Vì số tiền 800,000NDT này mà Nhan Tiếu ăn không ngon, ngủ không yên. Đêm nay nằm trên giường trằn trọc, mãi không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là từng xấp NDT lại hiện ra trước mắt, cảm giác như có tảng đá đè trong lòng, không thoải mái tí nào.
Nếu số tiền này do lao động vất vả mà kiếm được, dùng nó để mua nhà sau này lấy chồng, trong lòng Nhan Tiếu cũng còn được an ủi. Nhưng đây là số tiền từ trên trời rơi xuống, mà lại là của bà dì họ đã mất…Nghĩ đến khuôn mặt nhăn nheo lạnh lùng của bà, Nhan Tiếu lại thấy rùng mình, bất giác cô mò tìm điện thoại dđ để gọi điện, nhưng khi tìm thấy số đt “yêu nghiệt ngàn năm” trong danh bạ mới sực nhớ ra, cô và Văn Dịch đã cãi nhau.
Nhan Tiếu thở dài, không phải là cô không biết tâm trạng của yêu nghiệt trong thời gian gần đây. Đột nhiên về nước, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, phá đám các cuộc gặp gỡ của cô với các anh chàng khác…Dù là kẻn gốc cũng biết hắn ta đang nghĩ gì, tuy nhiên… Cau mày nhớ lại chuyện xảy ra 3 năm trước, Nhan Tiếu vứt điện thoại xuống đang định bật đèn uống ngụm nước thì đt lại đổ chuông. Liếc nhìn màn hình, cô sững người một lát nhưng vẫn ghe máy: “Alô”
Đầu bên kia điện thoại, rõ ràng chủ nhân của giọng nói đã say, lè nhè, líu lưỡi: “Tiếu Tiếu, bọn mình ra ngoài nói chuyện nhé?”
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu chỉ cảm thấy buồn nôn như ăn phải con ruồi, lạnh lùng đáp: “Tề GiaMinh, tôi nghĩ chuyện gì cần nói, chúng ta đã nói hết rồi.”
“ha, ha, Tiếu Tiếu…” Đầu bên kia, Tề Gia Minh dường như không hiểu Nhan Tiếu nói gì, vẫn lảm nhảm: “Tiếu Tiếu, cô ghê gớm thật! Để có được tôi…Hơ! Cô không từ thủ đoạn nào…Giỏi lắm! Cô thật kinh khủng! Cô thắng rồi! Mỹ Giai không chịu là đám cưới với tôi, khó khăn lắm tôi mới ngoi lên được vị trí đó trong công ty họ Trình, tôi vừa thất nghiệp vừa thất tình, cũng tại cô”. Nhan Tiếu để đt cách tau rất xa mà vẫn nghe Tề Gia Minh gầm lên trong đầu máy bên kia. Cô lườm một cái, chỉ ước gì mình cũng cầm được dây da quất cho tên này một trận. Anh ta vừa thất nghiệp vừa thất tình, thật đáng đời! Còn cô thì sao? Cũng có sướng hơn đâu, tự nhiên bị dính vào vụ này, thất nghiệp lại thất tình, cô biết tìm ai để khóc lóc kêu ca đây.
Tại sao đàn ông bây giờ vừa gặp rắc rối lại đổ tội cho phụ nữ? Nhan Tiếu bĩu môi: “Tề Gia Minh, nếu là anh thì bây giờ tôi đã cố gắng đi cứu vãn tình hình rồi, chứ không phải gọi điện cho tôi. Tôi chẳng có gì để nói cả, thế nhé!”
Nói xong Nhan Tiếu tắt phụt máy. Mặc dù đã từ lâu cô không còn tình cảm gì với hạng người thấp hèn Tề Gia Minh, nhưng nhận được cú đt này, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, đang định khóac áo xuống giường uống nước, thì chuông đt lại 1 lần nữa réo vang, vẫn là số đt của Tề tiện nhân.
