i gian tiếp xúc cũng ngày càng nhiều. Mặc dù cây ngay không sợ chết đứng, nhưng cũng có câu “Miệng lưỡi người đời khó chống chọi”.
Nhan Tiếu là mẫu người luôn giữ ý kiến của mình, đã đứng về phe nào thì sẽ không dao động. Xin nghỉ việc là cách thể hiện thái độ từ chối Hạ Hà Tịch kiên quyết nhất, và cũng muốn để yêu nghiệt thực sự an tâm, hiểu được tấm lòng của cô.
Đã có ý định xin nghỉ việc nhưng Nhan Tiếu chưa dám hành động ngay, chỉ sợ vì thế mà công ty xuất hiện những lời đồn đại hoặc tinh thần bị ảnh hưởng, thế nên cô còn ngần ngừ, muốn thăm dò tình hình chỗ chị Hoa trước. Hôm nay, Nhan Tiếu và chị Hoa đi ăn trưa, cố tình nói đến chuyện người tiếp quản vị trí chị Hoa, nhắc khéo chị Hoa mình không phải là ứng cử viên thích hợp nhất, có lẽ nên đào tạo 1 ứng viên khác để lúc cần có thể sử dụng.
Chị Hoa là người ghê gớm, đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, nghe Nhan Tiếu nói vậy sao lại không hiểu. Chị ngừng 1 lát, bỏ chiếc thìa trong tay trong tay xuống nói: “Lúc cần có thể sử dụng? Ý em nói là trong tình huống nào? Ví dụ…em đột nhiên bị công ty khác lôi kéo ư?”
Nhan Tiếu im lặng, cảm thấy không cần phải giấu nữa, bèn nói thẳng: “Thực ra…chị Hoa àh, trước khi vào công ty, em đã kết hôn rồi”
Cô vừa nói xong, chị Hoa liền nhướng mày, không sửng sốt cũng không bình thản, trều môi nói: “Giấu hả?” Nói xong, mới nhìn Nhan Tiếu từ đầu đến chân 1 cách hứng thú, cố tình xoay đi xoay lại chiếc ghế xoay sau lưng: “Thảo nào, Hạ Hà Tịch theo đuổi em lâu như vậy mà cũng không tán đổ được. Chị tưởng em là cô bé ghê gớm, muốn thử thách Hạ Hà Tịch thêm 1 thời gian, hê, không ngờ kẻ nọ đa tình lại tưởng bở”
Từ trước đến nay chị Hoa ăn nói rất sắc sảo, giờ ngoài việc im lặng, Nhan Tiếu cũng không biết mình phải tiếp lời như thế nào. Chị Hoa khoanh tay trước ngực nói tiếp: “Vì em cảm thấy sau khi thân phận phụ nữ đã có chồng của mình bị mọi người biết, sau này khó quan hệ với sếp nên mới muốn xin nghỉ đúng không? Hay là do chồng em thấy Hạ Hà Tịch vừa đẹp trai vừa đa tình sợ bị phỗng tay trên?”
Nhan Tiếu nắm chặt bàn tay thành đấm, không hổ là chị Hoa, nói câu nào cũng rất bổ bã: “Cả hai lý do chị ạh”
Nghe thấy vậy, chị Hoa liền tư lự gật đầu, rồi uống 1 ngụm nước như đang suy nghĩ điều gì đó, không nói gì nữa.
Nhan Tiếu nói nhỏ: “Em biết bây giờ nói ra chuyện này là hơi muộn, dù sao thì chỉ còn hơn nữa tháng nữa là chị chính thức rời tập đòan Chính Uy,…Ý của em là, em cũng sẽ ở lại 1 thời gian, bàn giao hết mọi công việc, chỉ có điều dù sao thì em cũng là nhân viên mới, có thể đợt tới thỉnh thỏang vẫn phải gọi điện cho chị hỏi 1 số vấn đề, chị đừng bực nhé…”
Nói đến đây, Nhan Tiếu ngước mặt nhìn sắc mặt chị Hoa, cuối cùng nói ra chuyện mình đang ngại nhất: “Còn chỗ giám đốc Hạ, chị xem chị có thể…”
“Hạ Hà Tịch?” Nhan Tiếu chưa nói dứt lời, vừa nghe thấy tên Hạ Hà Tịch, chị Hoa liền ngẩng đầu quay lại nói: “Em nói thế có nghĩa là sao? Hạ Hà Tịch còn chưa biết chuyện em sắp nghỉ àh? Em muốn là công tác tư tưởng từ chỗ chị trước àh? Để chị đi tiêm phòng cho cậu ấy trước?
