Năm đó, Hoàng Thái hậu nắm trong tay hậu cung, vì thể diện hiền lương thục đức, nên nói ra bên ngoài là Du Quý Phi tự nguyện chôn sống, còn việc dùng thuốc độc “khản cơ”, đến cả con trai ruột của mình cũng không cho biết. Hoàng thượng xử lý Tôn tướng quân cũng là thi hành pháp luật chính đáng, đồng thời cũng không để tâm lắm. Công chúa Trường Lạc đi lại lung tung giữa trời tuyết, lo lắng quá độ mà chết, tuy ông ta than thở vài câu, nhưng không cho rằng đấy là lỗi của mình. Càng huống hồ, ông ta và em trai từ nhỏ đã chịu sự lạnh lùng của cha, đối với Kỳ Vương và công chúa Trường Lạc được cha yêu thương, thì không có chút cảm tình nào, có điều là tấm lòng bao dung, giữ gìn danh tiếng là thánh quân, cố gắng lấy chính nghĩa để đối xử với người mình oán trách cho qua chuyện.
Sự việc trước đây được lôi ra, ẩn tình không biết đã được hé lộ.
Ông ta cảm thấy không ổn, lập tức sai Khiển ngự sử và ám thám, về Giang Bắc điều tra triệt để việc này, truyền Kỳ Vương vào cung gặp Hoàng thượng.
Những việc động trời đều là những việc của con chồn lông vàng.
Hạ Ngọc Cẩn báo tin xong, liền trốn hết trách nhiệm, không tham dự vào việc của người khác nữa. Cậu ta chỉ lo lắng Diệp Chiêu đối với Liễu cô nương tình sâu nghĩa nặng, không yên tâm về chiến tuyến phương Bắc, sẽ hành động một cách thiếu suy nghĩ, bèn trở về Nam Bình Quận Vương phủ. Trong bụng đã chuẩn bị hàng ngàn hàng trăm câu nói hát, chuẩn bị an ủi tâm trạng phiền não của cô.
Nào ngờ, Diệp Chiêu đang bình tĩnh ngồi ở chòi câu cá.
Lá vàng rơi nhẹ, cá béo nhảy nhót, móc câu được tung ra xa, tạo nên những gợn sóng trên mặt hồ.
Mây trôi gió nhẹ, hình như chẳng có chuyện gì lớn lao xảy ra cả.
Khiến cho sự lo lắng của Hạ Ngọc Cẩn giống như một tên ngốc không phải việc của mình mà cứ lo lắng vớ vẩn vậy. Cậu ta vòng hai vòng quanh Diệp Chiêu, thấy đối phương không thèm để ý đến mình, cuối cùng ung dung ngồi xuống bên cạnh, biết rồi mà vẫn còn hỏi: “Đang làm gì đấy?”.
Diệp Chiêu đáp: “Tĩnh tâm”.
“Ờ”. Hạ Ngọc Cẩn ngồi bên cạnh vặt lá cỏ, thấy đối phương không có phản ứng, liền chủ động hỏi tiếp: “Nàng không sốt ruột à?”.
Đôi mắt của Diệp Chiêu nhìn xuống mặt hồ như chim ưng vậy: “Sốt ruột cũng chả có tác dụng gì”.
Hạ Ngọc Cẩn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không hiểu.
Diệp Chiêu quay đầu nhìn cậu ta, thần sắc ôn hòa đi rất nhiều, giải thích: “Sự việc đến bây giờ kéo dài quá lâu rồi, thời cơ cứu giúp tốt nhất cũng đã qua rồi. Căn cứ vào tin tức mà tên câm đưa tới, em họ đã rơi vào tay địch, kẻ địch lại không biết thân phận của cô ấy, nếu cô ấy nghĩ không thông…thì đã nghĩ không thông rồi. Nếu cô ấy nghĩ thông, sẽ phục tùng theo ý, dựa vào sắc đẹp và sự khéo léo của cô ấy, chắc sẽ không dễ xảy ra chuyện, bây giờ chưa có động tĩnh gì, chắc là đang ở bên Đông Hạ Vương, đợi thời cơ mà hành động”.
