Diệp Chiêu không dám giao việc mua bán cho Hạ Ngọc Cẩn, cái đồ tiêu tiền như đất, nhưng lại không thể để bí mật bị rò rỉ ra ngoài, bèn tóm cái tên Hồ Thanh vừa mới cưới ra, bảo anh ta mau chóng đi làm việc. Hồ Thanh lần đầu tiên được nếm mùi vị của đêm động phòng, Thu Thủy lại hạn chế tính khí nóng nảy trước đây, đúng là thời điểm tốt tình nồng ý đượm. Tuy biết phải lo đến toàn cục, nhưng nhìn Diệp đại tướng quân nghiêm nghị trách mắng anh ta không được chìm đắm trong hạnh phúc, lại nhìn thấy Hạ Ngọc Cẩn lúc nãy ở bên cạnh còn bóp vai cho Diệp tướng quân, nghĩ đến đây anh ta nhớ đến bản thân mình, trong lòng cũng có chút nghèn nghẹn.
Kết quả phải lấy Thu Thủy tuy không tồi, nhưng nghẹn thì vẫn nghẹn.
Hồ Ly chẳng lẽ phải chịu thiệt thòi sao?
Anh ta đã chịu thiệt thòi, thì tất cả những người khác cũng đều phải chịu thiệt thòi.
Vì thế, Hồ Thanh nhân lúc đợi xuất phát, vẫy tay gọi con báo nhỏ tới, thần bí thì thầm bên tai cậu ta nói: “Anh chắc biết cả kinh thành là Hoàng thân, tướng quân tại sao nhất định phải gả cho anh không?”
Hạ Ngọc Cẩn trầm tư, do dự, không yên: “Cô ấy háo sắc?”
“Không phải, không phải”. Hồ Thanh một tay đặt lên vai cậu ta, một tay lắc lắc ngón tay trỏ, nói với ngữ khí thân thiết nhất: “Năm đó chúng tôi nói đến việc khi hết binh quyền, cô ấy không hề do dự liền chọn cậu. Cậu nghĩ xem, tướng quân ít nhất mười mấy năm không trở về kinh thành, tại sao cô ấy lại biết được anh đẹp trai chứ? Trừ phi cậu cho rằng cái tiếng đẹp trai của mình bay đến tận Mạc Bắc hả?”
Hạ Ngọc Cẩn nhớ lại Diệp Chiêu khi nhắc đến chuyện này, đều né né tránh tránh, ậm ừ cho qua chuyện, liền nói: “Nói cũng đúng, người vợ hung hãn này tại sao lại nhất định chọn tôi chứ? Kỳ lạ, kỳ lạ thật, tôi phải hỏi cô ấy xem”.
Hồ Thanh cười hì hì: “Cậu mà hỏi cô ta như thế, cô ấy nhất định không nói đâu.”
Hạ Ngọc Cẩn nhớ lại hành vi giả dối trước đây của cậu ta, nghi ngờ liếc nhìn cậu ta: “Trừ phi anh lại định giở trò gì với tôi?”
“Không hề, không hề”. Hồ Thanh nắm chặt vai cậu ta: “Tuy tướng quân bảo tôi giấu chuyện này, nhưng có một số việc, tôi thấy anh nên biết thì vẫn tốt hơn, lại đây, đợi tôi dần dần chỉ cho anh thấy…”.
Diệp Chiêu đang đứng ở trong quân doanh, cầm quyển sách cùng bàn bạc với mọi người về cuộc tiến công lần sau, hội nghị đang chuẩn bị kết thúc, bỗng thấy chồng cô lao vào nhanh như gió, sau đó nhìn chằm chằm vào cô, khóe mắt còn có vệt nước mắt. Thấy Diệp Chiêu đứng ngồi không yên, Hạ Ngọc Cẩn liền lao lên, nắm chặt lấy tay cô, thân thiết nói: “A Chiêu, việc lớn như thế tại sao lại giấu ta?”
