Sự việc đã đến nước này chỉ còn cách…thẳng thắn để được khoan hồng.
Yêu nghiệt sắp xếp lại suy nghĩ, hít 1 hơi thật sâu, bình tĩnh kể lại. Đúng vậy, đúng là năm xưa hắn đã học được 1 số “tài vặt” từ Trình Mỹ Giai, những tài vặt này dùng để đối phó với người khác có thể khó nhưng lại thừa sức để đối phó với Nhan Tiếu.
Sau khi sang Mỹ, yêu nghiệt rất ít khi liên lạc với Nhan Tiếu, hoặc giả nói kể cả khi hai đứa gặp nhau trên MSM, cũng không biết nên nói gì. Một mặt yêu nghiệt muốn nắm được tình hình gần đây của Nhan Tiếu, mặt khác lại sợ cô bị nguời ta lừa, rồi lại sợ mình nói chuyện với cô, cô lại ngại. ..Tóm lại là vì những lý do trên mà cuối cùng Văn Dịch đã lựa chọn vào vai “hacker” để âm thầm theo dõi Nhan Tiếu.
Hôm nay, Nhan Tiếu chat với bạn thân, hê, hóa ra con gái cũng chẳng khác gì con trai, hoàn toàn nói chuyện bạn khác giới với phim sex.
Hôm nay, Nhan Tiếu đang viết báo cáo công tác..ê, ê…sao lại ngốc như vậy? Thế cũng đòi tốt nghiệp ngành xã hội, nhà ngươi không biết có chữ bị sai chính tả à? Thế nên mới nói, không có ta ở bên, IQ của nhà ngươi bị giảm đi.
Gần đây có con trai thường xuyên gửi tin cho Nhan Tiếu, lại còn quen nhau trên mạng nữa. Hê, Nhan Tiếu à Nhan Tiếu, em với hắn ta hợp chuyện thật đấy, em có biết rằng những gã đàn ông hèn hạ trong thế giới ảo đều tìm chuyện tình một đêm hay sao?
Hôm nay, Nhan Tiếu chat với Ninh Nhã Khiêm, bọn họ…thôi không xem bọn họ nói những gì nữa…
Cứ lén lén lút lút thoe dõi Nhan Tiếu một thời gian như vậy, tháng nọ năm nọ, đột nhiên yêu nghiệt thấy Nhan Tiếu post bài lên diễn đàn, cô ấy nói, mình bị sẩy thai 1 lần…Khi đọc đến câu này, thế giới của yêu nghiệt sụp đổ hoàn toàn.
Bất luận cái thai đó là của ai, hắn đều không thế chấp nhận. Nếu là của Ninh Nhã Khiêm, hắn sẽ về nước ngay lập tức để tẩn chết gã khốn này. Còn nếu là của hắn sau đêm hôm đó, hắn…
Bàn tay yêu nghiệt run rẩy đăng ký ID trên diễn đàn, hắn đã rắp tâm giả danh bác sỉ hỏi han tỉ mỉ chuyện cô sẩy thai, thời gian, địa điểm, mọi thứ đều trùng khớp với đêm hôm đó, còn gì để nói nữa? Còn gì có thể nghi ngờ nữa? Sau khi biết được sự thật, yêu nghiệt như muốn phát điên, vừa tự trách mình vừa xót xa, lấy ngay điện thoại gọi cho Nhan Tiếu, nhưng nghe thấy giọng nói của nữ tổng đài viên, đột nhiên hắn lại thấy sợ.
Biết nói gì đây? Biết hỏi gì đây?
Theo lời kể của Nhan Tiếu trên diễn đàn, truớc khi hắn sang Mỹ, cô đã biết mình có thai, hôm đó hai người chia tay nhau, cô lại không hề nhắc đến, không – nhắc – đến – một – từ - nào. Văn Dịch thừa nhận hồi đó hắn cũng ngượng ngùng, vì còn quá trẻ chưa hiểu rõ tình cảm của mình đối với Nhan Tiếu, và vì ghen tị với Nhan Tiếu và Ninh Khiêm Nhã.
