Mặc A Hành liên tục giãy giụa đấm đá đòi thả ra, Xi Vưu vẫn trơ như phỗng, cưỡi Tiêu Dao lao đi vun vút.
Chỉ lát sau, Tiêu Dao đã đổ xuống một bãi hoang, Xi Vưu đặt ngay A Hành xuống, hệt như gieo một cây mạ. Chỉ đợi có thế, nàng liền quay người chạy vụt đi.
Xi Vưu tựa vào Tiêu Dao, ung dung cười, “Cô chạy đi, cô cứ chạy ta lại đi bắt lại, thử xem cô chạy nhanh hay ta bắt nhanh nào.”
A Hành dừng phắt lại, vừa bất lực vừa giận dữ ngoảnh đầu quát: “Rốt cuộc ngươi muốn gì đây?”
“Chẳng phải cô muốn bắt đầu lại ư? Chúng ta cùng bắt đầu lại!”
A Hành lia lịa chắp tay hành lễ với Xi Vưu, gần như van vỉ: “Xi Vưu, Xi Vưu Đại tướng quân, ngài đường đường là Đại tướng một nước, cớ sao ta đã quên rồi mà ngài vẫn bám dai như đỉa thế? Thật không bằng cả phường vô lại!”
Xi Vưu vẫn tựa vào Tiêu Dao, khoanh tay nhe nhởn cười, “Ta bám dai như đỉa đấy thì sao? Ta vô lại đấy, làm sao nào?”
A Hành tức đến xịt khói lỗ tai, chửi toáng lên, “Đồ khốn nạn, quân cầm thú, tên khốn chẳng bằng cầm thú, lòng lang dạ sói…”
Xi Vưu cười tít mắt, vừa nghe vừa bình luận, “Câu ‘không bằng cầm thú’ chửi hay lắm, cầm thú bì sao được với ta, thấy ta, chúng vắt giò lên cổ chạy còn không kịp nữa là! Lòng lang dạ sói, chà chà…” Xi Vưu tặc lưỡi, lắc đầu, “Không hay, không hay! Nhẹ nhàng quá! Cô mau nghĩ ra con gì ác độc hơn làm ví dụ đi…”
A Hành tức run cả người, nói lý không được, chửi bới không xong, cơn giận bốc lên đầu, nàng liền xắn tay áo lao vào đánh nhau!
Mây cuộn lửa phừng phừng lao vào Xi Vưu, hắn ù té chạy, nàng tức tốc đuổi theo, đôi bên cứ thế chạy lòng vòng rồi lạc vào một tòa thành. Dường như hôm nay trong thành là ngày tết, người qua kẻ lại nô nức trên đường, xôn xao cười nói.
Thấy một thiếu nữ mảnh mai hộc tốc đuổi theo một gã trai cao lớn, vài ba kẻ thương hương tiếc ngọc chợt nổi máu anh hùng, rào rào ném gạch đá rau quả về phía Xi Vưu nhằm cản hắn lại.
Xi Vưu luồn lách trốn giữa đám đông, mỗi lần sắp bị A Hành đánh trúng, hắn lại lẩn đi như trạch, khiến A Hành càng thêm tức giận, bất chấp mọi thứ để bắt hắn.
Xi Vưu vừa chạy vừa hét: “Vợ yêu, ta biết lần này ta sai rồi, là ta làm cô đau lòng, lần sau ta không dám thế nữa đâu, ta nhất định sẽ tin tưởng cô, tôn trọng cô, yêu thương cô, bảo vệ cô… Ta không tin những gì trông thấy, cũng không tin những gì nghe được, ta chỉ tin những gì ta cảm nhận được thôi! Vợ yêu, tha thứ cho ta một lần đi, chỉ một lần này thôi mà…”
Tưởng họ là đôi vợ chồng son đang giận dỗi, mọi người xung quanh cười rộ lên, ra sức khuyên ngăn.
Thấy vậy A Hành đỏ bừng mặt, chẳng hiểu vì giận hay vì thẹn, hai mắt mọng lên chực khóc, nàng tức tối giậm chân gào lên với Xi Vưu: “Ta là vợ Thiếu Hạo, không phải vợ ngươi!”