“Giấu gì chứ?”. Diệp Chiêu da đầu giật giật từng hồi, toàn thân toát lên cảm giác kỳ quặc không nói thành lời được. Cô nhìn chằm chằm vào những ngón tay trắng bệch của cậu ta, không rụt lại tay, chần chừ hỏi: “Thiếp không hiểu”.
Hạ Ngọc Cẩn kìm lại cái mũi đang nghèn nghẹn lại của mình: “Hồ Thanh nói hết mọi việc với ta rồi.”
Da đầu của Diệp Chiêu càng giật giật: “Chuyện… chuyện gì?”.
Hạ Ngọc Cẩn cảm động nói: “Hóa ra nàng ở biên ải bao năm như thế, một mực đều nhớ đến sức khỏe của ta. Trên con đường đánh trận, còn đi khắp nơi trời Nam đất Bắc để tìm thầy hỏi thuốc cho ta, khẩu âm của người đạo sĩ du phương đến kinh thành để chữa khỏi bệnh cho ta đó nghe có vẻ là người Mạc Bắc, Hồ Thanh nói ông ta do nàng mời đến”.
“Có… có việc này sao?” Diệp Chiêu cười ha ha, nghiêm chỉnh nói: “Thiếp và chàng không quen nhau, sao có thể làm việc phiền phức này chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu: “Hồ THanh và người đạo sĩ đó biết nhau rất rõ, là nàng bảo Hồ Thanh mời ông ta đến, Hồ Thanh đã nói hết mọi việc rồi”.
Diệp Chiêu lão luyện thoái thác: “Anh ta lại nói khoác rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn dừng lại một lúc, lắc lắc đầu: “Ông đạo sĩ đó đến đi không ai biết. Xem xong bệnh là rời khỏi kinh thành ngay. Người nhà ta cũng không đi khắp nơi nói ông ta có bộ râu chuột mắt lại ti hí, vì thế Hồ Thanh không thể miêu tả khuôn mặt của ông ta tỉ mỉ chính xác như thế được, đến ở bên tai ông ta có một nốt ruồi to cậu ta cũng biết”.
Diệp Chiêu trong lòng suy nghĩ một chút, nhưng mồm vẫn cãi: “Lừa đấy, Hồ Ly nói mà anh cũng tin?!”.
Hạ Ngọc Cẩn than thở nói: “A Chiêu, đừng chối nữa, những việc hoang đường nàng làm, ta đều biết hết, cũng thông cảm cho nàng mà”.
Sự việc đã đến nước này, có thể giải quyết hết mọi việc lo lắng trong lòng, khiến người khác rất cảm động.
Đôi mắt của Diệp Chiêu bắt đầu hơi nhòe lại.
Hạ Ngọc Cẩn quan sát sắc mặt Diệp Chiêu, tiếp tục nói: “Tuy trước đây rất để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng chẳng có gì to tát cả. Tuy ta ghét tên tiểu tử Hồ Thanh, nhưng anh ta nói cũng đúng. Hai vợ chồng, làm sao có thể giữ bí mật trong lòng được chứ? Nàng tuy có sai, nhưng cũng cố gắng sửa chữa. Vì thế ta không trách nàng”.
Diệp Chiêu chần chừ: “Cái tên tiểu tử đó thực sự nói hết chuyện của thiếp ra rồi?”.
Hạ Ngọc Cẩn gật đầu nói: “Nói rồi”.
Diệp Chiêu không dám tin liền xác nhận: “Chàng không hề trách thiếp một tí nào?”.
Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục gật đầu: “Không hề trách tí gì”.
Diệp Chiêu thấy biểu hiện của cậu ta rất chân thành, cuối cùng liền thở dài thườn thượt, rồi giải thích: “Bao nhiêu năm như thế, mỗi lần nhớ lại chuyện cũ, trong lòng thấy xấu hổ, e là sau khi chàng biết được chân tướng sẽ không thèm để ý đến thiếp nữa. Không ngờ chàng là một người đàn ông trái tim rộng mở như thế, là thiếp đã coi thường chàng rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn vỗ ngực nói: “Ta là ai chứ? Trái tim còn bao la hơn biển cả! Ai mà không có tuổi trẻ ngông cuồng chứ? Nhớ năm đó ta tuổi nhỏ không biết gì, cãi nhau với công tử nhà Hòa thượng thư, còn bao các cô nương toàn Tần Hà để thách thức! Nếu là bây giờ, ta sẽ xử lý riêng cậu ta là được rồi, hà tất phải công khai như thế làm gì? Làm cho hoàng bá phụ nổi giận, đánh cho ta một trận”.
