Long Vịnh Thanh giam mình trong phòng đúng một buổi sáng, đến giờ ăn trưa, mẹ Long mới gõ cửa phòng cô. Khi Lý Tịch và cô với đôi mắt đỏ hoe bước ra ngoài, Quan Vi Trần đã rời khỏi nơi đây, ba Long cũng lần đầu tiên phá lệ về nhà ăn trưa, mẹ Long chăm sóc Lý Tịch, ba Long uống rượu trắng một mình, sau khi ly rượu trắng vào bụng, ông mới mượn rượu nói từng chữ, từng câu với Long Vịnh Thanh: “Vịnh Thanh, ba đã ký tên vào trong hợp đồng đền bù giải tỏa rồi.”
Long Vịnh Thanh bưng bát cơm, lặng lẽ nhai, không trả lời, giống như tất cả mọi việc đã không còn liên quan đến cô vậy.
“Ba thấy mọi việc cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, thay vì cứ mãi ở nơi cũ như thế này, chi bằng đổi một chỗ mới, bắt đầu làm lại từ đầu.” Ba Long đảo đảo mấy hạt cơm trong chén, nói tiếp.
Mẹ Long nhìn thấy sắc mặt của Long Vịnh Thanh tối sầm lại, vội vàng đẩy ba Long một cái, sau đó quay qua chăm sóc Lý Tịch, người lần đầu tiên đến nhà của cô làm khách, “Nào nào, Lý Tịch, ăn cơm đi, đều là những món ăn bình thường của gia đình, không biết là có hợp khẩu vị của cháu không?”
“Bác gái, bác khách sáo quá ạ, cháu và Vịnh Thanh là hai chị em tốt của nhau, cháu không nghĩ cháu là người ngoài đâu ạ.”
Lý Tịch ăn nói ngọt ngào, gặp phải người hay nói tầm phào như mẹ Long, nói tóm lại là có thể làm hóa giải sự lúng túng, khó xử trên bàn ăn, cho nên ăn xong bữa ăn này cũng không khó ăn là mấy. Ăn cơm xong, Lý Tịch mang theo máy ảnh, máy tính xách tay, kéo theo Long Vịnh Thanh đi khảo sát thực địa thôn Long Sơn, để chuẩn bị cho những bản thiết kế, nhân tiện ngắm cảnh quê hương vốn dĩ là niềm tự hào của Long Vịnh Thanh một chút.
Mặc dù hướng dẫn viên có chút lười nhác tiêu cực, cơ bản là chẳng hề giới thiệu gì cả, nhưng Lý Tịch cũng tự tìm niềm vui, chụp ảnh, ngắm nghía khắp nơi, chơi rất vui vẻ, vừa ngắm vừa khen ngợi thôn Long Sơn quả đúng là cảnh đẹp ngoài cõi trần từ trong tranh thủy mặc rớt xuống, cảm thán công ty Phong Hoa và sếp tổng của họ quá tinh mắt.
Cô không hề quá lời, thôn Long Sơn quả thật rất đẹp. Trước thôn là một hồ nước lớn, trong hồ hoa sen đua nhau khoe sắc, trong vòng nửa cây số đằng sau thôn làng là cả dãy núi như kéo dài đến tận chân trời, trên núi cây cối xanh mướt um tùm, suối trên núi đổ xuống, chảy xuống chân núi tạo thành một con sông nhỏ, trước núi là đồng ruộng bằng phẳng, trồng đủ các loại hoa màu, đứng trong đồng ruộng sẽ cảm nhận được sự thú vị khác biệt. Lý Tịch hít sâu không khí mát lành có pha lẫn mùi thơm của hoa cỏ, không kìm được nhắm mắt lại mơ màng, nói với Long Vịnh Thanh đang đứng bên cạnh: “Bây giờ cuối cũng tớ cũng đã hiểu được những cô gái trong thôn này tại sao lại đẹp long lanh hơn người thành phố như tớ đây, hóa ra đều là do đất đai thổ nhưỡng ở đây nuôi nấng. Được một vùng đất tốt như vậy nuôi nấng, nếu như cậu xấu xí, thì chắc chắn là trời đất sẽ không dung tha.”
