, mà đứng trước mặt con mèo đực nào, nó cũng không dám ngẩng đầu, lúc nào cũng khúm núm cụp đuôi lặng lẽ đi qua. Cũng chính vì thế nó căm thù yêu nghiệt và cha của hắn.
Mấy tháng sau, ông Bruce phủi mông về Mỹ. Tiểu Thái cũng dồn hết mối thù này vào Văn Dịch: tấn công bất ngờ, kêu lớn trước cửa nhà hắn, tha chuột chết để gần xe hắn để dọa hắn, …Một người và 1 mèo bất hòa với nhau n năm, mãi cho đến ngày hôm nay.
Yêu nghiệt dần dần từ ký ức trở về với thực tại, miệng há hốc nhìn vào Tiểu Thái trước mặt, nghiến răng hỏi:” Sao nó vẫn chưa chết?”
Nhan Tiếu bĩu môi: “Sao anh lại nhẫn tâm như vậy, lại rủa cho bạn cũ chết, thoe tuổi thọ trung bình của loài mèo thì nó còn sống đến 14, 15 năm nữa”
“hả?” yêu nghiệt nuốt nước miếng, đã có linh cảm chẳng lành “Tại sao nó lại ở nhà anh?”
Nhan Tiếu mím môi đính chính lại: “Nhà của chúng mình chứ. Haizzz, thời gian trước anh mới về nước nên không biết Tiểu Thái ốm phải nằm bệnh viện. Đó, giờ mới vừa mới bình phục. Em đã chuyển này, trong khu tứ hợp viện không còn ai chăm sóc cho nó, nó cũng được em nuôi quen rồi, em đưa nó đến đây, anh không ngại gì chứ?”
Nghe thấy vậy, mặt yêu nghiệt giật giật, nói ngại cũng không hẳn, không ngại cũng không hẳn. Đang tính toán xem từ nay về sau sẽ đấu tranh với con mèo ú này như thế nào thì yêu nghiệt liếc thấy hình như góc phòng có điều gì bất thường, quay đầu nhìn lại, cuối cùng không kiềm được hét lớn…
Trên giường, trên bàn, tất cả đều bị Tiểu Thái phá phách bừa bãi, dây chuột máy tính đang treo lơ lửng, có vẻ đã biến thành đồ phế liệu, bên này ông gấu nằm trên giường chỉ còn lại 1 bên mắt, quần áo trong tủ phía đằng kia đã bị lôi ra 1 miếng.
Bao năm trôi qua, con mèo chết tiệt này vẫn còn nhớ nỗi đau bị thiến, yêu nghiệt ôm chặc đầu: “Tiểu Thái, mày là đồ thái giám chết tiệt”
Nhan Tiếu ngoái đầu lại xem thờ ơ nói: “Ái chà, hình như Tiểu Thái vẫn nhớ mùi của anh” Nói xong bèn bế Tiểu Thái lên nói: “Mèo yêu quý, nếu mày vẫn còn nhớ yêu nghiệt thì lại chào bạn cũ 1 tiếng đi”
Nghe thấy vậy, yêu nghiệt lập tức hiểu được đaị nạn đã ập xuống đầu, hắn lùi lại 1 bước, định từ chối thì con mèo béo ú đã lao về phía hắn.
“á..á…á Tiếu Tiếu, cứu anh với!”
Nhìn thấy cảnh tuyệt vời đó, Nhan Tiếu khoanh tay truớc ngực, đứng tựa vào khung cửa cười cười: Chậc, như thế này mới hay chứ, ai bảo Văn Dịch nhà ngươi bắt ta chuyển vể đây sống cho bằng được.
Nếu đã yêu ta như vậy, thì hãy bao dung tất cả mọi cái của ta
Thông báo phỏng vấn
Nhan Tiếu không biết việc mình né tránh là tốt hay không nhưng kể từ hôm Tiểu Thái chuyển đến nhà yêu nghiệt ở, đúng là đã xảy ra 1 chuyện vô cùng may mắn.
