Lương Ưu Tuyền chạy đến sau khung sắt, thứ đầu tiên đập vào đáy mắt chính là xe moto. Xe ngã trên đất, hơn phân nửa thân xe đã nằm trên thùng giấy trong đống phế tích sụp đổ, lốp sau của xe vẫn còn đang xoay tròn trong không trung.
Chỉ thấy một vũng máu tươi tràn ra từ sau thân xe.
Lương Ưu Tuyền rất muốn chạy hơn để hất những cái thùng giấy và mảnh gỗ của đạo cụ đang đè lên Tả Húc kia ra, nhưng chân tựa như đeo chì, hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng khuỵu xuống trong đống bụi mịt mù. Cô dùng sức đánh vào đùi mình, dùng tay bám vào những thanh sắt rải rác xung quanh để đứng dậy…
“Đừng chết, anh không thể chết được, em vẫn đang chờ anh cưới em cơ mà…”
Lương Ưu Tuyền không biết biểu cảm của mình lúc này như thế nào. Nước mắt làm tầm nhìn của cô mơ hồ, phía trước bị che khuất bởi những đạo cụ đổ vỡ của vách núi, tiếng động cơ của xe moto lấp kín thị giác của cô khiến cô không nghe được tiếng bước chân của những nhân viên công tác đang đuổi theo mình, tưởng rằng không có ai đến cứu Tả Húc, cô chỉ có thể kêu lên, gào thét cầu cứu.
Cuối cùng, Lương Ưu Tuyền dùng toàn lực đẩy chiếc xe máy ra… Nhưng mà một cánh tay dính đầy máu tươi làm cô muốn chết ngất.
Cô nằm rạp trên mặt đất nắm chặt cánh tay huyết thịt mơ hồ cơ, chỉ mới kéo nhẹ một cái mà cánh tay đã bị cô lôi hẳn ra, giống như không còn giữ níu giữ nó lại nữa.
Hiển nhiên, một cánh tay của Tả Húc đã đứt rời.
Cô không dám kéo nữa, những thứ trong bụng ọc lên đến tận họng lại không cách nào nôn ra, chỉ có thể nuốt xuống. Lương Ưu Tuyền ngã khuỵu xuống đất, muốn ngất xỉu. Ngay sau đó, cô giống như phát điên vứt tất cả những hòn đá và thùng giấy ra, lại sợ sẽ rơi vào Tả Húc đang bị thương, cho nên bất kể vật gì cô cũng ném thật xa thật xa. Hai chân cô nhũn ra, toàn thân run rẩy, dù mu bàn tay đã bị dây kẽm cứa rách cũng không hề hay biết.
Cô muốn mắng chửi Tả Húc thật to, nhưng những lời mắng mỏ lên án mạnh mẽ cứ kẹt trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra. Chỉ cần hắn còn sống, dù là tàn phế cũng được, cô sẽ chăm sóc hắn cả đời, chỉ cần còn sống mà thôi.
“Có ai không, có ai không…” Lương Ưu Tuyền khản giọng la lên, đối mặt với khung cảnh lộn xộn cao ngất trc mắt, một mình cô biến thành nhỏ bé. Nhưng không có người đến giúp cô, không có ai giúp cô chuyển những mẩu đá vụn đủ khả năng đè chết Tả Húc kia ra!
Vì thế, Lương Ưu Tuyền luống cuống cầm điện thoại lên gọi cấp cứu, nhưng cô không phân biệt được nút nào với nút nào. Chiếc điện thoại rơi xuống đất, chui qua những khe hở, không biết rơi ở đâu.
Cô là cảnh sát hình sự, đã nhìn vô số người bị thương, thậm chí có thể vừa xem những tấm ảnh chụp máu me be bét vừa ăn cơm, nhưng hôm nay, đến dũng khí để nhìn cô cũng không có.