Lời nói bỗ bã nhưng đúng lý. Dù Nhan Tiếu thấy hơi ngại vì sự thẳng thắn của chị Hoa, nhưng thực tế đúng là như vậy. Nhan Tiếu không biết phải làm thế nào, đành gật đầu.
Thấy vậy, đột nhiên chị Hoa lại bật cười, đặt mạnh cốc nước trong tay xuống, nói với giọng rất trịnh trọng: “Hóa ra là vậy, em không cần phải xin nghỉ việc đâu”
Nhan Tiếu sững người, đang định mở miệng hỏi thì chị Hoa đã nói: “Chị cứ tưởng Hạ Hà Tịch sốc vì em xin nghỉ việc nên mới chủ động nộp đơn đề nghị, hóa ra…Ông trời đùa cợt với người quá ta”
Nhan Tiếu liền cau mày, vẫn chưa hiểu gì: “Giám đốc Hạ nộp đơn đề nghị gì cơ ạh?”
Chị Hoa chớp mắt, tỏ ra rất vui mừng trước cảnh ngộ này của người khác: “Tập đoàn Chính Uy muốn mở chi nhánh ở Đức, Hạ Hà Tịch đã nộp đơn đề nghị xin đi, nếu không có gì thay đổi thì trước khi chị nghỉ việc sẽ có kết quả. Hêhê, nếu cậu ấy đi rồi thì quả lựu đạn hẹn giờ của em sẽ được gỡ, có mừng không?”
Nghe thấy vậy, đầu Nhan Tiếu liền nổ tung 1 tiếng., không biết phải nói thế nào.
Chi nhánh ở Đức, nghe thì rất hấp dẫn, nhưng ai không biết giai đoạn đầu tiên xây dựng là giai đoạn vất vả, gian nan nhất? Tay không đi khai thác thị trường xa lạ, điều tra thị trường, tiềm kiếm người có năng lực thích hợp ở địa phương, sau đó lại lựa chọn địa chỉ công ty, xây dựng thương hiệu, đây chắc chắn là công việc không hề nhẹ nhàng.
Hơn nữa, ngay cả 1 nhân vật nhỏ như Nhan Tiếu cũng biết rất rõ, giai đoạn xây dựng, thành công dĩ nhiên là tốt, nhưng công lao không phải chỉ của riêng mình, kết quả lý tưởng nhất là điều về trụ sở chính, thăng chức 1 bậc. Nhưng nếu không thành công….
Nhan Tiếu hít 1 hơi thật sâu, cau mày, không dám nghĩ đến hậu quả.
Quả nhiên, chị Hoa là người sợ thiên hạ quá thái bình, cười hì hì nói: “Nếu dựa vào sự phát triển của Hạ Hà Tịch như hiện nay, thực ra cậu ta cứ bình tĩnh là tốt công việc của mình, từ 3 đến 5 năm tăng thêm 2,3 bậc rồi vào hội đồng quản trị cũng là chuyện có thể xảy ra. Nhưng đúng vào thời điểm này cậu ta lại xin sang Đức, chậc, không biết có liên quan gì đến em không?”
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu cảm thấy trái tim như bị ai xách lên. Hạ Hà Tịch à Hạ Hà Tịch, có phải trong câu chuyện này, em luôn đóng vai kẻ ác trong cuộc đời của anh không?