Đúng, đó là sự ghen tị đến phát điên. Hồi đó, yêu nghiệt được tận mắt thấy Ninh Khiêm Nhã lái xe đưa Nhan Tiếu về nhà, nét mặt vừa sửng sốt vừa mừng rỡ của thái hậu, đúng vậy…trái tim hắn đang nhỏ máu. Đến cuối cùng, Nhan Tiếu lại không nhắc gì đến chuyện có thai với hắn, tại sao lại như vậy?
Do sợ đứa trẻ này ngăn cản bước tiến của cô ư? Hay còn lý do nào khác nữa? Chính vì thế, cô lựa chọn thà âm thầ để sẩy thai còn hơn là nói cho đương sự là hắn biết? Trong lòng Nhan Tiếu, hắn chẳng đáng 1 xu ư? Nghĩ vậy, yêu nghiệt âm thầm cúp máy.
Nói xong, yêu nghiệt cau mày nói tiếp: “Những chuyện sau đó, em biết hết rồi, anh đã chơi xỏ Trình Mỹ Giai 1 vố, sau khi về nước lại xui xẻo gặp bà ta, anh…” Văn Dịch cúi đầu, ngập ngừng 1 lát rồi nói tiếp: “Anh không muốn nhắc lại chuyện quá khứ nữa, anh muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu, anh sẵng sàng chịu những lời đe dọa từ bà chằn đó”
Nhan Tiếu sững người ra 1 lát: “Nói như vậy có nghĩa là anh theo dõi máy tính của em suốt, thế tại sao trước đó anh không liên lạc gì với em, vừa xảy ra chuyện của Tề Gia Minh thì anh…”
Nhan Tiếu chưa nói hết, nghe cái tên “Tề Gia Minh”, Văn Dịch lại bốc hỏa, đang ngồi trên giường lại đứng phắt dậy mắng: “Đó là do em quá ngờ ngệch! Quá đần! Lúc đầu anh nghĩ nếu em đã ghét bỏ anh như vậy, ngay cả chuyện sẩy thai cũng không nói với anh, anh…Cho dù đau khổ đến đâu thì anh cũng sẽ cầu chúc cho em hạnh phúc, nhưng em…”. Yêu nghiệt vừa nói vừa nghiến răng: “Em xem em ngốc thế nào, tìm ai lại không tìm lại tìm gã Tề Gia Minh, hắn chat với em để lộ ra bao nhiêu sơ hở mà em vẫn ngờ nghệch tin lời hắn. Khó khăn lắm mới biết hắn đã có vợ chưa cưới mà em vẫn còn ngờ nghệch như vậy, chấp nhận để cho hắn lừa, liệu có phải hắn có nỗi khổ gì khó nói hay không, chậc chậc…Nếu anh không kéo em, có khi bây giờ em là người thứ 3 thật rồi đấy…”
Nhan Tiếu ngẩn người, thôi được, cô thừa nhận đúng là hồi đó cô ngờ nghệch, phải thật lòng cảm ơn thiếu gia Văn Dịch đã kịp thời nhắc nhở, nên cô mới biết quay đầu trở lại sau khi lạc đường. Nhan Tiếu bĩu môi: “Sau đó thì sao? Sau đó anh không biết tại sao lại về nước àh?”
Nghe hỏi vậy, yêu nghiệt lại dừng lại 1 lát, lặng lẽ ngồi xuống, cúi đầu nói với vẻ ngại ngùng: “Lúc đó anh nghĩ, đàn ông quanh em chẳng có kẻ nào ra hồn, nếu em làm vợ bọn họ, chẳng thà…chẳng thà lấy anh còn hơn. Tóm lại, đều là theo đuổi, anh không tin là anh không vượt được bọn họ. Chính vì thế mà anh đã về nước, về nước để phá bĩnh các cuộc hẹn hò mà người khác làm mối cho em. Hêhê…”
Nghe yêu nghiệt kể, Nhan Tiếu vừa tức vừa buồn cười, và quan trọng hơn là, lại cảm thấy vui vui. Đây chính là cái gọi “thích được chà đạp” chăng? Rõ ràng là đã từng bị người này làm tổn thương, bị hắn theo dõi, đáng lẽ phải bực mình, phải chửi hắn, bắt hắn bồi thường, nhưng đến khi nghe được những điều này, lại không bực tức như lúc đầu nghĩ. Là do trong lòng cũng thích gã ngốc này ư?