Thở dài 1 tiếng, Nhan Tiếu nghe máy nhưng giọng có hơi sửng cồ: “Rốt cuộc anh định làm gì hả?”
“Tiếu Tiếu…” Lần này giọng Tề GiaMinh đã trở nên dịu dàng khéo léo, kèm theo 1 chút ấm ức, đó, anh ta định chơi bài mềm nắn rắn buông đây. Giọng Tề Gia Minh run rẩy sụt sịt: “Tiếu Tiếu, anh biết, vì quan hệ giữa anh và Mỹ Giai mà em giận anh, anh không ,muốn giải thích gì cả. Anh thừa nhận, anh ích kỷ, anh thích sỉ diện, anh chỉ muốn được lợi về mình! Hồi nhỏ nhà anh nghèo, đừng nói là thịt, ngay cả khoai tây cũng là món xa xỉ, chính vì thế rời nhà ra tp, anh đã thể với mình là phải sống cho ra hồn, phải sống khá giả”.
Nhan Tiếu “…” Hê, giỏi lắm, giỏi lắm bắt đầu vào gam rồi.
Thấy Nhan Tiếu im lặng, Tề Gia Minh tưởng cô đã mủi lòng, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã có cảm tình với em. Nhưng vì cuộc sống tương lai, anh không có cách nào chia tay với Mỹ Giai. Cô ta làm sao sánh được với em? Em dịu dàng, hiền lành, biết đều. Còn cô ta thì sao? Vừa hút thuốc vừa uống rượu, tính tình thì cục cằn, chỉ cần anh làm cô ta hơi phật ý là cô ta đuổi anh…”
“Đáng đời!” Nhan Tiếu rủa, nếu như hồi đầu biết anh ta là hạng người này, cô đã đuổi thẳng cổ. “Em nói gì cơ?”
Nghe thấy Tề GiaMinh hét lên như vậy, Nhan Tiếu mới phát hiện, hic…vì không để ý cô đã nói ra những điều nghĩ trong lòng. Sự việc đến nông nỗi này, cá chết lưới tan, Nhan Tiếu cũng không còn cả nể nữa: “ Em nói…Anh nói nhiều như vậy, có phải giờ sẽ bắt đầu kể lể chị Mỹ Giai đối xử với anh tồi tệ thế nào, anh thích em như thế nào, đúng không? Cuối cùng tranh thủ lúc em đầu óc u mê, anh lại năn nỉ em quay lại với anh, đúng không?”
Chậc chậc, thế mới thấy Tề Gia Minh vẫn đang rất sáng suốt, vừa bị Mỹ Giai đá đã tìm ngay đến ôm chân cô. Mặc dù chân cô không giàu có, không làm to như chị Mỹ Giai nhưng cũng là một “đôi chân” to, lành lặn, kéo anh ta lên mặt nước để anh ta không bị chết đuối. Dĩ nhiên, sau này gặp cặp chân nào to hơn, Tề Gia Minh lại đá bay cô.
Nhan Tiếu nhìn lên trần nhà. Khi vừa mới cắt đứt tình cảm với Tề Gia Minh, Văn Dịch đã kéo cô ra và phân tích mọi khả năng có thể xảy ra. Lúc đó, cô nghĩ rằng Tề Gia Minh sẽ không quay lại tìm cô nữa, ai ngờ hôm nay giải thiết hồi đó thành sự thật.
Rốt cuộc nên cảm ơn lời nhắc nhở của anh bạn yêu nghiệt hau trách` mắng hắn ta vì đã tán tỉnh quá nhiều cô giá nên mới hiểu được tâm lý của hạng đàn ông thấp hèn đó?
Nhan Tiếu vẫn còn đang suy nghĩ liên miên thì bị vạch trần âm mưu, Tề Gia Minh đã nổi cơn thịnh nộ: “Em đã hại anh, khiến anh mất hết tương lai, hiện giờ anh trân trọng em, muốn mình quay lại với nhau, em đừng có không biết điều như thế!”