------------Nam phụ u buồn---------------------
Vì chuyện của Hạ Hà Tịch mà kế hoạch của Nhan Tiếu bị đảo lộn hoàn toàn. Có nên nghỉ việc hay không, dấu cảm thán lớn đã biến thành dấu hỏi lớn trong đầu Nhan Tiếu. May mà sau khi ra viện, Hạ Hà Tịch liên tục đi công tác, hai người chưa chạm mặt nhau lúc nào nên cũng không thấy ngại.
Nhan Tiếu còn đang do dự thì xảy ra 3 chuyện không lớn không nhỏ.
Chuyện thứ 1: Sau khi đồng ý mổ, ông Văn lại đưa ra yêu cầu mới, đó là muốn Nhan Tiếu và yêu nghiệt nhanh chóng tổ chức đám cưới. Trong quan niệm của ông cụ, tổ chức đám cưới vẫn là 1 chuyện rất quan trọng. Mặc dù Nhan Tiếu có bầu với Văn Dịch khi hai người đã trở thành vợ chồng theo đúng quy định của pháp luật, nhưng ông Văn sợ hàng xóm, bạn bè, có kẻ nào đó lại nhiều lời lại chê cười mẹ con Nhan Tiếu, vì thế đã ra lệnh cho con cháu phải tranh thủ thời gian lo gấp việc này.
Đồng thời cũng là có lời với Nhan Tiếu, có lời với thái hậu, đồng chí ba. Mệnh lệnh này vừa được ban ra, cả nhà không ai là không phấn khởi, vừa háo hức chuẩn bị cho ca mổ của ông, vừa để thái hậu và bà Văn Hân lên kế hoạch tổ chức đám cưới.
Còn cô dâu Nhan Tiếu, vì có “tin vui” nên được sắp xếp ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai.
Chuyện thứ 2: Ớ Nhỏ, cô nhân viên tận tâm tận lực nhất, chăm chỉ nhất, giỏi giang nhất của công ty yêu nghiệt lại xin nghỉ việc. Đọc xong đơn xin nghỉ việc, yêu nghiệt không hề khuyên ở lại, chỉ bảo Ớt Nhỏ đợi thêm mấy ngày nữa, chỉ cần tuyển được nhân viên mới là cho cô nghỉ. Sau khi biết được chuyện này, Nhan Tiếu rất thắc mắc, hỏi yêu nghiệt tại sao lại nỡ để cho bà quản gia tốt như vậy nghỉ, yêu nghiệt nhún nhún vai vẻ không quan tâm: “Cái con bé đó tính cách ngang ngạnh chết đi được, chửi anh như chửi cháu nó, nhiều khi bị nó mắng, anh còn nghi ngờ là nó trả lương cho anh. Đi càng tốt, đi càng yên thân, công ty đỡ phải chịu cảnh ồn ào, ầm ĩ”
Nhan Tiếu nghe thấy trong câu nói của yêu nghiệt có nhiều ẩn ý, hỏi hắn, hắn lại cười cười không nói gì. Hạ Hà Tịch thì xin đi Đức, Ớt Nhỏ thì xin nghỉ việc, càng nghĩ Nhan Tiếu càng cảm thấy bất bình thường, đắn đo một hồi vẫn quyết định nói cho yêu nghiệt biết chuyện nhặt được bản thiết kế ở bệnh viện.
Ai ngờ, sau khi nghe xong, yêu nghiệt lại bật cười, một lúc lâu sau mới ôm bụng nói: “Bà xã àh, anh có 1 chuyện muốn khai thật với em”
“Chuyện gì vậy?”
“Thực ra, gần đây tập đoàn Chính Uy của bọn em chuẩn bị kỷ niệm bốn mươi năm thành lập, em biết chứ?”
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu liền chớp mắt vẻ thắc mắc, công ty của mình kỷ niệm ngày thành lập thì có liên quan gì đến yêu nghiệt? Rồi có liên quan gì đến Hạ Hà Tịch điều tra công ty của bọn họ?
