ã đại tướng quân là chức vị cao nhất vinh quang nhất, đã bị cháu gái nhà mình chiếm mất, tuy có thể lý giải, nhưng cũng là võ tướng, trong lòng từ trước đến giờ luôn có chút gì đó khó nói. Vì thế khi nhận được nhiệm vụ do người trong cung truyền tới, vui mừng đến nỗi đến cả thần sắc uy nghiêm cũng không giữ được, cười ha ha uống rượu tạm biệt với mọi người, vội vội vàng vàng về kinh.
Ông ta tự biết chiến công không bằng Diệp Chiêu, thấy cháu gái có phần ngại ngần, bèn chuyển chủ đề nói: “Cửu cô nương đâu?”.
Diệp Chiêu từ sự kinh ngạc rồi định thần lại, tự biết không thể thoát khỏi tội, len lén nhìn Hạ Ngọc Cẩn, Hạ Ngọc Cẩn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, có ý như: “Một người làm một người chịu trách nhiệm”. Diệp Chiêu hết cách, miễn cưỡng gồng mình, kể hết tai họa và hoàn cảnh bây giờ mà Liễu Tích Âm gặp phải, chỉ giấu chuyện em gái dụ dỗ Hạ Ngọc Cẩn muốn làm thiếp.
Liễu tướng quân nghe thấy sững người lại.
Diệp Chiêu cúi đầu, không dám nói nhiều.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn nhìn bên trái, rồi lại nhìn nhìn bên phải, sờ sờ cằm, định hòa giải: “Sự việc đã xảy ra rồi, tức giận cũng không…”.
Lời chưa nói hết, Liễu tướng quân đấm mạnh vào mặt Diệp Chiêu, chửi mắng: “Đồ mất dạy đáng chết! Thật khốn kiếp! Cửu cô nương bị mù mắt mới phải lòng ngươi!”
Diệp Chiêu ngẩng đầu, đón nhận cú đấm đó, mặt đỏ ửng cả một vùng. Đang định mở miệng xin cữu cữu bớt giận, nhưng thấy cữu cữu đã vô cùng tức giận, thu nắm đấm lại thuận thế rút thanh đao ở bên hông ra, hung dữ chém tới, đuổi bọn a hoàn chạy toán loạn.
“Này…”. Hạ Ngọc Cẩn đứng ở bên cạnh, vội vàng tránh gió đao, rụt cổ lại, lùi hai bước về phía sau My Nương, nhưng cảm thấy không ổn, bèn giơ bộ xương đang run lẩy bẩy ra hứng đằng trước, sau đó ưỡn ngực, hắng giọng nói: “Có gì từ từ nói, vợ à, cẩn thận Tố quan hà đỉnh trong bồn hoa nhé, đừng để cữu cữu của nàng chém vào, đánh nhau thì ra hoa viên nhé…”.
Liễu tướng quân tức đến nỗi mắt đỏ ngầu lên, dũng mãnh vô song, đại đao trong tay múa như vạn hổ thị uy, với thế chém bia nứt đá. Diệp Chiêu nhanh nhẹn, vận luôn khinh công, như con khỉ bay lên nhảy xuống, dụ ông ta ra chỗ hoa viên ngược hướng với chiếc Tố quan hà đỉnh. Hai người, người này chạy người kia đuổi, những nơi đi qua, hoa rơi liễu rụng vô số, bọn a hoàn nô tài thò đầu ra xem, có người học võ hai tháng rồi không tồi, còn có thể bình phẩm một trận. Hạ Ngọc Cẩn đuổi theo đến hành lang rồi đứng nhìn.
Huyên Nhi thấy nguy hiểm đã qua, cũng theo ra yếu ớt hỏi: “Liễu tướng quân e là quên mất phu nhân là phụ nữ nhỉ? Sao lại đánh vào mặt chứ?”.
My Nương cũng tiến tới, hoảng loạn hỏi: “Quận Vương gia, làm thế nào bây giờ?”.
“Làm thế nào?”. Hạ Ngọc Cẩn đờ đẫn đứng nhìn rất lâu cữu cữu múa đao, vợ thì chạy lung tung, chần chừ nói: “Dặn dò nhà bếp nấu cơm muộn một tí, trước tiên lấy cho ta một cái ghế tới, rồi bưng hai bát điểm tâm và hạt hướng dương để nhét vào bụng đã…”.
