t hiện rõ sự bi ai và xót xa, còn có cả sự dằn vặt đau khổ mà không ai có thể hiểu được, “Đêm hôm đó của ba năm về trước, rõ ràng em đã đồng ý với anh rồi, sẽ không bao giờ lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa nữa, tại sao em lại thất hứa? Tại sao lại không tin tưởng vào anh nữa?”
“Cho đến tận hôm nay, anh làm sao để em có thể tiếp tục tin tưởng vào anh được đây?” Long Vịnh Thanh nghe nhắc đến sự việc của ba năm về trước, đột nhiên trở nên kích động, đẩy mạnh Quan Vi Trần ra, đoạt lại con dao gọt trái cây trong tay anh, nhét lại vào túi xách của mình, “Anh đã phản bội lại em, anh đã hỗ trợ cho Lâm Quốc Đống về tâm lý, thì đừng có để ý đến em nữa, em có chết rồi cũng chẳng liên quan gì đến anh.”
“Anh Triệu Ngôn Thuyết đã chết nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc em còn muốn gây ra ma chướng trong bao lâu nữa? Ngày đó em muốn qua lại với anh Ngôn Từ cũng chỉ vì muốn anh ấy thay em giết Lâm Quốc Đống, nói cái gì mà chẳng qua dùng anh ấy để làm người thay thế cho anh Triệu Ngôn Thuyết? Đó chẳng qua chỉ là lời giải thích cho dễ nghe một chút, thực ra trong lòng em căn bản đang nghĩ rằng, nếu như ngày đó người lên núi tìm em là anh Triệu Ngôn Từ, nếu như người chết đó là Triệu Ngôn Từ thì tốt biết mấy. Đừng có ích kỉ như vậy nữa, Long Vịnh Thanh, ma chướng trong lòng em biến em trở thành một con người đáng sợ...” Quan Vi Trần từ trước đến nay chưa bao giờ nói lớn tiếng như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ nói nặng lời như vậy với cô. Cho dù là ba năm về trước, anh cũng khuyên răn cô rất nhẹ nhàng, nhưng mà hôm nay, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh chỉ cảm thấy sức chịu đựng và lòng bao dung của anh đã đạt đến đỉnh điểm, anh phải làm cho cô thấy rõ một vài sự thật này, “Đừng lấy cớ rằng em yêu anh Triệu Ngôn Thuyết nhiều đến như thế nào, em tự hỏi lại bản thân mình xem, trong trái tim bị thù hận bao bọc nhiều năm như vậy, rốt cuộc còn lại mấy phần là tình yêu thật sự dành cho anh ấy? Em đang tìm cái cớ cho sự áy náy, day dứt của em, em cho rằng em đã hại chết anh ấy, cho nên trong tiềm thức, em luôn không muốn tha thứ cho mình, tìm trăm phương ngàn kế để trả thù. Nhưng em có biết hay không, trong cả quá trình như thế, em đã làm nhục tình yêu mà em dành cho anh ấy, bắt đầu từ ngày em lừa dối anh Triệu Ngôn Từ, bắt đầu từ ngày em trốn chạy hiện thực, em đã không xứng đáng để yêu anh ấy nữa rồi...”
“Anh nói bậy!” Long Vịnh Thanh kinh hoàng ôm lấy đầu, chậm chậm ngồi bệt xuống, từng lời nói đó như những con dao sắc nhọn đâm vào trái tim cô, cô nhớ lại rồi, buổi tối hôm đó của ba năm về trước, đó là một buổi tối mà có lẽ suốt cả cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ quên được.