“Ha ha…” Nhan Tiếu cười rồi mới gằn từng chữ một: “Chị không biết điều đấy, chú em – làm – gì – được – nào?” Nói xong cô không thèm tắt điện thoại mà tháo nắp điện thoại, lôi phắt pin ra. Giải quyết xong chuyện này, tự nhiên Nhan Tiếu cảm thấy lòng rất thanh thản, cô xuống giường uống nước, sau đó tự thưởng cho mình bát mì trứngvà cà chua, chúc mừng mình cao tay hơn kẻ tiện nhân, đúc rút thêm được kinh nghiệm cho cuộc sống sau này.
Ăn xong bát mì, bộ óc ngờ ngệch của Nhan Tiếu lại một lần nữa phát huy tác dụng: Vỗ chíêc bụng căng phềnh, cô thấy buồn ngủ.
Trong đồn cảnh sát, Nhan Tiếu hết ngó Tề Gia Minh bị đánh mặt mũi sưng vù lại nhìn Văn DỊch khóe miệng tím bầm, nét mặt hầm hầm. Chuyện xảy ra đêm nay thực sự bất ngờ, vô cùng hấp dẫn…cô bắt đầu nghĩ đến việc không biết có nên dọn nhà hay không.
Lúc đó, Nhan Tiếu nghe thấy giọng Tề Gia Minh mỗi lúc 1 lạ, không kiềm được bèn hé cửa ra ngó, thấy yêu nghiệt Văn Dịch đang vặn tay Tề Gia Minh, chân phải giẫm lên lưng. Một kẻ hằng ngày ngồi trong phòng làm việc yếu như sên như Tề Gia Minh làm sao có thể là đối thủ của Văn Dịch – người mang đai đen taekwondo. Tề Gia Minh kêu oai oái dưới đất, không khác gì cảnh lợn bị chọc tiết.
Nhìn thấy cảnh đó, Nhan Tiếu chưa kịp ngăn lại thì cảnh sát đã ập tới. Việc đầu tiên hai viên cảnh sát làm sau khi xuống xe là tranh thủ lúc Văn Dịch không để ý, đá bay Văn Dịch. Nhan Tiếu chưa kịp phản ứng thì cảnh sát đã còng tay Văn Dịch.
Nhan Tiếu liền hóa đá, đồng chí cảnh sát còn tưởng cô sợ quá nên hạ giọng an ủi: “Không sao, bây giờ cô theo chúng tôi về đồn lấy lời khai”. Nói xong, viên cảnh sát lại quay qua Văn Dịch đang chống cự dữ dội nói: “Ngoan ngoãn đi! Không có việc gì thì anh uống rượu làm gì? Lại dám giở trò nữa?”