Đợi sau khi Hạ Ngọc Cẩn và bọn thị thiếp tiêu hóa xong hai bát điểm tâm, Liễu tướng quân rốt cuộc tuổi già, cầm chiếc đại đao nặng trình trịch, múa lâu nên có phần run tay, lại thấy Diệp Chiêu không dám đáp trả, cứ một mực xin lỗi, cũng biết Tích Âm xảy ra chuyện trách nhiệm chính không phải ở cô, cuối cùng cũng thở hổn hển dừng tay lại, gọi cái tên vẫn còn đang ngồi trên cây cầu xin xuống, hỏi cô ta phải giải quyết thế nào. Diệp Chiêu ghé sát vào tai nói vài câu, Liễu tướng quân nghĩ rất lâu, thấy chưa thỏa mãn lắm, liền gọi thị vệ thân thiết lại, muốn chuyển thư tới các tướng lĩnh có quan hệ rất tốt ở ải Gia Hưng, cầu xin sự giúp đỡ.
Hạ Ngọc Cẩn mở một bình rượu ngon, với ý định để hai người đó nhìn vào mình, cậu ta thấy Liễu tướng quân đã thu lại đại đao, bèn chậm rãi bước đến, kéo kéo tay áo Diệp Chiêu, lấy lòng nói với Cữu lão gia: “Sự việc đã như thế, có gấp gáp cũng không kịp, mọi người đều muốn cứu Liễu cô nương, không bằng cùng nhau ngồi xuống bàn bạc cẩn thận, tính kế lâu dài”.
Liễu tướng quân đối với đứa cháu gái không may mắn, sớm đã không có chỗ dựa, nhưng tài mạo song toàn, hiểu biết đạo lý này từ đáy lòng thương xót như con gái ruột. Nghĩ tới việc bây giờ không biết sống chết ra sao, gặp phải đại nạn, xót xa đến nỗi mắt đỏ lên, ông ta hận hận trừng mắt nhìn Diệp Chiêu “quên tình cũ lấy tình mới” một cái, lại nhớ ra cô ta là phụ nữ, lại đờ đẫn. Cả một bụng phẫn nộ không có chỗ nào trút ra, cuối cùng thở dài thườn thượt, giữ thể diện cho cháu rể, im lặng ngồi vào chỗ.
Khi ngồi vào chỗ xong, Diệp Chiêu lại trở về với chủ đề lúc nãy, cảm thấy không ổn, cẩn thận tỉ mỉ hỏi: “Đại cữu phụ, thật là Hoàng thượng triệu người về kinh sao?”. Liễu tướng quân uống vài chén rượu buồn, vừa nhớ cháu gái, vừa xua tay nói: “Trong cung sai người truyền chỉ, làm sao mà giả được chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn rất bối rối: “Có phải là do chúng ta quá lâu rồi không ra ngoài, nên không nghe nói?”.
Sắc mặt Diệp Chiêu ảm đảm bất định, cô nghĩ rất lâu, lắc đầu: “Tuy tôi đã từ bỏ việc quân ở kinh thành, nhưng trong quân đội kinh thành không phải không có huynh đệ của tôi. Hồ Thanh, Thu Lão Hổ, Hoàng phó tướng, Mã tham tướng bọn họ đều ở trong đó, đều là mối thân tình thắm thiết. Thánh thượng đã nói rõ do Điền tướng quân thay chức vụ của tôi, đó là một lão tướng quân chinh chiến nhiều năm, lại ở trong quân doanh kinh thành năm sáu năm, lý lịch đủ để người khác phục tùng, sau khi tiếp nhận làm việc cũng rất xuất sắc, chưa bao giờ phạm lỗi. Nếu là do đại Cữu phụ về thay chức vụ của Điền tướng quân, thực sự thì không có lý lắm. Cứ cho là thật sự có ý chỉ như thế, cách mấy tháng như thế, mấy người đó cũng phải báo cho tôi một tiếng chứ…”.
Liễu tướng quân tức giận: “Nói vớ vẩn gì đấy? Thiên tử mà các ngươi cũng nghi ngờ sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn do dự hồi lâu, hỏi: “Xin hỏi người công công truyền chỉ hình dạng thế nào?”.
Liễu tướng quân nghĩ một lúc, vò đầu nói: “Công công không phải là đều không có râu, da trắng bệch, giọng the thé sao? Ta làm sao mà nhận ra được? Trọng tướng ở biên ải, chỉ nhận ra thánh chỉ, thánh chỉ cẩm lăng ngọc trục thất sắc, bên trên có ngự ấn màu đỏ to tướng, làm sao có thể giả được chứ? Ông ta còn sai một giám quân tới từ quân Gia Lăng, võ nghệ không tồi, tửu lượng còn tốt hơn, nói năng khiến người khác thích thú vô cùng. Lúc ta vào cung quá muộn rồi, nói Thánh thượng đi hầu hạ Thái hậu, việc không gấp gáp tạm thời không gặp đại thần, vì thế ta đến chỗ ngươi trước”.