Lúc đó, Lâm Quốc Đống còn nằm trong bệnh viện tâm thần, vẫn còn đang mụ mị với việc bị người tình lừa dối, đang chìm đắm trong sự đau khổ vì tương lai sẽ không có con cháu hương khói cho mình, cả ngày đêm cứ điên điên khùng khùng lo tìm bí quyết để sinh con, so với cô lúc ấy, tinh thần cũng chẳng khá hơn là bao. Cô khó khăn lắm mới dò la ra được bệnh viện tâm thần nơi Lâm Quốc Đống đang nằm điều trị, lừa cả phía bệnh viện, đưa ông ấy đi ra ngoài, đưa ông ấy đến con đường nhỏ dẫn đễn ngọn núi phía sau của thôn Long Sơn, ông ta vẫn không nhận ra Long Vịnh Thanh, gặp cô liền gọi cô là Mỹ Vân, bắt cô trả con cho ông ta, sau đó liền bắt đầu tấn công cô hệt như lần trước ở ngọn núi đằng sau thôn Long Sơn vậy.
Trước khi việc này xảy ra, cô đã có hẹn trước với Triệu Ngôn Từ rồi, nhưng mà người đầu tiên chạy đến là Quan Quan, người mà trước đó đã phát hiện thấy cô có gì đó không bình thường, áo quần cô đã bị xé rách đến tả tơi, Quan Quan ra sức đẩy Lâm Quốc Đống đang phát điên phát khùng đó ra, hét to với Long Vịnh Thanh đang ngồi co ro trên mặt đất, “Chị Vịnh Thanh, tại sao lại không dùng cây gậy điện? Em mua để cho chị phòng thân mà... Thôi được rồi, chị mau chạy đi, em ở đây giữ ông ta lại...”
Lúc này Triệu Ngôn Từ cũng vừa kịp tới, nhìn thấy tình hình trước mắt, hình như cũng đại khái hiểu ra được đã xảy ra chuyện gì. Cộng thêm việc anh vốn ôm hận với Lâm Quốc Đống, vừa nhảy bổ qua đấm mạnh cho ông ta ngã lăn ra đất. Triệu Ngôn Từ thuở nhỏ đã hay gây rối, đánh nhau, đã ra tay thì rất mạnh bạo. Cho dù là hai ba người thanh niên cường tráng cũng khó có thể tiếp cận anh, huống hồ là một người đàn ông trung niên đang đau yếu. Triệu Ngôn Từ đấm cho Lâm Quốc Đống mấy phát liền, người đó đã không còn sức để đánh trả nữa, anh vẫn chưa hả giận, rút con dao găm giắt trên thắt lưng mang theo người ra, rút ống dao ra chuẩn bị đâm vào người đàn ông đang nằm rên rỉ trên mặt đất kia. May sao đúng lúc đó Quan Quan nhảy bổ qua, hai tay cầm chặt lấy dao găm đó.
“Anh Ngôn Từ, đủ rồi, ba Triệu mẹ Triệu đã mất đi một người con trai rồi, đừng để họ mất đi một người con trai nữa. Giết người là bị ngồi tù đó, gia đình nhà họ Triệu sẽ không chịu đựng nổi cú sốc này đâu.”
Lưỡi dao sắc nhọn của con dao găm này cứa đứt cả lòng bàn tay của Quan Quan, máu chảy từng giọt từng giọt lên người của Lâm Quốc Đống, cũng nhuốm cả lên người của Triệu Ngôn Từ, Triệu Ngôn Từ chợt bừng tỉnh ra ngay lập tức, không đâm dao xuống nữa, quay đầu nhìn sang đôi mắt sáng của Quan Quan, thở mạnh ra từng hơi, từng hơi, cầm dao, chầm chậm đứng dậy.
“Anh Ngôn Từ, anh đưa chị Vịnh Thanh đi trước đi, em đưa ông ta quay về, em biết phải làm như thế nào, chắc chắn sẽ không bị người ta hoài nghi đâu.” Quan Quan chịu đựng cơn đau trong lòng bàn tay, lấy ra cây gậy điện ở trong túi xách của Long Vịnh Thanh, dí vào người của Lâm Quốc Đống cho ông ta ngất đi, sau đó kéo ông ta đi về phía con đường lớn.
Triệu Ngôn Từ bước qua nắm lấy tay của Long Vịnh Thanh, nhỏ nhẹ an ủi cô, “Vịnh Thanh, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ.”
