ thì không khỏi kinh ngạc,
- Mời đại công tử ngồi. Tối nay có lợn quay, dê quay, hai con vịt tiềm, bồ câu hầm…
An Bá Bình nhanh chóng trấn tĩnh lại, cười sảng khoái:
- Lý công tử thì ra thích ăn thịt.
- Đại công tử không cảm thấy tôi ăn hơi nhiều sao?
- Cho dù muốn ăn cá Kim Long ở Lạc Nhật Hồ, ta cũng lập tức sai người đi bắt.
Vĩnh Dạ “ồ” một tiếng, nâng ly rượu lên rồi lại đặt xuống. Thấy An Bá Bình không hề hoài nghi, nâng ly rượu lên uống, trong mắt Vĩnh Dạ loé lên một vẻ kỳ quái, thong thả nói:
- Trong rượu có độc, đại công tử không biết sao?
Tay An Bá Bình thoáng run, lặng lẽ đặt xuống, đối diện với đồ ăn ngon mà không còn vị giác.
- Tôi không dịch dung, đại công tử không hề kinh ngạc, có lẽ đã sớm biết tôi là ai. Tôi rời đi nhiều ngày, không mời tự về, đại công tử không kinh ngạc là vì đã tính được rằng tôi sẽ quay lại. Nhưng đại công tử biết rõ trong rượu có độc mà vẫn muốn cùng tại hạ uống cạn, rốt cuộc là vì sao?
An Bá Bình thất thần nhìn nàng, chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, tới trước mặt nàng quỳ xuống.
Chủ nhân của đại gia tộc giàu có nhất Tề quốc, nửa tháng trước có thể dùng Nguyệt Phách và Tường Vi uy hiếp nàng vậy mà bây giờ lại quỳ trước mặt nàng.
Vĩnh Dạ thiếu điều nhảy dựng lên. Nàng cố kiềm chế bản thân không động đậy, nhìn An Bá Bình giễu cợt. Sự phát triển này quả nằm ngoài dự đoán của nàng. Nàng tưởng cho dù quay về, An Bá Bình vẫn sẽ dùng Nguyệt Phách và Tường Vi để uy hiếp mình.