“Đáng tiếc rằng, nơi non xanh nước biếc này sắp bị phá nát rồi.” Long Vịnh Thanh lặng lẽ quỳ trên bờ ruộng, bốc lấy một nắm đất, lặng yên nhìn những hạt đất nhỏ li ti rơi qua kẽ tay mình, trên mặt không có lấy một nụ cười.
“Cái gì mà gọi là phá nát?” Lý Tịch giơ tay ra đánh vào đầu cô, cô đã quen với Long Vịnh Thanh sốt ngày vô tâm vô tư cười ha hả, đối diện với một Long Vịnh Thanh có suy nghĩ tiêu cực như bây giờ, cảm thấy có gì đó không quen, “Không phải là phá nát, mà làm cho nơi này trở nên đẹp hơn nữa. Cậu cứ thử nghĩ xem, tương lai nơi này sẽ trồng đủ các loại hoa cỏ, hoa cỏ là quần áo, nguồn nước là da thịt, cậu tưởng quê hương của ai cũng có được niềm vinh dự như thế này à?”
Long Vịnh Thanh ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, ngắm nhìn quê hương quen thuộc của mình, đang tưởng tượng dáng vẻ của quê hương mình tương lai. Tương lai, nơi đây sẽ được sửa sang lại, trồng cả một đồng hoa cỏ mênh mông hoa hồng, hoa tu lip, hoa oải hương... đến cả bầu không khí cũng sẽ đượm mùi thơm, nhất định sẽ rất đẹp đẽ.
Nhưng mà trong tương lai, nơi này có đẹp đẽ như thế nào đi chăng nữa cũng đã không còn thuộc về cô. Những thứ thuộc về cô đang dần dần biến mất, cuối cùng sẽ chẳng còn lại cái gì nữa, cho dù là một chút hồi ức mà tiểu quản gia đã để lại cho cô, cuối cùng cũng chẳng biết về đâu để tìm lại, thế thì cuộc sống của cô, rốt cuộc còn sót lại được những gì đây?
Sáng sớm hôm sau, Long Vịnh Thanh thu xếp hành lý, trở về thành phố K với Lý Tịch. Lý Tịch vốn định đi dạo ngắm cảnh thêm chút nữa nhưng Long Vịnh Thanh nói, “Mỗi cành cây ngọn cỏ, mỗi ngọn núi viên sỏi ở đây toàn bộ đã nằm trong đầu tớ rồi, chắc chắn có tác dụng hơn nhiều so với mấy tấm hình cậu chụp lại trong máy ảnh đó.”
Nhìn thấy thái đô kiên quyết như vậy của cô, lại nghĩ đến tâm trạng suy sụp của cô ngày hôm qua, Lý Tịch cũng sợ nếu ở lại đây nữa cô sẽ càng không vui hơn nên chẳng nói gì cả.
Trước khi đi, Long Vịnh Thanh đứng dưới gốc cây ngân hạnh rất lâu, cuối cùng, nhẹ nhàng, cẩn thận ngắt một lá cây ngân hạnh, kẹp vào trong túi tiền, lúc đó mới cầm lấy hành lý, lên xe của Lý Tịch.
Trên đường đi, Lý Tịch nhận được một cuộc điện thoại, cũng không biết là ai gọi đến, cô nửa khách sáo, nửa khôi hài tám chuyện một lúc lâu, sau khi ngắt điện thoại mới quay đầu qua nhìn Long Vịnh Thanh cười, “Là em trai thần Tài của cậu, hỏi thăm tình hình của cậu, nhờ vả tớ chịu khó bỏ công sức ra chăm sóc cậu. Ái chà, cậu ta làm em trai của cậu cũng chẳng dễ dàng gì nhỉ, vừa bị đánh, lại vừa không quên quan tâm đến tình hình của chị gái, cậu đúng thật là, không biết tu thân tích đức từ đời nào mà lại có phúc đến vậy, ngưỡng mộ chết đi được.”