Long Vịnh Thanh vốn đã lên sẵn kế hoạch, nhưng khi nhìn thấy lòng bàn tay chảy máu của Quan Quan, nhìn thấy con dao găm nhỏ cong cong trong tay Triệu Ngôn Từ dính đầy máu của Quan Quan, con dao găm đó là quà sinh nhật cô tặng cho Triệu Ngôn Từ, bây giờ nghĩ lại, cũng là để chuẩn bị cho ngày hôm nay cả. Nhưng bây giờ cô bỗng dưng đâm ra sợ hãi, cảm thấy có chút may mắn vì Triệu Ngôn Từ không đâm con dao đó xuống, cô nghĩ đến câu nói lúc nãy của Quan Quan, gia đình nhà họ Triệu đã mất đi một người con trai rồi, không được mất đi người còn lại nữa, Ngôn Thuyết vì muốn cứu cô mà bị Lâm Quốc Đống kéo xuống vách núi, cô không thể nào làm hại Triệu Ngôn Từ nữa.
Nghĩ đến đây, cô co rúm người lại, đột nhiên bật khóc, cảm thấy bản thân mình xấu xa quá đỗi, cô còn mặt mũi nào mà gặp Triệu Ngôn Từ được nữa. Triệu Ngôn Từ cứ nghĩ cô bị dọa cho khiếp sợ, tiếp tục an ủi cô, “Vịnh Thanh, đừng sợ, có anh đây không ai dám làm gì em đâu. Anh sẽ bảo vệ em suốt cả cuộc đời này.”
Sau chuyện ngày hôm đó, cô tìm Quan Quan nói hết những suy nghĩ của mình, thực ra nếu cô không nói thì Quan Quan cũng đã hiểu hết rồi. Nói cho cùng anh cũng là bác sĩ tâm lý của cô, luôn hiểu rõ trạng thái tâm lý của cô, anh biết trong viết thương của cô còn có những hạt sạn, cần phải được làm sạch, nhất định sẽ rất đau, nhưng mà cho dù đau đến mức nào đi chăng nữa, cũng cần phải làm sạch cho bằng được, nếu không vết thương chắc chắn chẳng bao giờ lành miệng lại được.
“Thế chị phải làm như thế nào đây? Chị sai rồi, chị biết chị sai rồi, chị không thể nào tiếp tục lừa anh Ngôn Từ được nữa.” Long Vịnh Thanh co người trong chăn, cả người run lên, “Chị đã từng thử đề nghị chia tay với anh ấy, thậm chí nói rằng mình đã yêu người con trai khác, chị đã nói về mình cực kỳ tệ hại, cực kỳ hư hỏng, nhưng anh ấy nhất quyết không chịu tin.”
“Hai anh chị lớn lên với nhau từ bé, làm sao mà anh ấy tin chị là một người con gái hư hỏng được?” Quan Quan ngồi trước giường cô, ngẩn người ngồi nhìn bóng cây chốc sáng chốc tối ngoài cửa sổ, “Trừ phi tận mắt anh ấy chứng kiến chị sa ngã, nếu không, anh ấy sẽ không tin đâu, anh ấy tin tưởng chị thế cơ mà.”
“Thế thì chị phải làm thế nào bây giờ? Quan Quan, phải làm thế nào đây? Nghe mẹ Long nói, mẹ Triệu nghe tin anh ấy qua lại với chị, đã không nhận người con trai này nữa rồi, anh ấy đã đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà... Khi còn sống, người mà Ngôn Thuyết lo lắng nhất chính là Ngôn Từ, anh ấy sẽ không tha thứ cho chị, anh ấy sẽ ghét chị. Quan Quan, chị phải làm sao đây?” Long Vịnh Thanh thò tay từ trong chăn ra, túm lấy vạt áo của Quan Quan, giống như túm lấy một cọng rơm rạ có thể cứu mạng mình vậy.
“Cách giải quyết thì có, nhưng mà chị Vịnh Thanh, chị có dám làm hay không?” Quan Quan quay đầu nhìn cô, nhướn môi lên khẽ cười.