Nhan Tiếu đang ở siêu thị chọn mua cho yêu nghiệt chiếc cà vạt để ngày kia hắn đi dự tiệc thì bất ngờ nhận được cú điện thoại, bảo cô hôm sau đến phỏng vấn. Vì gần đây chuyện bị lừa đi lấy chồng xảy ra quá bất ngờ nên Nhan Tiếu không có thời gian để tâm đến chuyện tìm việc, đến mấy công ty tìm việc thì cũng chỉ thấy cao không tới, thấp không xong, chuyện này dần dần cũng vì thế mà bị gác lại.
Trong lúc Nhan Tiếu đang tính toán có nên đến công ty yêu nghiệt giúp 1 tay hay không thì lại nhận được thông báo phỏng vấn. Nếu là công ty khác thì cũng thôi, nhưng cú điện thoại này là của tập đoàn Chính Uy! Tập đoàn Chính Uy chính là Công ty Nhan Tiếu đã đợi từ lâu, hôm đó khó khăn lắm mới nhận được thông báo phỏng vấn thì lại lỡ mất vì phải cùng thái hậu đến bệnh viện thăm ông Văn.
Thực ra, hồi đầu bỏ lỡ cơ hội ngàn vàn đi phỏng vấn này, Nhan Tiếu cũng tiếc lắm, thậm chí 1 tuần sau cô lại gọi điện thoại cho họ, hỏi vị giám khảo phỏng vấn cô, giám đốc Hạ đã đi công tác về chưa, mình còn có cơ hội phỏng vấn nữa hay không, nhưng câu trả lời từ phía Chính Uy là “xin lỗi”
“Xin lỗi” có nghĩa là có thể người ta đã kiếm được người thích hợp, có thể là giám đốc Hạ chưa về nước, cũng có thể vị giám đốc này không có hứng thú gặp cô nữa, tóm lại là cô không còn có hy vọng gì. Nhưng tình hình bây giờ là…
Nhân viên mới được tuyển dụng không quen với môi trường làm việc hay là vì nhà có việc đột xuất không thể đảm nhận công việc? Thực sự Nhan Tiếu không thể lý giải được hành động thay đổi của CHính Uy, nhưng vẫn vui vẻ hẹn với đối phương địa điểm và thời gian phỏng vấn.
Hôm sau, Nhan Tiếu đến phỏng vấn như đã hẹn, theo quy trình bình thường, sau khi điền xong bảng biểu sẽ được cô thư ký mặt lạnh như tiền đưa vào phòng việc của giám đốc. Chưa kịp ngắm kỹ cách bài trí của gian phòng thì Nhan Tiếuđã bị đưa đến ngồi đối diện với giám đốc Hạ. Người đàn ông ngày đang cúi đầu, hình như đang đọc hồ sơ của Nhan Tiếu. Một lát sau, tranh thủ lúc đối phương đang lơ đãng mới ngẩng đầu lên mỉm cười.
Một người đàn ông đẹp trai, tinh anh. Nhan Tiếu thầm đua ra lời nhận xét đối với vị giám đốc Hạ này trong lần đầu gặp mặt. Đối phương chăm chú nhìn Nhan Tiếu một lúc sau đó mới nói: “Chào em, tôi là người phụ trách bộ phận quy hoạch của tập đoàn Chính Uy, họ Hạ”
Giọng nói cũng không kiêu căng, không nhún nhường, trong vẻ lịch sự toát lên 1 chút xa cách, khiến Nhan Tiếu sững người 1 lát rồi mới trở về thực tại: “Chào anh, em là Nhan Tiếu”
….
Sau đó là quy trình phỏng vấn như bình thường. Nhan Tiếu tự giới thiệu về mình 1 cách ngắn gọn, chàng Đông Gioang họ Hạ đưa ra 1 số câu hỏi mang tính kỹ thuật, hỏi về công việc thường nhật của Nhan Tiếu ở tập đoàn họ Trình, sau đó lại tìm hiểu khái quát chuyên ngành của Nhan Tiếu, buổi phỏng vấn đi đến hồi kết.