Văn Dịch hắng giọng, giơ tay khai thật: “Nhân dịp tổ chức lễ kỷ niệm này, bên CHính Uy muốn làm 1 con búp bê kỷ niệm đại diện cho công ty, vì thế công ty của bọn anh muốn giành quyền thiết kế món đồ kỷ niệm này”
Nghe thấy vậy, mặt Nhan Tiếu cứng đờ, không biết nên thể hiện thái độ gì nữa. Nếu đúng như yêu nghiệt nói thì Ớt Nhỏ mang bản thiết kế cho Hạ Hà Tịch là…
Yêu nghiệt đứng bên cạnh cười, người run lên bần bật: “Cô ấy là đại diện của công ty bọn anh, mang bản thiết kế đi gặp người phụ trách của tập đoàn Chính Uy, không có gì là lạ chứ? Còn về chuyện riêng tư của họ…” Yêu nghiệt nhún vai, tỏ vẻ không hứng thú.
Nhan Tiếu ngượng quá, như vậy có nghĩa là tại cô đa nghi quá ư? Từ đầu đến cuối, đều là cô tự biên tự diễn 1 âm mưu ư? Nhan Tiếu ngỏanh đầu nhìn Văn Dịch, gã nọ đã cười đến quặn ruột, chỉ còn thiếu nước nằm lăn ra đất nữa thôi.
“Haha, Nhan Tiếu…hóa ra gần đây em rầu rĩ, ủ rũ là vì lo cho anh đó ư?...Haha…anh khoái quá…Haha…”
Bị yêu nghiệt cười giễu, Nhan Tiếu nổi khùng, đang định phản công thì chuyện thứ 3 kéo đến. Và chuyện thứ 3 lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Bên này hai vợ chồng yêu nghiệt đang chọc nhau thì điện thoại của Văn Dịch đổ chuông, yêu nghiệt nhấc máy lên xem, sợ quá suýt thì hồn phiêu phách tán. Trên màn hình điện thoại hiện ra dòng chữ: bà chằn. Bà chằn là tên gọi mỹ miều mà yêu nghiệt dùng để gọi nữ vương Mỹ Giai, kể từ khi 1 lọat chuyện trả thù xảy ra, Văn Dịch liền thắp hương cầu nguyện từ nay Trình Mỹ Giai biến mất khỏi cuộc đời mình, không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng thấy vậy, Nhan Tiếu lại cười giễu hắn: “Em nghĩ chị Mỹ Giai sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy đâu, chắc chắn là vẫn còn chiêu khác đợi anh đấy”
Người nói vô tình, kẻ nghe lại để ý, yêu nghiệt có tật giật mình, mỗi lần nghe thấy câu này, người lại sởm hết gai ốc, mắng Nhan Tiếu độc mồm độc miệng.
Khó khăn lắm mới sống yên ổn được hơn nửa tháng, không ngờ bà chằn lại gọi điện, yêu nghiệt sợ quá tay chân mềm nhũn, trán lấm tấm mồ hôi, kêu la ầm ĩ, túm chặt vợ, bắt vợ nghe điện thoại hộ mình.
Thấy vậy, Nhan Tiếu ném thẳng ánh mắt khinh bỉ về phía yêu nghiệt rồi mới ngọt ngào lên tiếng: “Chị Mỹ Giai ạh?”
Vừa nghe thấy mấy từ đó, Văn Dịch đã sợ đến nỗi răng va vào nhau cầm cập, không biết Nhan Tiếu nghe thấy Trình Mỹ Giai nói gì mà lông mày nhướng lên, nét mặt tỏ rõ vẻ kinh ngạc. Hắn lại thấp thỏm hơn. Hắn nghiến răng thầm nghĩ: dạo này mình không mắc lỗi với vợ, đúng không nhỉ?
Nhan Tiếu “vâng vâng” mấy tiếng rồi cúp máy, quay về phòng giặc quần áo. Yêu nghiệt lẽo đẽo sau đuôi, nhìn rất tội nghiệp rồi hắn nói nhỏ: “Chị ta nói gì với em vậy?”