Một trái tim luôn lo lắng, bỗng nhiên được giải thoát nhẹ nhõm.
Diệp Chiêu thoải mái rất nhiều, cảm khái nói: “Đúng thế, lúc tôi còn nhỏ toàn phạm lỗi, để chứng minh mình là con trai trước mặt các anh, còn trốn đi lầu xanh uống rượu hoa, bây giờ nghĩ lại thật là mất mặt quá”. Càng tồi tệ hơn là, cái đám mỹ nhân đó ăn đậu phụ đến nỗi khiến cô ấy đứng ngồi không yên, còn phải giơ mặt ra, thêm tiền mời hoa khôi nương tử để giữ bí mật qua đêm.
Hạ Ngọc Cẩn cảm khái nói: “Đúng thế, toàn là sai lầm. Để chứng minh mình là tên ăn chơi trong số những người ăn chơi, lén lút mò vào Bát Nhã trêu chọc Tiếu quả phụ của nhà thái phó, bị bà ấy đập cho một chén trà, lại còn bị a hoàn của bà ta giẫm vào mông, không cẩn thận ngã xuống dưới, vẹo cả người. Trở về còn bị Thái hậu chửi cho một trận, suýt chút nữa nhét cái con hổ mẹ đó cho ta”. Càng tồi tệ hơn là, sau này được biết mắt con hổ mẹ đó không tốt, buổi tối không nhìn rõ, còn chửi vài tiếng “Tiện đề tử”, thật là không biết bà ta nhìn thành cái gì nữa.
Diệp Chiêu cảm khái: “Đúng thế, nhớ năm đó, để chứng minh mình là con trai trong những người con trai, che tên giấu họ, chạy đến trại Hắc phong thách thức trại chủ, sau khi thắng liền xưng huynh gọi đệ, con trai trại chủ cũng rất đẹp trai, võ công cũng không tồi, tính tình cũng rất tốt, nghĩ đủ cách lấy lòng thiếp, thiếp còn trơ trẽn, dù sao cũng không lấy được chồng, túm lấy một người con trai về ở rể còn hơn là xuất gia, không ngờ tên đó lại là người đồng tính, phì phì…”.
Cô không dám để lộ thân phận con trai, trực tiếp từ chối đối phương. Tên đó ngày nào cũng quấy rầy, còn tìm đến tận nhà, sau này làm cô tức giận, đánh cho một trận. Bị cha biết được, nổi trận lôi đình, nếu không phải nha đầu thông báo tin tức và cô chạy rất nhanh, không thì nhất định bị nhốt lại rồi chém chết.
Hạ Ngọc Cẩn cảm khái: “Đúng vậy, lúc nhỏ chạy lung tung trong vườn hoa Hoàng cung, kết quả làm tam Hoàng tử ngứa mắt, đuổi theo hỏi là con gái nhà nào, muốn cầu thân. Ta tức đến nỗi tìm Thái hậu tố cáo, Thái hậu liền nhốt anh ta lại bắt đọc sách nửa năm, học cái gì mà sắc tức thị không, phì phì, phạt gì mà nhẹ thế…”. Lúc đó mới mười một tuổi, chiều cao không đủ, cũng chưa đội mũ trưởng thành, râu cũng chưa mọc ra, dung mạo còn như hoa như ngọc hơn cả bây giờ, nhưng cũng không đến nỗi bị nhìn thành con gái chứ? Điều càng đáng ghét hơn là lúc Thái hậu xử phạt tam Hoàng tử, tam Hoàng tử nhìn biểu hiện của cậu ta vô cùng buồn bã, mọi người trong phòng đều cười như điên, công chúa Vĩnh An còn bắt nãi nương xoa bụng cho nữa.
