m trồng hoa và cây đồng thanh hét vào trong điện thoai, “Chị Vịnh Thanh, chị đến địa điểm trồng hoa và cây cảnh nhanh lên, sự kiện lớn, một sự kiến lớn cực kỳ chấn động.”
“Việc gì mà chấn động dữ vậy?”
Long Vịnh Thanh cảm thấy kỳ lạ, lúc này điện thoại trên bàn của Lý Tịch cũng đổ chuông, Lý Tịch nghe xong điện thoại, quẳng luôn bản vẽ, đẩy ghế ra, không thèm xin phép, kéo Long Vịnh Thanh chạy luôn.
Lý Tịch đưa Long Vịnh Thanh đến địa điểm trồng hoa và cây cảnh, xe chạy như bay suốt cả đường đi, từ đằng xa đã nhìn thấy mấy cô gái ở trung tâm chăm sóc hoa đang vẫy tay với họ. Không đợi họ xuống xe, liền vây quanh lấy họ chí chóe ầm ĩ cả lên, “Chị Lý Tịch, chị Vịnh Thanh, choáng ngợp, thực sự choáng ngợp, hoặc có thể nói là kỳ tích của tình yêu, mau đến đây với chúng em, đặc biệt là chị Vịnh Thanh, chị phải chuẩn bị tâm lý cho thật kỹ đấy.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Mọi người trồng ra được vàng rồi hả?” Long Vịnh Thanh bị họ làm cho rối tinh lên, càng lúc càng khó hiểu, đành phải đi theo họ.
Địa điểm trồng hoa và cây cảnh chiếm diện tích rất lớn, vừa vào trong cổng chính là cảnh quan với đủ loại cây được thiết kế đặc sắc, đi tiếp vào trong nữa là cánh đồng hoa oải hương. Vào thời điểm này, mới là tháng năm, hoa oải hương vừa mới nhú những chuỗi nụ hoa màu tím nhạt, chưa nở bung ra, đi tiếp vào trong nữa, lần lượt là cánh đồng hoa mẫu đơn, hoa ly, hồ hoa súng của vùng ôn đới...
Phía trong cùng là một vùng đất trống trồng toàn hoa cúc trắng, mùa này đang là mùa của hoa cúc trắng. Một rừng hoa trắng đong đưa theo gió, cảnh tượng đẹp mê hồn đó làm người ta quên cả hít thở, bước đến gần hơn chút nữa còn có thể thấy được thấp thoáng giữa vườn hoa cúc trắng đó xen lẫn những bông hoa màu vàng, hình như là hoa cúc vàng. Chỉ có điều rất kỳ lạ là, hai loại hoa có màu sắc khác nhau này hình như đều phải trồng riêng ra, cho dù có trồng chung thì cũng không không thể nào trồng một cách lộn xộn, trong vạt hoa trắng trồng chen vào hoa vàng được. Đi đến gần hơn nữa, đổi một vị trí khác, những bông hoa màu vàng đó hình như tạo thành một dòng chữ gì đó, Lý Tịch sốt ruột chạy lên đằng trước, nhìn thấy dòng chữ đó trước cô, trước hết là thở hắt ra một luồng hơi lạnh, ngay sau đó liền hưng phấn vẫy tay với cô, “Vịnh Thanh, mau đến đây, mau lên.”
Cô bắt đầu chạy, nhịp tim cũng vô cớ đập nhanh hơn. Càng đến gần rừng hoa đó, hàng chữ được trồng bằng hoa cũng ngày càng rõ hơn, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy rất rõ ràng, ba chữ, mặc dù có một số bông vẫn còn chưa nở, chưa hề hoàn mỹ, nhưng nó vẫn cứ đập vào đáy mắt cô rất rõ ràng: Yêu suốt đời[1].
[1] Yêu suốt đời: âm Hán Việt của câu này là “Ái vĩnh sinh”, lợi dụng sự đồng âm khác nghĩa trong tiếng Hán, “vĩnh sinh” đồng âm với “Vịnh Thanh”, cho nên mọi người đều hiểu câu này là “Yêu Vịnh Thanh”, vừa có nghĩa yêu Vịnh Thanh, vừa có nghĩa yêu suốt đời.
Yêu Vịnh Thanh!
“Tổ trưởng Quan trồng cả đấy.”
“Đúng rồi, đúng rồi, cả một biển hoa cúc trắng rộng lớn như thế này đều do một mình Quan tổ trưởng trồng đấy, bọn em định giúp đỡ, nhưng anh ấy nói không cần giúp.”
“Hóa ra là có âm mưu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, khi hoa mới bắt đầu nở, bọn em nhìn thấy rất kỳ lạ, cho rằng anh ấy không biết trồng, trồng nhầm hai loại này với nhau, đợi cho đến khi nở hết làm cho bọn em đều hết cả hồn...”
Các cô gái ở trung tâm chăm sóc hoa lại bắt đầu xì xầm bàn tán.
“Kiểu này cũng quá ư lãng mạn.” Lý Tịch giơ tay che miệng, vừa cười, vừa thô bạo húc vào vai của Long Vịnh Thanh, “Ghen tỵ với cậu chết đi được.”
Long Vịnh Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng ngắm rừng hoa đó, nở một nụ cười. Cô còn nhớ anh từng nói với cô, anh tuyệt đối sẽ không nói cho em biết, anh yêu em đến nhường nào. Anh không nói với cô, nhưng lại gieo hết tình yêu vào trong mảnh đất này, đợi chúng hấp thu đủ dưỡng chất, lớn dần lên từng chút một, cuối cùng nở ra những bông hoa đẹp đẽ nhất.
Nước mắt từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mảnh đất dưới chân, Long Vịnh Thanh giơ tay ôm lấy mặt đột nhiên bật khóc to lên. Lý Tịch nhảy qua ôm lấy vai cô hỏi: “Cậu sẽ đi tìm anh ấy chứ? Thành phố S cách đây cũng không xa lắm.”
“Không biết nữa...” Long Vịnh Thanh vừa khóc vừa nức nở trả lời, “Trước lúc đó, tớ cần phải cố gắng hơn nữa đã, tớ phải sống tốt hơn một chút nữa mới được.”
“Vì sao?” Lý Tịch cảm thấy kỳ cục.
Long Vịnh Thanh ôm lấy mặt, từng cơn gió ấm áp thổi qua trước mặt, cô hít vào một hơi thật sâu, cố gắng nở ra một nụ cười, nhưng mà cuối cùng vẫn không cười được, nước mắt lại tí tách chảy ra.
“Bởi vì, thật sự là tớ đã không còn đường lùi nào nữa rồi.”