“Không được chết, anh nghe được em nói không Tả Húc?! Mặc kệ anh biến thành dạng gì em cũng sẽ không bỏ anh, dù là tiểu tam, tiểu tứ hay tình nhân nhị nãi gì tìm đến em cũng không bỏ cuộc! Tả Húc anh không được bỏ cuộc! ~”
Lương Ưu Tuyền khóc đến không thể hô hấp, động tác vận chuyển đá càng lúc càng nhanh. Cô sẽ không ngừng lại, cho dù cô chỉ còn một hơi thở cũng tuyệt đối không dừng lại.
…
Đúng lúc này, một âm thanh không vội không chậm vang lên sau lưng cô:
“Lương tiểu thư, đá sắp sập rồi, mau ra đây ah, rất nguy hiểm đấy, không cần lo cho sống chết của Tả Húc nữa đâu…”
“Không muốn chết thì cút ra xa cho chị đây!”
Lương Ưu Tuyền mạnh mẽ quay đầu lại, tức giận mắng. Nhưng khi cô thấy rõ người trước mắt là ai, suy nghĩ của Lương Ưu Tuyền đình trệ một giây.
Cô dùng sức dụi dụi mắt, thế mới phát hiện Tả Húc vẫn còn sống sờ sờ đang đứng sau lưng mình.
Tả Húc nghiêng đầu, nhìn cô cười, hai tay giơ lên xoay một vòng, chứng minh tứ chi của hắn vẫn hoàn hảo, không tổn hại.
Lương Ưu Tuyền cứng nhắc nhìn hắn, không nói được cảm giác lúc này là tức giận hay là may mắn, cô lau nước mắt, rút cánh tay đang nằm trong đá vụn ra: Móa! Là hàng giả!
Cùng lúc đó, đám nhân viên trốn sau đống phế tích nhao nhao đi ra, cùng nhau dọn dẹp 3 met vuông mô hình phế tích.
Lương Ưu Tuyền chăm chú nhìn đống “phế tích” đang chậm chạp di chuyển, bỗng dưng giật bắn người, đi đến mô hình phế tích xem xét, giật mình phát hiện cái đống lổn ngổn này đều là làm từ nhựa plastic, phía sau còn giấu một cái nệm khí phồng to, đương nhiên là biện pháp bảo hộ Tả Húc không bị thương. Đương nhiên, mấy hòn đá và thùng giấy thật chỉ có mấy cái đè lên cánh tay kia.
Nói đến giản một chút, “vách núi” cao 5m và “phế tích” cao 3m tạo thành một hình tam giác, Lương Ưu Tuyền bị nhét vào giữa hình tâm giác, hai bức tường ngăn cản, hóa ra khi cô ở bên cạnh gào khóc thì những người khác vẫn đứng sau vách tường đạo cụ xem náo nhiệt?
Xoẹt xoẹt xoẹt, Lương Ưu Tuyền tức đến sùi bọt mép, xắn ống tay áo lên tới gần Tả Húc.
“Anh biết em sợ thế nào không? Anh còn đùa em?!~” Cuối cùng Lương Ưu Tuyền đã biết vì sao không có ai đến cứu Tả Húc, bởi vì chỉ có cô là điên điên dở dở tin vào vở hài kịch này!
Tả Húc thấy cô khí thế hung hung*, giơ cao hai tay lùi lại, giải thích: “Kịch bản do anh thiết kế không tệ đúng không? Đừng nóng giận đừng kích động chứ, hơn nữa mấy cái đạo cụ mô phỏng này là anh phải bỏ ra không ít tiền đấy, còn không phải là để thử lòng em…”
0
Cái đức hạnh đã lâu không bị ăn đòn kia vẫn như vậy. Phải nói, cũng tại Lương Ưu Tuyền không để ý đến điểm quan trọng nhất, phim về tình yêu của một người mù làm sao lại có cảnh bay qua vách núi được chứ?