Trong lúc Nhan Tiếu thở phào tưởng rằng buổi phỏng vấn chuẩn bị kết thúc, đột nhiên đối phương hỏi: “Nhan Tiếu có bạn trai chưa?”
Nghe xong câu này, Nhan Tiếu hơi khựng lại, biết đã xảy ra chuyện gì. Trước khi kết hôn với yêu nghiệt, trong mục tình trạng hôn nhân trong hồ sơ, dĩ nhiên Nhan Tiếu ghi “chưa kết hôn”. Hồi đầu khi nộp hồ sơ cho tập đòan Chính Uy, đúng là cô là gái chưa chồng, chính vì thế trong mục kê khai vợ chồng, cô đã để trống.
Nhưng hôm nay đến đây, khi điền bảng biểu chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, Nhan Tiếu hơi ngại ngần trước hai sự lựa chon “Chưa kết hôn” và “đã kết hôn”. Điền “Đã kết hôn” mới phản ánh đúng được tình hình, nhưng chỉ trong 1 tháng ngắn ngủi sau khi nộp hồ sơ, từ chưa kết hôn cô đã biến thành người đã kết hôn, dường như có điều gì đó không ổn cho lắm, hơn nữa 1 số công ty cũng phân biệt đối xử với phụ nữ đã có chồng. Nếu điền chưa kết hôn, hình như lại có vẻ nói không đúng sự thật.
Sau 1 hồi đấu tranh, Nhan Tiếu vẫn lựa chọn cách nói dối công ty, lén tít vào mục “chưa kết hôn”. Nhan Tiếu cau mày, lẽ nào…lẽ nào bị hỏa nhãn kim tinh của vị giám đốc Hạ này phát hiện ra nhanh như vậy?
Vừa nghiến răng, Nhan Tiếu hơi run run nói: “Chưa ạh!” Mình có chồng, nhưng đúng là chưa có bạn trai, như thế chắc không coi là nói dối. Ngừng 1 lát Nhan Tiếu liền cười và nói: “có phải quý công ty có quy định gì về vấn đề này không?”
Nghe thấy vậy, đối phương liền im lặng, sau đó bình thản trả lời: “Không! Tiện thể tôi hỏi vậy thôi!”
Tiện thể hỏi người khác có bạn trai hay chưa? Nhan Tiếu biết rõ mình không xinh đẹp đến mức khiến anh chàng họ Hạ này yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó rất lạ, không biết phải trả lời như thế nào, đành cười trừ.
Thấy vậy, anh chàng Đông Gioang họ Hạ lại hỏi tiếp: “Quy trình tuyển người thông thường của công ty chúng tôi thực ra là phải qua thi viết trước, qua được vòng thi viết rồi mới đến chỗ tôi phỏng vấn. Nhưng đến lượt Nhan Tiếu…” Chàng Đông Gioang họ Hạ liền gõ mép bàn, mép hơi nhếch lên cười cười: “Nhan Tiếu có lại khi thấy trường hợp của em lại đặc biệt, phỏng vấn trước thi viết không?”
Nhan Tiếu liền cau mày, chỉ cảm thấy anh chàng giám đốc họ Hạ này rất khó chơi, mỗi câu nói của anh ta đều rất thờ ơ,nhưng dường như câu nào cũng chứa hàm ý sâu xa. Với tư cách là người đi xin việc, tại sai cô cần phải biết phải sắp xếp phỏng vấn trước, rõ ràng không phải những việc này do anh chàng họ Hạ này sắp đặt đó sao? Sao tự dưng bây giờ lại lôira hỏi cô?
Nhan Tiếu liền cười: “nghe nói rất nhiều người thành công trong sự nghiệp đều rất coi trọng cái duyên, chắc là giám đốc Hạ cũng là mẫu người này, khi tuyển dụng nhân viên chắc cũng rất coi trọng việc người này có duyên với mình hay không”
Nghe thấy vậy, chàng Đông Gioang họ Hạ vẫn cười rất bình thản. cười cho đến khi Nhan Tiếu sởn hết da gà, anh ta mới bấm nút gọi điện thoại ra máy ngoài: “Andy, đưa cô Nhan Tiếu vào phần thi viết nhé, cô ấy qua được vòng phỏng vấn của tôi”
Nhân vật nam phụ xuất hiện
Nhan Tiếu bị tra khảo, giày vò mệt mỏi rã rời, về đến nhà đã là 7 giờ.