Xi Vưu dừng bước quay phắt lại nhìn nàng, vừa buồn vừa giận, đanh giọng: “Y đừng hòng!”
Nhìn dáng vẻ căm tức của hắn, cơn giận trong lòng nàng cũng tiêu tan, liền cười nói: “Miễn ta bằng lòng là được! Ngươi đừng chõ vào!”
Xi Vưu càng cau có, A Hành càng thích chí, nàng chẳng thèm đánh nhau với hắn nữa, quay đầu chạy thẳng.
Xi Vưu lặng lẽ nhìn theo bóng nàng, cố nén cơn giận trong lòng, ngưng tụ linh lực.
Phía Nam đột ngột vang lên mấy tiếng ầm ì như sấm dậy, tựa hồ có thứ gì đó sắp bùng nổ, sắc đỏ bốc lên ngút trời, chân trời phía đó thoắt chốc chìm trong biển lửa, ánh lửa bao phủ toàn thành.
Mọi người trong thành đều nín thinh, trợn tròn mắt nhìn về phía Nam, bầu không khí bỗng chốc lặng phắc, hệt một tòa thành chết. Hồi lâu, một ông lão chợt giơ hai tay lên trời gào khóc: “Trời ơi, sơn thần trên Bác Phụ sơn lại nổi giận rồi!”
Nam phụ lão ấu thảy đều quỳ rạp xuống, dập đầu lạy Bác Phụ sơn, khóc lóc xin sơn thần bớt giận, đột nhiên, một kẻ buột miệng: “Chúng ta đi cầu khẩn Tây Lăng nương nương.” Mọi người nghe nói liền rào lên phụ họa, họ xúm lại thành một đoàn, cứ đi một bước lại quỳ một bước, tiến về phía đài tế ở ngoài thành.
A Hành hoảng hốt nhìn quanh, thì ra đâu chính là Bác Phụ quốc, hèn chi nàng cứ thấy quen quen.
Ngọn lửa đỏ rực cuối trời che phủ cả ngàn sao, làm lu mờ cả ánh đèn, khắp đường lớn ngõ nhỏ đều chìm trong ánh lửa mịt mù, Xi Vưu khoác tấm áo đỏ rực, đứng sừng sững ngay giữa đường, bất động, đầu đội trời chân đạp đất, như chẳng coi vạn vật thế gian vào đâu cả, càng không quan tâm bất cứ thứ gì.
A Hành kinh hãi nhìn hắn: “Ngươi điên rồi à!”
Xi Vưu cười đáp: “Hai trăm bảy mươi năm trước, từng có một cô gái tên gọi Tây Lăng Hành đã hủy lò luyện công của Chúc Dung, cứu cả Bác Phụ quốc, đến nay khắp nơi trên Bác Phụ quốc đều có tế đàn thờ phụng Tây Lăng Hành, hôm nay chính là tết Dập Lửa cầu chúc Tây Lăng nương nương. Hai trăm bảy mươi năm sau, đến lượt Xi Vưu này châm lửa đốt Bác Phụ sơn, nếu cô muốn đi thì cứ đi đi, mặc cho lửa cháy, để ta xem giờ đây kẻ nào trong thiên hạ dám dập lò lửa của Xi Vưu?” Hai trăm năm nay tại Thần Nông quốc, dưới bàn tay sắt đá, thủ đoạn tàn bạo của hắn, cái tên Xi Vưu đã được đánh đồng với tử vong, chẳng ai dám chống lại.
A Hành trân trân nhìn ngọn lửa đỏ rực cuối trời.
Tiếng khóc trẻ nhỏ, tiếng mọi người rì rầm dập đầu cầu khẩn cứ vang vọng bên tai.
Lát sau, nàng chạy vụt về phía đám lửa.
Xi Vưu lặng lẽ theo sau nàng, chỉ cần hắn chưa muốn buông tay, bất kể mệnh trời ra sao, hắn cũng dốc sức khắc phục. A Hành muốn bắt đầu lại thì cứ bắt đầu lại đi! Nhưng không phải bắt đầu lại với Thiếu Hạo, mà bắt đầu lại từ nơi hai người họ quen nhau!
Lửa cháy ngút trời, dưới Bác Phụ sơn đầy rẫy những luồng khí nóng rực và dung nham bỏng rãy.