Hạ Ngọc Cẩn như có suy nghĩ gì, lại hỏi: “Nàng không lo lắng?”.
Diệp Chiêu do dự một lúc, chậm rãi hỏi lại: “Lo lắng thì có ích gì chứ? Sự việc đã đến nước này, chẳng lẽ thiếp lại lao vào Đông Hạ Vương cung cứu người sao? Hay là thống lĩnh quân đội đến đánh Đông Hạ? Bây giờ thiếp đã bị cách chức, việc không tiện rời kinh tạm thời để đấy, địch tối ta sáng, tình hình chưa rõ ràng thì tạm thời cũng khó nói. Nếu như đánh rắn động cỏ, để Đông Hạ Vương phát hiện ra thân phận của Liễu Tích Âm, hoặc là sẽ bị bắt làm con tin, hoặc là ra tay lấy mạng, làm thế nào mới tốt đây?”.
Hạ Ngọc Cẩn nhấn mạnh: “Nàng thực sự không làm gì cả?”.
Diệp Chiêu quay đầu đi, nhìn vào chiếc cần câu: “Diệp Chiêu thiếp không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị”.
Hạ Ngọc Cẩn còn muốn truy hỏi chuẩn bị thế nào, bỗng nhiên lời nói dừng lại ở đầu môi, lại nuốt vào.
Diệp Chiêu cũng im lặng không nói gì.
Diệp Chiêu nhiều năm trấn thủ Mạc Bắc, lấy tâm đối đãi, Diệp Chiêu bao năm chinh chiến, người đi theo rất nhiều, cho dù tuyệt đại bộ phận quân quyền đã giao đi, trước khi thế cục chưa rõ ràng, sao lại không giữ lại chút thế lực cá nhân để đề phòng bất trắc chứ? Bây giờ cô đã lén sai người tâm phúc đi Đông Hạ âm thầm điều tra, đợi tin tức xác nhận, sau khi bố trí thỏa đáng, lại xuất kích cứu người.
Những việc này không thể nói rõ với Hạ Ngọc Cẩn được.
Không liên quan đến việc tin tưởng hay không, mà Hạ Ngọc Cẩn là con cháu của Hạ gia, cậu ta có nghĩa vụ tuyệt đối bảo vệ giang sơn Đại Tần, toàn tâm trung thành với Hoàng đế. Nếu biết thông tin mà không báo, thì sẽ là bất trung với Hoàng thượng, nếu biết tin mà báo lên, thì lại bất nghĩa với vợ, bị đứng giữa hai bên thật khó xử.
Bản thân Hạ Ngọc Cẩn cũng hiểu rõ, có những thứ cứ nên giả vờ không biết thì hơn.
Hai vợ chồng im lặng câu cá, ai cũng có suy nghĩ của mình.
Lần này câu cá, liền câu đến tận chiều tối. Hoàng hôn rực rỡ đang lóe lên từng chùm tia sáng đầy màu sắc trong không trung, từng làn sóng nước chiếu lên ảo ảnh thật diễm lệ. Dây câu động nhẹ, cần câu được nhấc nhẹ lên, con cá thứ tám béo núc cắn câu. Diệp Chiêu nhìn con cá tham ăn ngốc nghếch hồi lâu, gỡ ra khỏi lưỡi câu, ném trả lại xuống nước, lẩm bẩm: “Cứ nuôi đã, rồi từ từ ăn”.
Hạ Ngọc Cẩn đang ngủ gật liền tỉnh dậy, dụi dụi mắt, đứng dậy, ngáp một cái rõ dài, rồi xoa bụng nói: “Đói rồi”.
Mấy đứa a hoàn bụng đói réo ầm ĩ vô cùng sung sướng, vội vàng vây xung quanh, tranh nhau đòi dọn cơm.
Bỗng nhiên, Thu Hoa vội vàng từ cửa Hoa viên chạy tới, nói to lên: “Tướng quân, không hay rồi!”.