Lương Ưu Tuyền chỉ biết là mình đã bị chơi xỏ. Cô dùng ánh mắt lướt qua đám nhân viên xung quanh, dùng một chút lý trí cuối cùng còn sót lại đẩy Tả Húc lùi về phía sau đống đạo cụ, lập tức túm cổ Tả Húc: “Hôm nay em không đánh anh máu chảy đầu rơi, em không họ Lương!”
Nói xong, cô giơ nắm đấm lên. Tả Húc lập tức dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lôi ra một đống phiếu, xòe ra trước mặt cô như đang xòe bài. Hắn rút trong đó ra một tờ, xé toạc.
Nắm đấm của Lương Ưu Tuyền dừng giữa không trung, trừng mắt nhìn mấy cái phiếu handmade xấu xí kia.
Nếu cô nhớ không lầm thì đây là trò hề ngây ngô cô với Tả Húc làm lúc ở bệnh viện. Lúc ấy cô không biết nên đối phó với sự truy vấn của bạn trai cũ Lâm Trí Bác như nên, cho nên đành nhờ Tả Húc cứu giúp. Nhưng Tả Húc, do trường kì chịu đựng sự áp bức của cô, nên không đồng ý giúp. Lương Ưu Tuyền vì để Tả Húc đồng ý giả làm bạn trai mình, nên đã ra điều kiện: cho phép Tả Húc vẽ mười tờ phiếu miễn đánh, nếu trong lúc cô không khống chế được cảm xúc mà giơ ra thì sẽ được hưởng “đặc xá”.
Mười phiếu đã dùng mất ba, còn dư bảy cái, hắn lại vẫn còn giữ sao?!
Tuy làm người phải giữ chữ tín nhưng Lương Ưu Tuyền không kiềm chế được cảm xúc muốn đánh hắn, vừa rồi cô gần như bị hù chết ah. Hận không thể cùng hắn mai táng trong đống phế tích, hắn lại nói với cô đây chỉ là một màn kịch!
Tả Húc chăm chú nhìn nắm đấm nhanh nhẹn của cô, lập tức lấy tờ phiếu thứ hai, xé toang;
“Chẳng lẽ chỉ trước chuyện sống chết em mới bằng lòng thừa nhận tình cảm đối với anh sao? Nếu lúc đó anh chết thật thì sao? Em bây giờ sẽ không cảm thấy hối hận à?… Chờ anh nói xong sẽ cho em thời gian lên án, giờ cứ nghe đi đã.”
Lương Ưu Tuyền nheo mắt lại, tay nắm chặt đến mức xương kêu lên. Cô một tay nắm áo hắn đẩy lên tường đạo cụ, nhưng còn chưa kịp phản bác, lời nói đã bị bao phủ trong lòng bàn tay hắn.
Tả Húc lấy tờ phiếu thứ ba, xé toang;
“Anh từng nói với em, dù gặp phải chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ giải quyết. Hoặc nếu em có thể tự mình gánh vác áp lực cũng được, em được không?”
Tả Húc xé tờ phiếu thứ tư;
“Là em dạy cho anh một thứ tình yêu thuần khiết không tạp chất, nhưng khi anh tin tưởng trên đời này thật sự có một loại tình cảm sạch sẽ như vậy, em lại rút lui. Anh hiện giờ muốn hỏi em, em hiểu cái gì gọi là yêu sao?”
“Em!…”
“Yên lặng.”
Tả Húc làm động tác không được lên tiếng, rút phiếu thứ năm ra, cũng xé toang;
“Anh thừa nhận, chuyện đối tượng kết hôn của em là do anh lên kế hoạch phá hư đấy. Nếu như em vẫn cố chấp như thế, anh sẽ tiếp tục phá hư.”
Tả Húc bỏ qua sự tức giận trong mắt cô, lôi tờ phiếu thứ sáu ra;
“Ai đảm bảo được cuộc sống sẽ không bao giờ có sóng gió? Anh có thể vì em buông tha tất cả trước mắt, mà em vẫn nhút nhát như vậy. Nếu em thật lòng đi theo anh, với dũng khí em của em, lẽ nào còn sợ táng gia bại sản?”