A Hành thận trọng dò từng bước, đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng rên rỉ khiến bước chân nàng chợt khựng lại. Nàng chẳng ngoảnh đầu nhưng cũng chẳng dám đi tiếp nữa, bèn dè dặt lùi mấy bước. Thình lình “đoàng” một tiếng, luồng khí nóng từ dưới đất bừng lên, nổ tung tất cả đất đá xung quanh.
Sau lưng vang lên tiếng cười của Xi Vưu, “Vợ yêu, sao cô lại dừng?”
A Hành nghiến răng ken két vì giận, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, mãi mãi không gặp lại gã Xi Vưu này nữa, nhưng hắn vốn là kẻ nói được làm được, nếu hôm nay nàng đi, lửa trên Bác Phụ sơn này ắt sẽ chẳng bao giờ tắt.
A Hành tiếp tục đi, còn Xi Vưu đằng sau tiếp tục cười đùa cợt nhả, liến thoắng gọi nàng “vợ yêu” này, “vợ yêu” nọ. Đầy một bụng tức tối không biết trút vào đâu, nàng đành nghiến răng làm thinh.
Đi đến một vũng lầy, A Hành lội thẳng xuống, sau lưng nghe tiếng ho khù khụ của Xi Vưu.
Thấy hắn ho, nàng khoái chí cười nhạt, càng dần bước nhanh hơn, chẳng buồn ngó ngàng tới hắn.
Muôn vàn bọt khí vàng ệch đem theo hơi độc trong lòng đất ùng ục nổi lên, Xi Vưu càng lúc càng ho rũ rượi nhưng A Hành cứ tảng lờ, đắc ý nghênh ngang đi tiếp.
“Ài, ta quên khuấy đi mất, vợ yêu đã đọc Thần Nông Bản Thảo Kinh, đâu có coi chất độc này ra gì? Xem ra cô nhớ kỹ mấy thứ ông già kia dạy nhỉ!” Tiếng cười vang lên từ phía sau.
A Hành giận dữ siết chặt nắm tay như muốn bóp chết chính mình, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nàng đành gân cổ vặc lại: “Ta vốn có chuyện nhớ chuyện quên, lạ lắm à?”
Thân thể hiện giờ của A Hành được hoài thai tạo Ngu uyên, sinh ra ở Thang cốc nên chẳng hề sợ lửa, nàng đi thoăn thoắt, chẳng bao lâu đã tới dưới chân Bác Phụ sơn, chỉ mất phân nửa thời gian so với trước đây.
Thấy nàng bắt đầu trèo lên núi, Xi Vưu lếch thếch chạy theo, vừa chạy vừa rên rầm, “Vợ yêu, cô đi từ từ thôi, ta đau quá, không trèo nổi đâu.”
A Hành tảng lờ hắn, nhưng trong bụng rủa thầm, “Vờ vịt! Ngươi cứ vờ vịt tới chết luôn đi!”
Mấy quả cầu lửa bay xuống, A Hành chẳng buồn né tránh, chỉ phẩy tay nhẹ nhàng gạt chúng ra. Đột nhiên sau lưng nàng vang lên tiếng hét thảm thiết, A Hành nhịn không nổi, cười nhạt giễu, “Đại tướng quân, ngài vờ vĩnh suốt cả chặng đường không mệt sao?”
“Vợ yêu, cứu ta với…”
A Hành ngán ngẩm lắc đầu, tiếp tục đi.
Đi mãi một hồi lâu, sau lưng nàng vẫn im ắng như tờ.
Dọc đường Xi Vưu không liến thoắng chọc ghẹo A Hành thì cũng rên rẩm kêu đau, khiến nàng vừa bực vừa tức, nhưng nãy giờ chẳng thấy hắn lên tiếng, nàng lại cảm thấy có gì thiêu thiếu.
“Xi Vưu, ngươi chán vờ vịt rồi à?”
Không nghe tiếng đáp, A Hành bỗng thấp thỏm, chẳng hiểu tên Xi Vưu này lại bày quỷ kế gì! Dù sao, nàng cũng nhủ lòng sẽ không mắc lỡm hắn.