Diệp Chiêu chỉ hỏi: “Có thể đưa thánh chỉ ra cho cháu xem một chút không ạ?”.
Liễu tướng quân thấy hai người thần sắc lo lắng, trong lòng bỗng nhiên có chút không yên, bèn lấy thánh chỉ được bọc cẩn thận ra, đưa cho cháu gái. Những nhà có tước vị, nhà nào mà không có lấy vài cái thánh chỉ chứ?
Hạ Ngọc Cẩn lấy ra thánh chỉ mà trước đây đã từng nhận, rồi đối chiếu cẩn thận với thánh chỉ mà Liễu tướng quân nhận được.
Thánh chỉ Đại Tần chọn dùng loại cẩm lăng được làm từ lụa tự nhiên hảo hạng, dùng màu nhuộm đặc biệt và công nghệ đặc biệt, màu sắc càng phong phú, thì đẳng cấp của thánh chỉ càng cao. Ngoài tương vân thụy hạc ra, hai đầu còn có rồng bạc bay lượn, ẩn vào trong đường vân cẩm lăng, đề phòng làm giả, tuyệt đối không truyền ra ngoài, chế tác vô cùng tinh xảo. Mỗi một tờ thánh chỉ chế tác xong đều cất vào kho kín, canh phòng nghiêm ngặt, vì thế từ khi dựng nước đến nay, có giả truyền thánh chỉ, làm giả thủ dụ, nhưng không có làm giả thánh chỉ.
Diệp Chiêu tay cầm hai cái thánh chỉ giống hệt nhau, nhìn đi nhìn lại, nhìn đến nỗi mắt hoa lên, thực sự nhìn không ra sự khác nhau, hướng về phía Hạ Ngọc Cẩn lắc lắc đầu.
Liễu tướng quân ưỡn ngực nói: “Ta đã nói là không thể giả được mà, các ngươi mắc bệnh nghi ngờ rồi đấy! Cẩn thận để Hoàng thượng biết, lại trách tội các ngươi.”
Hạ Ngọc Cẩn tiện tay cầm lấy thánh chỉ trong tay vợ, dưới ánh đèn lật đi lật lại xem cẩn thận.
“Thật vớ vẩn”. Liễu tướng quân tiếp tục uống rượu sầu, nhớ tới cô cháu gái yêu quý.
Chắc phải mất nửa canh giờ.
Đến Diệp Chiêu cũng bắt đầu bỏ ý nghĩ nghi ngờ, nghĩ là tâm huyết của Hoàng thượng đến truyền chỉ, nghĩ muốn âm thầm thay đổi thế lực.
Sắc mặt Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên thay đổi.
Cậu ta vội vàng để thánh chỉ của Liễu tướng quân ra trước mặt mọi người, chỉ vào đường vảy của con rồng bạc bên trái: “Nhìn chỗ này đi”.
Diệp Chiêu và Liễu tướng quân cùng túm gần vào xem.
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng đổi đầu thánh chỉ, tiếp tục chỉ vào chỗ có vảy nhỏ nói: “Nhìn đi!”.
Cái có cái không vài đường kẻ ẩn, ngang dọc giao nhau, tạo thành một chữ “Lý” hầu như không thể nhìn ra.
Sắc mặt Diệp Chiêu bỗng thay đổi.
Liễu tướng quân tuy không hiểu gì, cũng thấy không hay lắm: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì hả?”.
Hạ Ngọc Cẩn thu lại khuôn mặt cười cợt: “Thánh chỉ giả”.
Diệp Chiêu giải thích, dứt khoát nói: “Điệu hổ ly sơn, ải Gia Hưng lành ít dữ nhiều…”.
Liễu tướng quân sững người: “Không thể nào, chỉ với mấy đường chỉ làm sai, chắc là người thợ sơ suất…”.
Bên ngoài có tiếng ồn ào, thái giám trong cung vội vàng tìm tới người muốn truyền lời, xông thẳng vào phòng trong, mặt xám xịt nói với Liễu tướng quân: “Thánh thượng truyền Liễu tướng quân nhanh chóng vào gặp”.