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, sự việc đã đến nước này, dường như câu chuyện năm xưa chỉ còn lại là 1 câu hỏi. Sáng hôm sau khi say rượu, tại sao yêu nghiệt lại bỏ đi? Tại sao nói sang mỹ là sang mỹ ngay? Cô đã từng nghĩ đến hàng nghìn lý do, nhưng đến khi chuẩn bị công bố đáp án, cô lại căng thẳng đến mức không biết phải hỏi thế nào.
“Anh..”
“Em…”
“Ba năm trước..”
Ngần ngừ hồi lâu, không ngờ hai đứa lại lên tiếng cùng lúc, nhìn thấy vẻ nghiêm túc hiếm có của đối phương, cả hai đều bật cười.
Nhan Tiếu trợn mắt: “Để em nói trước”
Yêu nghiệt rên rỉ: “Cái này mà em còn tranh với anh nữa hả?”
Hai vợ chồng đang tranh giành thì điện thoại Nhan Tiếu đổ chuông. Thấy vậy, yêu nghiệt liền chu môi 1 cách bất lực, chỉ vào điện thoại nói: “Để nó nói trước vậy”
------------Tôi là tiếng chuông điện thoại lúc nữa đêm---------------
Bà Văn Hân, mẹ Văn Dịch gọi đến, vừa nhìn màn hình Nhan Tiếu chột dạ, muộn thế này mẹ chồng còn gọi điện, nếu hỏi yêu nghiệt đi đâu thì còn may, nhưng nếu là tin về ông ngoại Văn Dịch…
Nhan Tiếu không nghĩ gì thêm, bật loa cho cả yêu nghiệt cùng nghe, thì nghe thấy đầu bên kia, giọng bà Văn Hân run rẩy, nói năng không đầu không cuối. Lúc đầy yêu nghiệt còn cười hềnh hệch nhìn vợ, nghe thấy giọng mẹ lập tức ngồi ngay dậy cảnh giác, nghe được hai, ba câu, thấy Nhan Tiếu và mẹ nói chưa ra được vấn đề bèn đứng phắt dậy, lấy điện thoại từ tay Nhan Tiếu, hạ thấp giọng nói: “Mẹ, có chuyện gì vậy? Mẹ đừng cuống”
Bà Văn Hân nói giọng ngắt quãng, còn chưa nói hết đã sụt sịt. Nhan Tiếu nín thở nghe hai mẹ con nói chuyện, cô đã loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu ở bên kia điện thoại. May mà lúc này, ông Bruce lại đón lấy điện thoại, nói bằng tiếng Trung không lưu lóat cho lắm: “Dịch, ông ngoại con đột nhiên ngất xỉu, ba mẹ đưa ông lên xe cấp cứu, chuẩn bị đến bệnh viện đây, các con cũng mau đến đi”
Yêu nghiệt cúp máy, nét mặt đăng chiêu. Chưa kịp nói gì Nhan Tiếu đã với lấy chùm chìa khóa trước tủ đi ra cửa: “Anh uống rượu không được lái xe, để em”
----------Ngoài cửa phòng khám bệnh------------
Lúc đến bệnh viện, ông Văn đã được chuyển vào phòng cấp cứu. Cảm ơn trời phật, tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Từ trước đến giờ, cuộc sống của bà Văn Hân lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, đột nhiên rơi vào hoàn cảnh người cha mạnh mẽ đột nhiên quỵ xuống, chỉ trong 1 đêm mà trông bà già hơn. Lúc Nhan Tiếu và Văn Dịch đến bệnh viên, bà đang ngồi ở trên ghế băng bằng gỗ ngoài hành lang run rẩy, nước mắt lưng tròng, ông Bruce nhẹ nhàng an ủi gì đó bằng tiếng Anh.