Nhẫn nhịn hồi lâu, sau cùng A Hành đành mượn cớ vén vạt váy để khom người xuống, lén liếc ra sau, nhưng Xi Vưu đã biến mất!
Nàng vội quay ngoắt lại nhìn quanh, chỉ thấy rợp trời lửa đỏ, nào đâu kẻ vận hồng bào ngông nghênh đáng ghét kia.
A Hành vội vã vòng lại, trông thấy Xi Vưu ngất lịm bên đường, cả người đầy bùn đất, may có tảng đá gồ lên chặn lại, bằng không ắt đã lăn xuống vực.
Nàng cau mày bực bội, “Này, ngươi đừng làm bộ nữa được không?”
Bốn bề im ắng.
A Hành do dự lại gần kiểm tra thân thể hắn, mới phát hiện ra Xi Vưu quả thật bị trọng thương chứ chẳng phải giả vờ.
Trong Diệt Ma trận, hắn từng bị thương rất nặng, vẫn chưa khỏi hẳn, vì tranh đoạt A Hành mà hứng chịu một chưởng của Thiếu Hạo, chưa kịp điều tức đã phải cưỡi Tiêu Dao bay khắp nơi, còn bất chấp thương thế, gắng ngưng tụ linh lực thiêu cháy Bác Phụ sơn. Dọc đường hắn vẫn cố gượng duy trì, gắng chịu đau, mãi đến khi sức tàn lực kiệt, không sao chịu nổi nữa mới ngất lịm đi.
Cả người Xi Vưu nóng như hòn than, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn mơ màng hé mắt ra nhìn rồi cười toe toét: “Vợ yêu, lại phiền cô cõng ta rồi!”
A Hành trừng mắt lườm hắn, tức đến nỗi thở hồng hộc, mãi một lúc lâu cũng chẳng biết làm sao, đành xốc hắn lên lưng cõng đi, “Ta bảo cho mà biết, ngươi còn dám nói hươu nói vượn, ta sẽ quăng luôn vào lửa cho chết đấy!”
“Cô đành lòng sao? Chỉ sợ ta đau thân thể còn cô đau lòng thôi.” Đã bị thương đến đi không nổi nhưng cái miệng trơn như mỡ của Xi Vưu vẫn chưa chừa, liến thoắng lấn át A Hành.
A Hành chẳng nói chẳng rằng đi thẳng tới bên vách đá, làm bộ ném xuống, khiến Xi Vưu phát hoảng, cuống quýt xin tha, “Được rồi, được rồi, cô nói được làm được, nói được làm được mà!”
A Hành cười nhạt, cõng hắn đi tiếp.
Xi Vưu mê mệt vì sốt, gục đầu lên vai A Hành, chốc chốc lại cười khùng khục.
“Ngươi cười cái gì?”
“Cười cô ngốc chứ gì! Năm xưa, nhằm thăm dò cô, ta cố ý biến hóa để mình nặng trịch như núi, vậy mà cô chẳng hề nhận ra, vẫn lầm lũi cõng ta đến nỗi mồ hôi đầy đầu, còn sợ ta bị lửa thiêu.”
A Hành nghiến răng nghiến lợi vì tức, nhưng ngoài miệng chỉ hờ hững đáp, “Ngươi ích kỷ đa nghi như thế, hèn chi ta chẳng nhớ gì về ngươi, xem như ngươi ác giả ác báo!”
Thấy Xi Vưu nín lặng không đáp, A Hành lại lo lắng gọi: “Ngươi đừng có ngủ, kẻo nhiệt độc trên núi xâm nhập vào tâm mạch đó.”
Xi Vưu gục mặt vào cổ A Hành thì thào bên tai nàng: “A Hành, là ta ác giả ác báo!”
A Hành làm thinh, gắng trèo lên tới đỉnh núi rồi đặt Xi Vưu xuống, “Ngươi cố chịu đựng một lát, để ta đi dập lửa.”
Xi Vưu níu nàng lại: “Hay là ta đi cùng!”
Nàng chán nản mắng: “Điên à! Đốt lửa cũng là ngươi, dập lửa cũng là ngươi, ngươi không cần mạng thì thôi, nhưng đừng xem thường mạng sống của người khác chứ!” D