Chuyện cũ bỗng ào ào tuôn ra.
Hai vợ chồng lấy trà thay rượu, nắm tay chia sẻ, kể cho nhau nghe mọi chuyện, càng nói càng hợp nhau.
Diệp Chiêu tâm trạng rất tốt, cuối cùng cũng nói lỡ miệng: “Nhớ năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy anh ở vườn Thiên Hương, lúc đó vừa học được một ít khinh công, gan to bằng trời, tự cho mình là nhất. Nhìn thấy một đứa trẻ xinh xắn dễ thương như thế, muốn dẫn đi chơi, đâu có ngờ…”.
Hạ Ngọc Cẩn sững người lại.
Hồ Thanh nói sự việc cụ thể thì anh ta không biết rõ, chỉ ậm ậm ừ ừ nói lúc nhỏ Diệp Chiêu tưởng cậu ta là mỹ nữ, chạy lên trêu chọc, để cậu ta khó chịu? Địa điểm tại sao lại là vườn Thiên Hương được chứ? Đó là nơi đại quan quý nhân tập trung thưởng hoa mà? Mọi người trong bụng dù có bẩn thỉu đến thế nào, có phong lưu háo sắc đến thế nào, ở cái nơi như thế cũng phải giả bộ là chính nhân quân tử chứ nhỉ?
Suy nghĩ không yên lướt nhanh qua trí óc, sự việc có thể không như mình nghĩ.
Hạ Ngọc Cẩn thần trí vẫn không thay đổi, cầm lấy tay Diệp Chiêu thủ thỉ: “Đúng vậy, đều là duyên phận, ta còn nhớ hôm đó hoa trong vườn nở rất rực rõ, ta đứng bên cạnh mấy bông hoa… Là hoa gì nhỉ? Ta nhất thời không nhớ ra”.
Diệp Chiêu thuận mồm nói: “Là hoa mai đỏ, anh mặc một chiếc áo trắng, đang chơi trốn tìm với bạn bè, bước đến hòn giả sơn thì lạc đường. Ánh sáng rực rỡ chiếu qua lỗ hổng của hòn giả sơn óng ánh, chiếu lên người anh, trông còn đẹp hơn hoa mai đỏ.”
Hạ Ngọc Cẩn nhớ ra: “Cô nhảy từ trên cây mai xuống”.
Diệp Chiêu vui vẻ gật đầu.
Hạ Ngọc Cẩn cười rạng rỡ: “Tiếp tục nói đi”.
Năm đó, cô sáu tuổi, được tổ phụ yêu thương cô nhất cho đi cùng lên Thượng Kinh để báo cáo công việc.
Gặp đúng dịp Bắc Tề Quận Vương tổ chức mừng thọ sáu mươi tuổi cho mẹ, bao hết vườn Thiên Hương để thiết yến thưởng mai, còn mời đến bốn năm đoàn kịch, ca kỹ vũ linh thì vô số. Quan khách tập trung lại, đâu đâu cũng là cảnh tượng náo nhiệt phú quý.
Tổ phụ và quan viên chúc rượu nhau. Tính tình cô lại nghịch ngợm giống khỉ, lại vừa mới học khinh công, chẳng chịu ngồi yên chút nào. Thấy nhà trèo nhà, thấy cây trèo cây, ở đâu cũng muốn nhảy vào, vừa vào cửa thấy tổ mẫu bận rộn chào hỏi với phu nhân các quan viên, bọn a hoàn lơ là một chút, là biến mất tăm mất tích.
Ở vườn Thiên Hương, mùa xuân thì thưởng mẫu đơn, mùa hạ thì thưởng hạ đường, mùa thu thì thưởng kim cúc, mùa đông thì thưởng mai đỏ, diện tích lớn, bố cục tinh tế, đâu đâu cũng đều là ảnh bích giả sơn, một bước một ảnh, chạy loanh quanh làm cho người khác mắt hoa đầu váng. Cô đi được vài vòng, phát hiện ra chỗ bảy mươi hai động thiên của hòn giả sơn thế thành hay hay, năm hòn giả sơn mẫu địa bày theo t