t, cô thậm chỉ còn có cảm giác, người đứng trước mặt mình là người đó, trong khi người lớn đều bận rộn, người đó đứng ở trong nhà bếp của cô, nấu mì hành tây trứng gà cho một người ngủ nướng như cô, vừa nấu vừa trách móc, “Long Vịnh Thanh, em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chúng ta lại đến trễ nữa rồi, mỗi sáng đi học đều bị phạt đứng ngoài cửa lớp, em thấy vinh quang lắm hả? Em không dậy sớm hơn được một chút sao?”
“Ui cha, thơm quá, tay nghề nấu ăn của anh ngày càng cao siêu rồi đó, hì hì...” Cô mặt dày nịnh nọt anh, anh quay ra đặt tô mì vừa nấu xong vào tay cô, thúc giục: “Mau ăn đi, mau ăn đi, bị em hại thảm quá rồi đây này.”
Ngày đó bên cạnh có anh, cô hầu như không biết mùi vị của sự buồn phiền, anh là hộp châu báu của cô, là cái chuông nhỏ của cô, là tiểu quản gia của cô, những tháng ngày đó còn vui vẻ hơn cả làm thần tiên.
Cô đắm chìm trong ký ức, không cầm lòng được hướng về phía khuôn mặt nhìn nghiêng đó kêu lên cái tên đã chôn sâu trong lòng: “Ngôn...” Sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Vi Trần quay sang, bong bóng ảo tưởng của cô bị vỡ vụn. Bỗng nhiên cô định thần lại, “Vi Trần, không ngờ em cũng biết nấu mì, ha ha...”
Nét mặt thất vọng thoáng qua đó của cô bị anh thu hết vào đáy mắt, anh định thần lại, biết cô nghĩ đến ai, trên mặt có chút ảm đạm. Nhưng không ngừng tay, tắt bếp một cách dứt khoát, đổ mì vào tô sứ viền hoa xanh, bưng đến trước mặt cô, “Mau ăn đi, lúc nãy mẹ Long gọi điện đến giục rồi, nói không về nhà trước bữa trưa nay sẽ không cho chúng ta ăn cơm.”
Long Vịnh Thanh rầu rĩ ăn mì. Khi cô ăn, Quan Vi Trần đã đến bên máy giặt trong phòng vệ sinh lấy quần áo ra phơi ở ban công.
“Vi Trần, em đừng phơi quần áo nữa, chị vẫn còn mấy bộ áo quần lót sạch nữa mà.” Long Vịnh Thanh đang ăn, bỗng nhiên nhớ ra việc đáng xấu hổ gì đó, bưng tô chạy ra ban công hét lên ầm ĩ. Đúng lúc Quan Vi Trần đang dứng dưng treo hết quần lót, áo lót của cô lên dây phơi, còn quay đầu lại liếc mắt nhìn cô; “Mấy thứ này em giúp chị giặt từ năm em mười hai tuổi, chị Vịnh Thanh ạ.”
Giọng nói mang chút hờn trách, rất rõ ràng nhắc nhở cô, anh gọi cô bằng chị, đúng ra anh mới là người đáng được chăm sóc, mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông bị đưa đến ở nhà cô, là vì muốn có một tuổi thơ bình thường và vui vẻ, chứ không phải làm tiểu nô lệ cho cô tùy tiện sai khiến.
“Chị có làm việc thất đức đó bao giờ đâu, Vi Trần, em đừng nghĩ oan cho chị.” Long Vịnh Thanh ngước mắt lên, vừa nhét mì vào mồm, vừa phủ nhận tội danh đã phạm phải của mình.
Quan Vi Trần lại bị cô chọc giận muốn cười, quyết định không thèm để ý đến cô nữa, phơi từng chiếc từng, chiếc quần áo lên, xách chậu đựng quần áo không lên quay về phòng vệ sinh, đi ngang qua cô, thuận tay úp cái chậu quần áo lên đầu cô luôn.
“Quan Quan chết tiệt.” Long Vịnh Thanh lấy chậu quần áo xuống, hét ầm ĩ với anh như hồi nhỏ, nhưng hét một hồi rồi lại phá lên cười, cảm thấy hành động vừa rồi làm cô nhớ lại ngày xưa, kỳ diệu một điều là, cô không hề bài xích những kỉ niệm vừa thoáng nhớ ra đó nữa.
Cô bưng tô mì đứng một bên ban công, nhìn bóng Quan Vi Trần đi vào phòng khách, âm thầm cảm thấy “trở về” có lẽ không đáng sợ như cô nghĩ, xét cho cùng có người đi cùng với cô, không đúng à?”
