Ra khỏi bệnh viện, cô gọi một chiếc xe đến trường của Triệu Ngôn Thuyết, trước khi quay về trường ghé thăm Vịnh Lục một lát, nhân tiện... À, nhân tiện xem Triệu Ngôn Thuyết đã về chưa. Nếu anh không đi tìm cô thật, đã quay về ký túc xá, vậy thì sau này, cô không thèm đến tìm anh nữa. Mặc dù cô chẳng có chí khí, chẳng có tiền đồ, nhưng cô vẫn còn có chút ít sĩ diện nhỏ nhoi.
Xuống khỏi xe taxi, từ đằng xa, cô đã nhìn thấy huy hiệu sáng chói của trường đại học Q, nhiều nữ sinh viên dịu dàng, xinh đẹp ôm cặp sách ra ra vào vào trước cổng trường, cảnh tượng tích cực phấn đấu đó đúng là khác hẳn một trời một vực với một trường đại học hạng ba như trường của cô, cô đứng ở cổng trường, ngắm cái huy hiệu biểu tượng cho sự kỳ tài xuất chúng kia, sự tự ti và nỗi mất mát đã bị cô chôn sâu trong tim lại trỗi dậy lần nữa, nó lớn dần lên thành hình thù mà cô không thể nào tưởng tượng được, hai chân cô như bị đóng chặt xuống mặt đất, không cách nào đi tiếp được nữa.
Lúc này, đột nhiên điện thoại di động trong ba lô đổ chuông. Cô lấy máy ra, là một số lạ hoắc cô chưa từng gặp, do dự một lúc rồi nhấn nút nghe. Phía bên kia điện thoại truyền đến tiếng thổi vi vu của gió, tiếp theo là một giọng nói quen thuộc, giống như ở một nơi xa xôi nào đó vọng lại, “Chị Vịnh Thanh, bây giờ chị đang ở đâu? Em muốn gặp chị.”
Giọng nói này, mặc dù trầm hơn nhiều so với mấy năm trước đây, nhưng ngữ điệu mềm mại, cách phát âm pha lẫn ngữ điệu của người Nhật Bản rất đặc biệt này, chắc chắn không phải ai khác, là Quan Quan.
“Quan Quan?” Cô nghi hoặc hỏi lại, có chút không tin vào tai mình, ba Long gửi điện thoại di động này cho cô, cô mới nhận được một ngày, số điện thoại chỉ có ba mẹ Long mới biết, cô còn chưa kịp nói cho Vịnh Lục và Ngôn Từ biết nữa, làm sao Quan Quan biết được?
“Là em, chị Vịnh Thanh, em đến thôn Long Sơn, hỏi ba Long địa chỉ trường và số điện thoại của chị, bây giờ em đang ở dưới ký túc xá của sinh viên nữ, các bạn học của chị nói với em, chị đi ra ngoài, chưa về, bây giờ chị ở đâu? Em muốn đi tìm chị.” Giọng nói của Quan Quan rất gấp gáp, mang theo cả sự mệt mỏi không che giấu được nữa.
“Em đến Trung Quốc rồi à?” Long Vịnh Thanh kinh ngạc, đồng thời không thể không nghĩ đến một vấn đề khác, thế thì mẹ Quan Quan giờ ra sao? Không hiểu tại sao, nghĩ đến đây, cô có một dự cảm không lành, “Chị ở một thành phố gần đó, ở trường của Vịnh Lục, lát nữa sẽ về ngay, đợi...”
Cô chưa nói xong, đã bị ngắt lời. Quan Quan nghe cô nói ra vị trí của cô, chẳng suy nghĩ gì cả, nói luôn: “Em sẽ qua đó ngay, chị Vịnh Thanh, chị nhất định phải chờ em.”
Sau đó dập điện thoại ngay, Long Vịnh Thanh còn không có cơ hội nói “Đừng đến, chị sẽ về ngay” nữa.