Diệp Chiêu quay người lại nhảy lên, cau mày: “Học lâu như thế rồi mà vẫn không xong quy tắc, còn có việc nào không hay hơn nữa đáng để mà hò hét tướng lên thế không hả?”.
Hạ Ngọc Cẩn phụ thêm: “Đúng thế đúng thế!”
Thu Hoa lắp ba lắp bắp nói: “Là…là Cữu lão gia tới…”.
“Cữu lão gia?”. Diệp Chiêu kinh ngạc: “Cữu lão gia nào?”.
Thu Hoa giậm chân nói: “Còn có Cữu lão gia nào nữa? Tất nhiên là Liễu đại tướng quân, đại Cữu lão gia!”.
Diệp Chiêu nghẹn một lúc, khuôn mặt bối rối trong chốc lát.
Hạ Ngọc Cẩn ghé vào tai nói: “Chắc không phải là Liễu cô nương mất tích, tới hỏi tội chứ hả?”.
Diệp Chiêu nhớ lại tai họa mà em họ gặp phải và bản tính nóng nảy của cữu cữu, trong lòng hốt hoảng, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, chỉnh sửa quần áo, bước vội về phía phòng khách.
Hạ Ngọc Cẩn cũng tấp tểnh đi theo, không biết là thấy người khác gặp họa mà vui mừng hay là đầy sự thông cảm nói: “Có muốn chuẩn bị thuốc dưỡng thương cho cô không?”.
Diệp Chiêu trợn mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng không nói gì.
Liễu tướng quân đang ngồi trong phòng khách, dưới sự hầu hạ của Thu Thủy, đang hào hứng thưởng thức những bức thư họa của các danh gia trên tường: “Bức Thảo trùng nhi này vẽ thật giống, nhưng cái bức sơn thủy kia lại giống một bãi mực, không biết của cái tên khốn nào?! Để ông đây lấy nghiên mực đổ xuống vài cái, cũng có thể vẽ ra! Ngươi nói xem có đúng không?”.
Thu Thủy cũng đồng tình: “Tướng quân cũng nói thế ạ, nhưng Quận Vương gia không chịu”.
Liễu tướng quân lắc đầu quầy quậy: “Mắt mũi kiểu gì vậy? Cái thứ này không ăn được không uống được, chùi đít còn chê hơi cứng”.
Không phải là người một nhà thì không vào chung một cửa, Hạ Ngọc Cẩn buồn rẫu nghĩ.
Diệp Chiêu ho mạnh một tiếng.
Liễu tướng quân thấy Diệp Chiêu, mày giãn mắt cười, bước lên đón nói: “Cháu ngoan…”
Hạ Ngọc Cẩn cũng ho mạnh một tiếng.
“Cháu gái ngoan”. Liễu tướng quân liền thay đổi cách gọi, trước tiên nhìn cháu rể xinh đẹp như hoa, rồi lại nhìn cháu gái mình đẹp trai tuấn tú, mọi cảm xúc dâng lên trong lòng, không có cách nào giải tỏa. Ông ta so so cái đầu của Diệp Chiêu với mình cũng bằng bằng nhau, than thở: “Năm đó lúc nhìn thấy cháu, mới tám tuổi, còn chưa cao bằng ngực ta, còn nghịch hơn cả đứa con hoang, khiến cho Diệp thân gia cầm gậy đuổi theo khắp nhà, làm gì có chút nào dáng vẻ của con gái chứ? Sau này nghe nói con thành công lớn, trong lòng cữu cữu cũng được an ủi, có ai ngờ, ý…Sao lại thiếu mất cái chim chứ?”. Ông ta đau khổ cực khổ, ngước mắt thấy sắc mặt của Hạ Ngọc Cẩn rất tồi tệ, vội vàng chuyển giọng, tán dương: “Đây là cháu rể của ta hả? Tướng mạo thật tuấn tú, đáng yêu và dịu dàng, thật khác người thường, còn mạnh mẽ hơn những tên thô lỗ ở Mạc Bắc nhiều. Cũng khá khen là cậu ta có thể chịu được tính cách tồi tệ của cháu, thật là không dễ dàng”.