“Cách gì?”
“Lên giường với em.”
Long Vịnh Thanh ngay lập tức mở to mắt ra, mãi một lúc sau mới ra sức gật gật đầu như đã hạ quyết tâm, “Được, nếu như là em, chị đồng ý.”
Kế hoạch ban đầu là như vậy, Long Vịnh Thanh và Quan Quan đến khách sạn thuê phòng, nhử Vịnh Lục đi tìm họ. Người Vịnh Lục quan tâm nhất chính là Triệu Ngôn Từ, chắc chắn ngay lập tức sẽ thông báo cho Triệu Ngôn Từ biết, đến lúc đó, cô chỉ cần nửa đùa nửa thật nói ra những câu đã soạn sẵn là được rồi.
Nhưng trong quá trình thực hiện kế hoạch, luôn có hiện tượng đi lệch ra khỏi kế hoạch đã định. Long Vịnh Thanh tin tưởng Quan Quan sẽ không làm gì cô, nhưng mà cô quên mất Quan Quan cũng là một chàng trai, hơn nữa lại là người yêu thầm cô bao nhiêu năm, người biết kiềm chế bộc lộ tình cảm với cô nhất. Quan Quan cũng đánh giá quá cao lý trí của mình, khi nửa cơ thể trần truồng của cô áp sát lại gần, ôm lấy anh ngã xuống giường, anh cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đang sục sôi, máu trên đầu cũng dồn lên, dây thần kinh tự khống chế mà bấy lâu nay anh vẫn rất tự hào bỗng chốc đứt phựt. Những việc tiếp theo xảy ra đều nằm ngoài sự kiềm chế của bản thân, anh đè cô xuống dưới thân mình, hai người cứ quấn quýt trên chiếc giường gỗ nhỏ hẹp trong khách sạn mini, đến cuối cùng, Long Vịnh Thanh buông xuôi, vừa khóc vừa bám vào vai anh, phối hợp với mỗi động tác của anh, không ngừng lẩm bẩm bên tai lên án anh, “Quan Quan, em không được đối xử với chị như vậy, không được... không được... Từ nhỏ đến lớn, chị đều xem em như con đường lùi cuối cùng của chị. Chị không thể mất em được, cũng không dám tiếp xúc quá gần gũi với em, bởi vì khi chị chính thức toàn tâm toàn ý gần gũi với em, là đồng nghĩa với việc cuộc sống của chị đã không còn đường lùi nữa, Quan Quan... Quan Quan... Quan Quan.
Lúc trời tối, Vịnh Lục quả nhiên tìm đến tận đây, đẩy cửa khách sạn ra, nhìn thấy quần áo xộc xệch của hai người thì phẫn nộ lao vào, tát cho Long Vịnh Thanh một cái ngay tại trận, “Long Vịnh Thanh, tại sao chị đê tiện như vậy hả? Ai chị cũng không tha là sao, chị làm như vậy chẳng phải rất có lỗi với anh Ngôn Từ sao? Anh ấy vì chị nên đã bị gia đình đuổi ra khỏi cửa.”
“Chẳng có gì có lỗi với xin lỗi ở đây cả, chị không hề yêu anh ấy, người mà chị yêu là anh Ngôn Thuyết. Anh Ngôn Thuyết đi rồi, anh ấy chỉ là người thay thế cho anh Ngôn Thuyết mà thôi. Ngoại hình ấy giống anh Ngôn Thuyết, nhưng mà tâm hồn thì không hề giống chút nào, xét về tâm hồn thì Quan Quan có vẻ giống hơn một chút. Mọi người chắc không ai biết rồi, chị và anh Ngôn Thuyết bắt đầu yêu nhau từ năm mười lăm tuổi...”
Những lời nói này của Long Vịnh Thanh thực ra cũng được xem là những lời nói thật lòng, cho nên, khi cô nói không hề mất tự nhiên hoặc do dự một chút nào cả. Điều quan trọng hơn cả là, cô đã liếc nhìn về phía cửa ra vào, Triệu Ng