Hoặc nói cách khác, thực ra trong lòng cô cũng muốn Quan Quan đến đây. Quan Quan đến đây rồi, ít nhất cô cũng đường đường chính chính có lý do đi tìm Triệu Ngôn Thuyết, bạn cũ gặp nhau, vẫn còn có thể diện hơn là tức tối bỏ đi, còn dai như đỉa đói đi giảng hòa với anh.
Với suy nghĩ này, tạm thời cô không cần đến đại học Quan Quan nữa, thế nên cô quay người đi qua con đường bên cạnh trường, tìm một khách sạn nhỏ cho thuê phòng theo giờ gần đó, định vào đó ngủ một lúc, nhưng sau khi vào đó mới phát hiện, khách sạn này hình như mở ra để dành cho sinh viên “thực hành chuyện người lớn”. Cô mới đi vào một chút, nhìn thấy ba, bốn cặp nam nữ sinh viên tay trong tay từ trong đó bước ra, cô vòng qua mấy đôi nam nữ đó, cầm chìa khóa bước vào phòng mình, đóng cửa lại, ngã lên trên giường, chẳng bao lâu sau chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô đang ngủ ngon, điện thoại di động báo chuông nhận được tin nhắn, cô lơ mơ mở điện thoại xem, là tin nhắn của Lâm Quốc Đống, hỏi cô đã về thành phố S chưa, nói vết thương của mình không sao, không cần cô phải trả tiền điều trị, cuối cùng còn có một câu nói lạ lùng: Mấy năm nay cháu sống rất tốt, thực ra chú không nên làm phiền cháu, nhưng chú không kiềm chế được bản thân mình, bởi vì hiện nay, cháu là niềm hy vọng duy nhất để chú sống trên cõi đời này.
Long Vịnh Thanh đang ngủ mơ màng, chỉ đọc được một nửa, rồi nhấn nút quay trở lại, mắt nhắm mắt mở đánh hai chữ, “cảm ơn”. Cảm ơn Lâm Quốc Đống không bắt cô trả tiền điều trị, câu nói lạ lùng sau đó, cô không hề đọc được.
Buông điện thoại xuống, lại ngủ thêm một lúc. Khi trời sắp tối, cuối cùng cô cũng nhận được điện thoại của Quan Quan, Quan Quan nói đã đến trước cổng trường đại học Q, hỏi cô đang ở đâu, cô ngồi dậy, nhìn lên móc chìa khóa ở đầu giường, mơ hồ trả lời, “Khách sạn Di Tình ở con đường bên cạnh đại học Q, phòng 334, chị nghĩ chắc phải hai tiếng nữa em mới tới, nên đi tìm chỗ ngủ một lúc.”
Sau khi dập điện thoại khoảng năm phút, cô nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, “cốc cốc cốc” vang lên một tràng, cô nhảy xuống giường, vuốt gọn mái tóc chắn ngang vai, mở cửa phòng, lập tức bị một chàng trai đầy nét bụi trần ôm trọn vào lòng.
“Chị Vịnh Thanh, cuối cùng đã gặp được chị rồi.”
Chàng trai đó thì thào bên tai cô, mặc dù cô biết người đến là ai, nhưng mà quả thật cũng bị người đó làm cho hết hồn. Họ không gặp nhau đã mấy năm rồi, Quan Quan đứng trước mặt cô đây, ngoài khuôn mặt vẫn còn giữ những nét của ngày xưa ra, còn lại đều khác hẳn. Long Vịnh Thanh giơ tay lên, định xoa đầu Quan Quan như ngày còn bé, nhưng vừa giơ tay lên, nhưng cuối cùng chỉ dừng lại được ở vị trí cao hơn cô khoảng một cái đầu, sờ thấy tóc của Quan Quan, vóc dáng cao lớn của cậu chẳng khác Triệu Ngôn Thuyết là mấy, cô còn nhớ lần cuối cùng tiễn Quan Quan ra sân bay, Quan Quan chỉ cao gần bằng cô, cô không kìm được kinh ngạc than thở, tốc độ dậy thì của con trai làm người ta thực sự cảm thấy kinh ngạc.