Liễu tướng quân thấy đối phương không vui, tiếp tục cười ha hả: “Ta đem cho hai ngươi ít quà”. Tùy tùng liền đem quà lên, Diệp Chiêu nhận lấy nhìn một cái, ngoài thanh đao Bá Miêu Tây cho mình ra, còn lại là da giữ ấm hảo hạng trong rừng sâu Ha Thiếp Thiếp gần với ải Gia Hưng, hai củ nhân sâm trăm năm tuổi, một hộp trân châu, có thể thấy cữu mẫu biết chồng cô cơ thể yếu đuối sợ lạnh, nên đã rất tận tâm.
Diệp Chiêu sai người nhận lấy quà, đích thân dâng trà lên.
Liễu tướng quân uống trà, càng lấy làm cảm khái, cố gắng tìm từ ngữ để khen ngợi: “Thật không ngờ, cháu trai…cháu gái sau khi thành thân, càng có…”. Ông ta nhìn một lúc, thực sự không tìm ra từ nào để hình dung, không có cách nào khác đành lắc đầu an ủi: “Cháu nên học theo cữu mẫu, sau này đừng mặc quần áo con trai nữa. Mặt đen thì thoa thêm ít phấn, dáng vẻ kém thì may quần áo đẹp lên một chút, thêu thêm vài bông hoa, mặc thêm váy bằng cái sợi gì đấy, cài thêm vài chiếc trâm vàng. Tốt xấu gì thì cũng không nên để mất mặt tướng quân, thật mất thể diện quá”. Ông ta vỗ vỗ vào vai Hạ Ngọc Cẩn, cố gắng tỏ ra dáng vẻ rất có nghĩa khí của một người đàn ông, mắng Diệp Chiêu: “Một người chồng tốt thế này, phải trân trọng chứ”.
Hạ Ngọc Cẩn bị bàn tay to như cái quạt đó vỗ lên vai, tí nữa thì ngã lăn ra. Cậu ta nhìn khuôn mặt trung hậu thật thà đó, lại nhớ đến bức thư riêng kêu gọi vợ cậu ta khi chia tay phải đánh cho cậu ta một trận, liền cười cười trên mặt nhưng bên trong thì không cười được, âm thầm chửi rủa.
Diệp Chiêu vâng dạ ngoan ngoãn, rồi cẩn thận hỏi: “Cữu phụ đến đây vì việc của cữu biểu muội ạ?”.
Liễu tướng quân nghe thấy liền vui mừng hỏi: “Chắc là cháu đã tìm được mối cho nó rồi hả? Đối phương là nhà thế nào? Khi nào thì thành thân đấy?”.
Diệp Chiêu và Hạ Ngọc Cẩn đều sững người lại, hai người nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Người tại sao lại về kinh ạ?”.
Liễu tướng quân mặt mày rạng rỡ: “Tất nhiên là phụng chỉ về kinh”. Ông ta nhìn Diệp Chiêu, thấy hơi đắc ý quá, ngại ngần xoa xoa bàn tay nói: “Cháu gái à, cháu rốt cuộc vẫn là một người con gái. Hoàng thượng cách chức của cháu cũng khổ tâm lắm. Vì thế người cố tình điều động ta về, tiếp nhận công việc của cháu ở doanh trại Thượng Kinh. Đều là người một nhà, lọt sàng xuống nia mà. Cữu mẫu của cháu cũng đang đóng gói hành lý, bán nhà cửa đất đai, vài ngày nữa cũng sẽ tới, mọi người sống cùng nhau rất tốt mà”.
Diệp Chiêu càng bối rối hơn: “Đây là phụng mệnh gì? Sao cháu không biết?”.
Liễu tướng quân trấn thủ ải Gia Hưng bao năm như thế, uống nhiều đất cát sa mạc, luôn lo lắng cẩn thận canh giữ vùng biên giới giữa Đại Tần và Đông Hạ, bây giờ tuổi đã cao, vác đại đao lưng đã hơi đau, từ lâu đã muốn điều về kinh thành. Càng huống hồ thiên hạ binh m