Long Vịnh Thanh vẫn không nói năng gì, chỉ quay đầu nhìn những bóng cây vụt qua ngoài cửa sổ, gió lùa vào từ cánh cửa xe chưa đóng. Tháng chín vừa chớm thu, rõ ràng là thời tiết không lạnh lắm nhưng cô lại vô cớ rùng mình, sau đó ngồi co ro ở trên ghế, cuối cùng bật khóc ngon lành.
3.
Về đến thành phố K, tâm trạng Long Vịnh Thanh vẫn không khá lên được, trong giờ làm việc nhiều lúc ngẩn người nhìn máy vi tính, mà khi đã ngẩn người ra như thế, một lần ngồi đến mấy tiếng đồng hồ. Mấy lần bị sếp Hồ bắt gặp tại trận, nhưng cũng may cô được thơm lây bởi tiếng tăm của người em trai thần Tài Quan Vi Trần, sếp Hồ cũng không nạt nộ cô, luôn cười ha hả, gõ gõ vào bàn cô, ra ám hiệu cho cô định thần lại, đôi lúc còn mời cô đến văn phòng “uống trà”.
“Vịnh Thanh này, Quan công tử dạo này khỏe không? Tôi muốn mời cậu ấy ra ngoài ăn bữa cơm, nhưng mà hẹn mấy lần rồi đều không thấy hồi âm. Tôi biết là cậu ấy bận nhưng mà bận thế nào đi chăng nữa, cũng cần phải chú ý nghỉ ngơi chứ. Cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, cứ xem như là giao lưu tình cảm với nhau, cô nói xem có đúng như vậy không?” Sếp Hồ nói chuyện tương đối khách sáo, khi cười hai mắt híp lại tạo thành một đường chỉ, cúi người xuống rót trà cho Long Vịnh Thanh.”
Long Vịnh Thanh không quen với thái độ của sếp Hồ đối với cô, hết sức lo sợ giơ hai tay ra đón lấy ly trà, không biết làm thế nào đành cười nhạt, “Sếp Hồ, thực ra em và Quan Vi Trần ngày xưa mới có quan hệ tốt đẹp với nhau. Bây giờ sau nhiều năm không gặp nhau, tất cả đều đã thay đổi.”
Cũng giống như, cô thế nào cũng không thể nào ngờ được, Quan Quan ngày còn bé tình nguyện làm mọi việc vì cô, bây giờ lại trăm phương ngàn kế nghĩ cách tháo dỡ thôn Long Sơn, dốc hết tâm trí ra để hủy hoại tín ngưỡng của cô.
“Tình cảm khi còn nhỏ mới đáng quý. Hôm nay tôi đã đặt phòng ở Đông Phong Viên, mời Quan công tử ăn một bữa cơm bình thường, nhiệm vụ này thôi thì giao cho cô, cô có thể về sớm hơn một chút.” Sếp Hồ uống hết ly trà, cuối cùng mới nói ra ý đồ thực sự khi mời cô đến đây, cuối cùng còn không quên dặn đi dặn lại, “Nhớ kĩ, tám giờ tối nay, Đông Phong Viên, cô cũng phải đến đó, tôi sẽ nói Lý Tịch đi theo cô có bầu bạn.”
Long Vịnh Thanh nhìn thấy không có đất để phản bác đành phải gắng gượng đồng ý công việc được giao này. Đương nhiên, có sắc lệnh của sếp Hồ trở về văn phòng, cô kiên quyết không hề do dự thu xếp đồ đạc, ra về sớm. Trước khi đi, Lý Tịch còn ngưỡng mộ trêu đùa, “Xem ra xếp Hồ dự định mở một phòng quan hệ cộng đồng, thể hiện cho tốt vào nhé, trưởng phòng quan hệ cộng đồng tương lai!”