Nói xong, Tả Húc xé toạc tờ phiếu cuối cùng, thở dài mệt mỏi, chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve gương mặt cô…
“Dù anh không liên tục nói từ ‘yêu’ nhưng chẳng lẽ em không cảm nhận được tình cảm của anh với em hay sao? Biết em thích giả ngốc, anh chỉ còn cách nói trực tiếp cho em biết… Em nói chia tay, anh sẽ tôn trọng em; em muốn quay lại, anh vẫn đợi em. Lý do chỉ có một, anh yêu em, Lương Ưu Tuyền.”
Nắm đấm của Lương Ưu Tuyền dừng trước không trung, đúng vậy, tại giây phút không biết Tả Húc sống hay chết thế nào, cô chẳng cần gì, mặc kệ tất cả, chỉ cần hắn bình yên vô sự, chỉ cần hắn không việc gì, chuyện gì cô cũng có thể đồng ý, dù là yêu cầu gì đi chăng nữa.
Chậm rãi, cô rủ tay xuống, đặt ở cổ Tả Húc, những giọt nước mắt nóng hổi làm ướt áo sơ mi của hắn, giội tỉnh lòng cô.
Cái gì cũng không cần nói, thiên hữu bất trắc phong vân*, người có sớm tối họa phúc, nếu một phút trước tính mạng quý giá của Tả Húc đã thật sự mất đi, cô cũng không muốn sống nữa.
0
Cái gọi là khó khăn, đơn giản chính là tự mình tạo ra những bức tường cao. Nếu đã có thể dựng lên, đương nhiên có năng lực phá bỏ, hoàn toàn có thể tự mình dũng cảm hơn. Một khi đã phá tan lớp vòng vây, mới phát hiện những phiền toái cùng phức tạp như vậy hoang đường hài hước đến cỡ nào.
Cô phải thừa nhận, con đường tình yêu gian khổ này chính là tự cô tạo ra. Khi cô phát hiện ra tương lai mù mịt, cô có ý định chạy trốn, giống như chân lý “Trái Đất vẫn quay dù có vắng bóng ai”.
Đúng vậy, Trái Đất rất lớn, bao gồm tất cả mọi thứ. Không gian chúng ta đang sống dù không có Tả Húc cũng chẳng sao, nhưng thế giới của cô rất nhỏ rất nhỏ, thiếu đi một Tả Húc, nó thật sự không còn xoay chuyển nữa.
Còn Đỗ Mai Mai lúc này đang đứng sau lưng Tả Húc. Lương Ưu Tuyền nhìn thấy cô, cùng Đỗ Mai Mai nhìn nhau vài giây. Cô đã không còn buông đôi tay đang ôm Tả Húc thật chặt ra nữa.
Trong mắt Đỗ Mai Mai ầng ậc nước. Trong ánh mắt ấy của cô không có ghen ghét, càng không có oán hận, mà chỉ là vì đã bị cảm động và thuyết phục bởi một màn trước mắt.
…
Quay ngược dòng thời gian trở về buổi sáng hôm ấy, chính là buổi sáng Đỗ Mai Mai cố ý hãm hại Lương Ưu Tuyền. Đỗ Mai Mai đoán được Lương Ưu Tuyền tính tình nóng nảy nhất định sẽ gọi lại đòi công đạo, cho nên cố ý để Tả Húc nghe điện thoại. Kết quả quả nhiên giống như dự đoán, Tả Húc đã hiểu lầm Lương Ưu Tuyền, hơn nữa vì thế mà sự việc ồn ào này sẽ kết thúc trong buồn bã.
Sau khi Tả Húc cúp máy, suy nghĩ một lát, nói với Đỗ Mai Mai trước ngồi thẳng dậy. Đỗ Mai Mai làm theo, Tả Húc lập tức kéo chiếc khóa trên vỏ gối của cô, khiến một cái điện thoại khác rơi xuống giường.