“Quan Quan, được rồi, được rồi mà, em mà cứ ôm chị như thế này, nhỡ bị người ngoài nhìn thấy sẽ tưởng hai chị em mình là học sinh lén lút ra đây hẹn hò bây giờ.” Long Vịnh Thanh vỗ vào đầu cậu, nhẹ nhàng đẩy Quan Quan ra, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt anh, lại nhéo mặt anh như khi còn nhỏ, “Đã lớn thành một anh chàng đẹp trai rồi, chắc giờ có nhiều em gái mê em lắm hả?”
Quan Quan nhướn môi cười với Long Vịnh Thanh, nụ cười đó vẫn ấm áp và mềm mại như ngày Quan Quan còn nhỏ, giống như cơn gió nhẹ thổi qua ruộng lúa mạch, cho dù bất cứ lúc nào nhìn thấy cũng đều có thể dễ dàng chữa được nỗi đau khổ trong lòng của Long Vịnh Thanh, cô cũng vui vẻ cười theo, “Sao tự nhiên em về nước vậy?” Cũng không thông báo trước một tiếng, để chị tổ chức ‘một tiểu đoàn’ ra sân bay đón em?”
“Một tiểu đoàn” ra đón tại sân bay mà Long Vịnh Thanh nói, gồm có ba Long, mẹ Long, Vịnh Lục, Ngôn Thuyết, Ngôn Từ và cô, những khi ba Triệu không bận cũng sẽ đi theo, mẹ Triệu chưa đi lần nào, bởi vì lúc đó ông nội gia đình họ Triệu còn sống, bà khó đi ra khỏi nhà được.
“Tự nhiên em muốn đến, đột nhiên muốn nhìn thấy chị Vịnh Thanh, nên đặt vé đi liền.” Quan Quan cúi xuống nhìn Long Vịnh Thanh cười, có vẻ như vừa trút được những nỗi căng thẳng trong lòng, lộ ra vẻ mệt mỏi, ngồi thừ trên sofa cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn cô cười khổ sở, “Có điều, vừa đi máy bay, vừa đi xe hơi, di chuyển cả một ngày trời, đúng là mệt thật.”
“Ngốc ạ, ai bảo em gấp gáp làm chi? Em không đến đây, chị cũng sẽ trở về thành phố S ngay lập tức.” Long Vịnh Thanh vỗ đầu Quan Quan, trong lòng trào dâng nỗi thương xót.
“Ba Triệu cho tài xế đến đón em, nên em đến đây gặp chị vẫn nhanh hơn một chút.” Quan Quan vẫn giữ nụ cười.
“Nhanh hơn một chút, chậm hơn một chút thì có sao đâu?” Long Vịnh Thanh nhíu mày, có chút bực bội vò đầu tóc của Quan Quan cho rồi tung lên, “Chị cũng đâu có chạy trốn, lúc nào gặp mà chẳng được?”
“Không được.” Quan Quan nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, nụ cười dần trở nên méo xẹo, cuối cùng trở thành một nụ cười đau khổ làm người ta xót xa, “Em nhất định phải gặp chị sớm, để chứng tỏ rằng em vẫn còn sống... Chị Vịnh Thanh, mẹ em mất rồi.”
Quả nhiên...
Điều này sớm muộn gì cũng phải đến, từ ngày đầu tiên Long Vịnh Thanh quen với Quan Quan, cô đã ý thức được điều này, mặc dù dã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, hơn nữa cũng đã chuẩn bị rất nhiều lời an ủi trong lòng, nhưng khi phút giây này thật sự xảy ra, cô lặng cả người, cổ họng mắc nghẹn lại không nói được câu nào.
Cô chỉ biết lặng lẽ ôm lấy đầu Quan Quan, vỗ nhè nhẹ vào vai, muốn cho Quan Quan một nơi nương tựa ấm áp, cô biết, Quan Quan là người nhỏ tuổi nhất trong mấy người nhưng lại là người kiên cường nhất, chịu đựng giỏi nhất, cô muốn Quan Quan cứ khóc to một trận cho thoải mái.