Có thể danh chính ngôn thuận đi làm về sớm quả nhiên rất sảng khoái, nhưng mà sau khi về đến nhà, cô không tài nào cảm thấy nhẹ nhõm được, bởi vì thực sự cô không biết phải mở miệng với Quan Vi Trần như thế nào. Mấy ngày trước ở thôn Long Sơn, cô cho anh một cái tát, người có sĩ diện đương nhiên là không có cách nào làm ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì để gọi điện thoại cho người ta được. Nhưng mà sự thật chứng minh, Long Vịnh Thanh quả đúng là người chẳng biết xấu hổ, cô cầm lấy điện thoại bấm bấm một lúc, rồi trực tiếp bấm số điện thoại gọi điện cho Quan Vi Trần.
Sau khi điện thoại được kết nối, rất nhanh đã có người nghe, chính là Quan Vi Trần, âm thanh nghe ra có chút mơ hồ, hình như là đang ngủ.
“Em không nhìn nhầm đấy chứ, Vịnh Thanh, là chị à? Em nghĩ rằng em không chủ động tìm chị, cả đời này chắc chị không thèm để ý đến em nữa chứ.”
“Sao có thể như vậy được? Vi Trần, em nghe nói như vậy, làm như chị là người nhỏ nhen lắm ấy. Thực ra muốn hẹn em đi ra ngoài ăn cơm. Dù sao cũng mấy năm rồi không gặp nhau, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội có thể gặp nhau thường xuyên, đương nhiên là phải ngồi ôn lại chuyện cũ mới được.” Long Vịnh Thanh vui vẻ nói một hơi, bản thân đang tự cảm thấy bái phục sao da mặt của mình lại có thể dày như thế. Đương nhiên cô cũng biết, Quan Vi Trần hiểu rõ cô như thế nào, đoán trước được rằng nếu như nói nhiều sẽ bị vạch trần cho nên vội vội vàng vàng để lại thời gian và địa điểm sếp Hồ dặn, sau đó ngắt điện thoại.
Gọi xong điện thoại, Long Vịnh Thanh ở nhà ngủ một giấc, cũng không biết là ngủ được bao lâu. Khi trời tối, cô thức giấc bởi một tràng gõ cửa liên hồi, cô mơ màng bò xuống đi ra mở cửa, nhìn thấy Quan Vi Trần ăn mặc chỉnh tề, có dáng vẻ của một người thanh niên ưu tú của xã hội. Anh đứng ở cửa phòng cô, nhìn thấy quần áo xộc xệch, mắt ngái ngủ lờ đờ của cô, không biết làm cách nào phải lắc lắc đồng hồ trên tay, “Tiểu thư, là cô hẹn tôi tám giờ ăn tối ở Đông Phong Viên. Bây giờ đã là bảy giờ rưỡi rồi, cô còn chưa chuẩn bị gì cả, điều này quá là không chuẩn mực chút nào phải không? May mà tôi dự đoán trước được, chạy đến đây trước xem thế nào, nếu không nhất định là lại ngốc nghếch đứng đợi ở đó lâu lắm mới có thể gặp được người hẹn hò với tôi.”
“Hả? Đã bảy giờ rưỡi rồi cơ à? Chị cứ tưởng chị mới ngủ nửa tiếng đồng hồ thôi.” Long Vịnh Thanh gãi gãi đầu cố căng mắt lên mời Quan Vi Trần vào phòng, rồi chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Trong khoảng thời gian này, họ đều không nói gì nữa, không khí hình như rất tự nhiên, không ai nhắc đến việc tranh cãi hôm trước ở thôn Long Sơn, giống như việc đó chưa từng xảy ra vậy. Từ lần gặp nhau này, gặp nhau giả ngốc đã trở thành cách thức gặp gỡ của họ, cho dù đã từng xảy ra chuyện gì, chỉ cần gặp mặt nhau là tuyệt nhiên có thể xóa bỏ đi những ký ức không vui vẻ trong đầu. Quan Vi Trần đi vào phòng khách, theo thói quen giúp cô thu dọn tạp chí và quần áo đang vứt lung tung ở đó, bật cười lắc lắc đầu, khả năng đặc biệt có thể thay đổi ký ức, hình như anh cũng sắp học được rồi.