Bình thường giờ này đại thiếu gia Văn Dịch đã hết giờ làm việc về nhà, đợi đại phu nhân bê cơm dẻo canh ngọt lên. Hôm nay Nhan Tiếu mất tích cũng không sốt ruột, cũng không gọi điện thoại. Vừa buớc vào nhà, Nhan Tiếu đã nhìn thấy Văn Dịch đang bò trên giường mình và nhìn xuống gầm giường, miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Nhan Tiếu giật mình, sau khi trong đầu hiện lên những chữ như ‘háo sắc” “biến thái”, tranh thủ lúc yêu nghiệt vẫn chưa phát hiện ra sự có mặt của mình, cô rụt ngay chân lại, trốn ra sau cửa, thì nghe thấy Văn Dịch nói: “Tiểu Thái, mày chui ra đi, tao thề không chửi mày, chỉ yêu thương mày thôi. Mày xem, trên tay tao có sữa bò mà mày thích nhất đây nè”
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu liền phì cười, yêu nghiệt giật bắn người ngã lăn xuống đất vì tiếng cười của Nhan Tiếu. Nhan Tiếu cười quặn cả ruột, yêu nghiệt hậm hực trợn mắt nhìn cô quát: “Đi đâu vậy? Sao về muộn thế?”
Xem coi, mới lấy nhau được bao lâu mà anh đã ra oai rồi! Nhan Tiếu ôm ngực, nhướng mày: “Anh quản lý em hả? trong luật hôn nhân có chương nào, điều nào quy định vợ phải về nhà nấu cơm cho chồng hay không?”
Yêu nghiệt phủi mông đứng dậy: “Luật hôn nhân cũng không có chương nào điều nào quy định vợ chồng phải nằm giường riêng, thế thì…đêm nay bọn mình tháo chiếc giường này ra nhé?”
Nhìn thấy vẻ giương giương tự đắc của yêu nghiệt khi chỉ vào chiếc giường, Nhan Tiếu không nói được câu nào, cô lảng ngay sang chủ đề khác: “Sao vậy, lúc em không có nhà anh lại đánh nhau với Tiểu Thái rồi àh? Hay là anh muốn làm lành với nó?”
Nghĩ đến vẻ hunh dữ của Tiểu Thái, yêu nghiệt hận đến tận xương tủy “kẻ thứ ba” xen vào cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình, hắn đưa mắt nhìn 1 vòng rồi hỏi tiếp: “Nói đi, hôm nay em đã đi đâu?”
Nghe thấy vậy Nhan Tiếu liền im lặng, không phải cô muốn giấu chuyện đến phỏng vấn ở tập đoàn Chính Uy, chỉ có điều cuộc phỏng vấn chưa có kết quả cụ thể nên chưa nói được điều gì, đang ngần ngừ không biết phải trả lời ông chồng mình thế nào, đột nhiên vỗ tay đánh đét 1 cái, mắt sáng lên: “À đúng rồi Văn DỊch, anh còn nhớ người nào tên Hạ Hà Tịch không?”
“Hạ..Hà…Tịch?” yêu nghiệt đưa tay lên sờ cằm, vẻ mặt trầm tư: “Cái tên này nghe quen lắm…Ai vậy?”
Nhan Tiếu im lặng, hôm nay lúc nộp bài thi viết, cô đã cố tình hỏi tên vị giám khảo chấm vòng phỏng vấn. Mặc dù Nhan Tiếu nhìn mặt anh ta không quen, nhưng cứ có cảm giác cuộc phỏng vấn này có điều gì đó bất thường, chính vì thế cô đã để ý thêm. Không hiểu cô đã nhìn thấy cái tên Hạ Hà Tịch này ở đâu?