Mãi mới ăn xong tô mì, tất cả đã sắp xếp đâu vào đấy, trước khi lên xe Quan Vi Trần lại phải làm cu li. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, hai tay xách hai va ly to, hai cái túi ngoại cỡ và bốn năm cái túi to nhỏ đủ kiểu, xách bộ từ tầng năm xuống, vì chung cư này không có thang máy, cuối cùng chịu không nối cất giọng hỏi: “Mấy thứ này là cái gì vậy? Chị định về nhà luôn không quay lại nữa hả?”
“Đều là mấy thứ linh tinh và quần áo chị không mặc nữa, thì cũng tại mẹ Long không cho chị vứt bỏ quần áo, cho nên chị gom lại tất, đưa hết về cho bà.” Long Vịnh Thanh vừa nói, vừa bước chân lên ô tô màu xanh ngọc hiệu Porsche, ngồi bên ghế phụ, nhổm mông quay tới quay lui quan sát bên trong xe, vừa nhìn vừa tặc lưỡi cảm thán, “Không hổ là công tử của Quan Dịch Phong, chiếc xe này đẹp quá.”
“Chiếc xe này là ba em mua cho anh trai, đáng tiếc là anh trai em lại tia trúng chiếc BMW, cho nên em lời to.” Quan Vi Trần dựa vào cửa xe thở dốc, “Nếu chị thích, thì chị qua lái đi, em không thích lái xe cho lắm.’’
Nghe được những lời này, hai mắt Long Vịnh Thanh sáng rực lên, chui ra khỏi ghế phụ, không khách sáo mở cửa xe phía bên người lái, hoan hỉ ngồi vào, “Em chịu cho chị lái thật hả? Chao ôi, đúng là Quan Quan tốt thật, không uổng công chị cưng chiều em.”
“Đúng là cho chị lái, nhưng chị làm ơn thu lại lời nói cưng chiều em lại được không?” Quan Vi Trần nhìn dáng vẻ thích thú của cô cũng bật cười, thoái mái ngồi bên ghế phụ, “Tại sao em lại không nhớ ra nhỉ? Chị cưng chiều em hồi nào?”
Khởi động xe, mới đầu cô lái có vẻ lái rất đằm nhưng rất nhanh sau đó, Quan Vi Trần phát hiện ra quyết định lúc nãy của mình là sai lầm. Kỹ thuật lái xe của Long Vịnh Thanh quả thật không thể nào hình dung nổi, lái xe lượn qua trái, nghiêng qua phải y như người say rượu, làm anh cảm thấy thấp thỏm lo sợ, đã thế lại còn không thuộc biển báo giao thông nữa chứ, những ngã đường đơn giản có đèn giao thông may ra bình an, đến những ngã đường có biển báo hơi phức tạp là bắt đầu loạn hết cả lên, thường là không được rẽ trái thì cô cứ rẽ vào, bật đèn xi nhan bên trái nhưng cô lại rẽ bên phải, làm cho giao thông hỗn loạn đến mấy lần liền. Sau mấy đợt bị cảnh sát giao thông chặn xe để đo nồng độ cồn trong người, Quan Vi Trần hết nhịn nổi nữa, cướp lấy tay lái.
“Đáng lẽ em không nên quên sự tích vinh quang ngày xưa, hồi đó chị chưa biết đi xe đạp, mà dám leo trộm lên xe máy của ba Long, đã thế còn tự tin vỗ ngực nói đảm bảo không xảy ra chuyện gì, lừa em ngồi lên phía sau, kết quả hai chị em mình bị bay xuống mương, nằm trong bệnh viện đúng hai tuần liền.” Quan Vi Trần lại khởi động xe, chán nản nghiêng đầu trừng mắt nhìn Long Vịnh Thanh.
Long Vịnh Thanh cúi đầu xuống xoa xoa mấy ngón tay; “Đó đều là chuyện của ngày xưa rồi mà.”
“Nhưng mà bây giờ, thật sự chị cũng không đáng tin cậy y như hồi nhỏ.” Quan Vi Trần lần nữa nhắc lại sự thật đau lòng.
Lần này Long Vịnh Thanh không lên tiếng nữa, kỳ thật cô muốn nói với Quan Vi Trần rằng, cô cũng không muốn mình không đáng tin cậy, nếu như bên cạnh anh cũng có một người tốt như thế, luôn chuẩn bị hết mọi thứ cho anh, làm bài tập thay anh, chịu phạt thay anh, Vi Trần cũng sẽ trở nên không đáng tin cậy như cô thôi.
Cô rất muốn nói như vậy, rất muốn kể tất cả mọi thứ liên quan đến người đó với Vi Trần, nhưng cô cảm thấy sợ, sợ Quan Vi Trần bây giờ đã trở thành một đứa trẻ không đáng yêu như ngày nào, không khéo lại giống như lần trước, chộp lấy tay cô bắt cô phải chấp nhận hiện thực, cho nên cuối cùng cô dằn lòng không nói nữa.