Nhưng mà cuối cùng, Quan Quan vẫn không khóc, im lặng không nói gì, ngồi ghế sofa ôm lấy eo cô, cứ ôm rất lâu như thế.
Tất cả mọi việc xảy ra quá bất ngờ, hai người ở trong phòng cứ mãi theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, không để ý rằng cửa vẫn mở. Trên hành lang ngoài kia, lâu lâu vẫn có hai ba người khách đi ngang qua, nhìn vào cảnh tượng trong phòng, rồi bịt miệng cười trộm. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy, chắc hai người yêu nhau đang giận dỗi có lẽ vừa mới làm lành với nhau. Tình cảm dạt dào trỗi dậy, chỉ nhớ mà ôm nhau thôi, quên cả đóng cửa.
“Ủa, Lệ Vũ, cậu nhìn kia, cô gái bên trong đó giống người mà cậu nhờ bọn mình tìm ấy...”
Bên ngoài cửa có khoảng ba, bốn cô gái đi cùng nhau, trong đó có một nữ sinh đột nhiên kéo cô gái người cao gầy, để kiểu tóc uốn lọn màu hạt dẻ đi đằng trước lại, chỉ vào cánh cửa chỉ mở một nữa, khẽ ngạc nhiên kêu lên.
Nữ sinh có tên Lệ Vũ đó quay người lại, cũng nhìn vào trong cửa, mở máy di động ra nhìn hai lần, mới kinh ngạc gật đầu, “Đúng là cô ấy, nhưng sao cô ấy lại hẹn hò với người khác được nhỉ? Người yêu cô ấy còn đang nhờ tớ đi tìm cô ấy dùm nữa.”
“Bắt cá hai tay? Cô gái này cũng ghê gớm nhỉ? Giấu người yêu đi hẹn hò với người khác còn chẳng thèm đóng cửa.” Nữ sinh bên cạnh kéo tay của Giang Lệ Vũ, chọc ghẹo cười nói, “Lệ Vũ, cậu không được đối xử như vậy với Triệu Ngôn Thuyết, người ta là đối tượng của tất cả bạn gái trong khoa tài chính của chúng ta, không biết có bao nhiêu người đang để ý đến Ngôn Thuyết đó. Nghe nói gia thế cũng rất tốt, các cậu đúng là trời sinh một đôi.”
“Làm gì có...” Giang Lệ Vũ xấu hổ cúi đầu, nhưng lại nhanh chóng chỉnh lại điện thoại đến chế độ chụp ảnh, lén mọi người chụp vài tấm, sau đó nói với các bạn gái đứng bên cạnh: “Chúng ta đi thôi, trở về nói với bạn nam nhờ tớ đi tìm người, nói rằng không tìm thấy. Xét cho cùng thì cũng là chuyện của người ta, chúng ta xen vào cũng chẳng thấy hay ho gì.”
5.
Long Vịnh Thanh ở trong phòng ôm lấy Quan Quan, cũng không biết là đã ôm bao nhiêu lâu, hai chân càng lúc càng tê mỏi mới cất tiếng gọi Quan Quan, nhưng thấy Quan Quan không có phản ứng gì, cúi đầu xuống xem, lúc này mới phát hiện Quan Quan dựa vào người cô ngủ say từ lúc nào, chắc là rất mệt mỏi.
Long Vịnh Thanh dự định là, đợi Quan Quan đến đây, sẽ đưa cậu đến trường đại học Quan Quan tìm Triệu Ngôn Thuyết, gọi thêm cả Vịnh Lục, mấy người tìm chỗ nào đó ăn cơm rồi nói chuyện cho vui, coi như là một buổi gặp gỡ nho nhỏ. Đến lúc đó cô có thể tự nhiên nói chuyện với Triệu Ngôn Thuyết, không cần lo lắng ngại ngùng xấu hổ nữa. Nhưng mà giờ đây, Quan Quan mệt như thế này, thật sự cô không nỡ lòng nào gọi anh dậy đi đến đại học Quan Quan, cô suy nghĩ một lúc, quyết định để anh ngủ một chốc đã, đợi khi nào Quan Quan tỉnh rồi