Thấy con trai đến, bà Văn Hân như gặp được vị cứu tinh, túm chặt con trai nói: “Văn Dịch, ông ngoại thương con nhất, nhất định con phải khuyên ông, nếu không…Ông chết không rõ ràng…mẹ…mẹ cũng không tha cho con đâu”
Câu nói này khiến cả Văn Dịch và Nhan Tiếu đều sợ, hỏi ông Bruce còn khá bình tĩnh ngồi bên cạnh mới biết được tình hình. Vừa nãy ông Văn được đưa đến bệnh viện, bác sĩ Lý điều trị cho ông cũng có mặt. Bác sĩ Lý là bạn thân của ông Văn, trước mặt ông, bà Văn Hân và ông Bruce chỉ là bề dưới, sau khi cấp cứu cho ông Văn xong, bác sĩ Lý mắng cho vợ chồng bà 1 trận. Mắng xong mới bỏ kính lão ra, thở dài nói: “Các cháu làm con mà không quan tâm đến ba nhiều hơn hay sao?”
Lúc này vợ chồng bà Văn Hân mới biết được sự thật. Hóa ra, kể từ khi biết mình bị ung thư dạ dày, bác sĩ Lý đã khuyên ông nên cắt bỏ khối u, nhưng vì bệnh tình của ông đã đến giai đoạn giữa, mổ cũng có những rủi ro nhất định. Sau khi tìm hiểu ở nhiều nơi, ông Văn nghe nói một số trường hợp tế bào ung thư di căn hoặc tái phát cũng không phải là ít, vì thế ông quyết định điều trị bằng thuốc.
Nhưng vì tâm lý “có bệnh vái tứ phương”, gần đây ông Văn đã không biết liên hệ được với vị “bác sĩ kỳ cựu” nào đó, kê cho ông mấy vị thuốc quý tạp nham mấy chục nghìn nhân dân tệ, nói những thuốc này có thể giết chết tế bào ung thư, kéo dài tuổi thọ, giảm bớt đau đớn.
Vì thế mới có chuyện tối nay ông cụ đột nhiên lên cơn đau rồi ngất đi. Bác sĩ Lý nói: “Bác là bạn của ông Văn mấy chục năm mà còn không hiểu được suy nghĩ của ông cụ àh? Từ nhỏ ông ấy đã sợ đi viện, bây giờ đến phải mổ lại còn sợ hơn, các cháu là bề dưới, nhìn thấy ông ấy vui vẻ, nghĩ thóang như vậy, nhưng thật sự ông cụ còn sợ chết hơn các cháu nhiều! Vì sợ chết nên mới không dám mổ, sợ ca mổ thất bại”
Nói đến đây, bác sĩ Lý ngừng lại, sau đó lại nói nhỏ: “Còn nữa, nguyên nhân quan trọng nhất khiến ông Văn không chịu mổ là …lo cho Văn Dịch”
Văn Dịch được ông nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, tình cảm không ai có thể sánh được. Ông yêu chiều cậu cháu ngoại này đến mức khó tin. Sự nghiệp của Văn Dịch mới bắt đầu, ông mong 1 ngày nào đó thấy cháu mình thành công, vẻ vang trước tổ tiên. Có quá nhiều thứ khiến ông Văn không thể buông xuôi, sợ lìa cõi trần, điều trị bằng thuốc may chăng kéo dài được một thời gian, nhưng nếu mổ….
Bà Văn Hân hỏi: “Thế bệnh của ba cháu, ngoài mổ ra còn cách nào khác không ạh?”
Bác sĩ Lý lắc đầu: “Câu trả lời của bác vẫn là như vậy, mổ sớm có thể cắt bỏ khối u trước khi tế bào ung thư di căn, nếu không…ông cụ sẽ chỉ đau đớn mà thôi”
Sau khi bàn bạc, hai vợ chồng quyết định khuyên ông cụ mổ, và người phù hợp nhất để đưa ra lời khuyên này dĩ nhiên là Văn Dịch. Yêu nghiệt an ủi ba mẹ một hồi mới ngoái đầu lại nhìn vợ: “Tiếu Tiếu, em nghĩ thế nào?”
Từ nãy đến giờ Nhan Tiếu không nói gì, đây là chuyện của nhà họ Văn, cô không nên xen vào. Nếu cả nhà đều ủng hộ việc mổ, ông Văn khỏe lên thì không còn gì bằ