Văn Dịch gầm gừ, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Nhan Tiếu, tỏ ý “cậu xem đó”. Tề Tiện Nhân nữa say nữa tình cũng bò dậy, thấy Nhan Tiếu liền quát lớn: “Nhan Tiếu àh Nhan Tiếu, cuối cùng cô cũng đã ra, đồ tiện…”
Chưa dứt lời, Tề Gia Minh đã bị Nhan Tiếu đá ngã dúi xuống đất, mọi người đều sững sờ. Nhan Tiếu phủi tay, chỉ vào kẻ say nói với vẻ bất cần: “Đồng chí cảnh sát, đây mới là kẻ gây rối, phiền các anh giải anh ta đi. VỪa nãy anh ta còn đòi đốt nhà tôi, có ý đồ gây án”
Và thế là 3 người bị đưa về đồn cảnh sát. Sau một hồi lấy lời khai, Tề Gia Minh bị giữ lại vì tội lái xe khi say rượu và gây sự, Nhan Tiếu và Văn Dịch bị giáo huấn 1 bài rồi thả về tự kiểm điểm. Sau khi giáo huấn 2 người, viên cảnh sát tầm tuổi trung niên còn nói với vẻ đầy ẩn ý: “Người xưa nói rất đúng, bắt cá hai tay, một chân giẫm lên hai thuyền thì sớm muộn gì thuyền cũng lật, là con gái phải chú ý giữ gìn tiếng tăm cho mình…”
Dù mình có lý nhưng Nhan Tiếu cũng không biết phải giải thích thế nào, đành liên hồi xin lỗi đồng chí cảnh sát, sau đó kéo yêu nghiệt ra khỏi đó. Lúc này đã gần 3 giờ sáng, đường phố vẫn sáng đèn, nhưng vắng tanh vắng ngắt. Nhan Tiếu kéo Văn Dịch, đang do dự không biết đi bắt xe ở đâu thì thấy Văn Dịch đi sau “hứ” một tiếng rồi gạt tay cô ra, đi về hướng ngược lại. Nhan Tiếu cắn môi, biết anh chàng này vẫn đang giận chuyện ban ngày, đành phải mở miệng trước: “Cậu đi như thế, không sợ gặp phải bọn lưu manh àh?”
Văn Dịch dừng chân, vẫn không chịu ngoảnh đầu lại. “Cậu là ai hả? Bọn lưu manh gặp cậu đều phải tránh mặt đi đường khác, tớ còn sợ cậu gặp lưu manh àh? Hơn nữa, tớ sợ gì chứ? Tại sao phải sợ? Quan hệ giữa tớ và cậu là thế nào?”
Nghe xong câu này, Nhan Tiếu lườm hắn 1 cái, nắm chặt tay lại. Được lắm, nể mặt cậu ta xuất hiện sớm cứu mình, không tị nạnh với cậu ta nữa. Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu ghé sát vào người Văn Dịch: “Tớ thừa nhận là tớ sợ cô nàng ngoan hiền như cậu bị người ta bắt nạt, muốn tiễn cậu một đoạn, không biết công tử có đồng ý không?”
Thấy cô xuống nước, Văn Dịch tỏ ra rất đắc ý, hắn nhướng mày giấu đi vẻ hứng khởi trong mắt: “Thôi được, bản thiếu gia cho phép cậu đưa về nhà”
Mặc dù nói là “đưa thiếu gia về” nhưng hai người vẫn về nhà ở tứ hợp viện. Một là ở đây rất gần đồn cảnh sát, hai là yêu nghiệt uống rượu lại bị cảnh sát đá cho 2 đá, Nhan Tiếu không an tâm để hắn lái xe về nhà 1 mình. Vừa về đến nhà, Nhan Tiếu lục tủ tìm bông gòn, cồn rửa vết thương cho yêu nghiệt.
Văn Dịch vừa che miệng vừa kêu đau, vừa nghi Nhan Tiếu cố tình mạnh tay để trả thù, cuối cùng gạt phắt miếng bông trên tay Nhan Tiếu không cho lau nữa. Nhan Tiếu trợn mắt nhìn yêu nghiệt, vứt đám đồ trên tay đi, nói: “Đúng là con nhà giàu giẫm phải gai mồng tơi”
Nghe thấy vậy Văn Dịch liền im lặng sau đó buồn bã nói: “Cậu muốn giữ khỏang cách với tớ thì cứ việc nói ra, đừng vịn vào cớ gọi là thiếu gia, tiểu thư gì đó”
Nhan Tiếu sửng người, sau đó sực nhớ 3 năm về trước cũng đã từng nói với Văn Dịch câu này. Lúc đó, Nhan Tiếu nghiêm giọng mắng Văn Dịch ích kỷ, không bao giờ chịu nhường người khác, chỉ là cậu thiếu gia thích giở trò trẻ con thôi. Tưởng chuyện trôi qua lâu vậy thì hắn quên rồi, không ngờ lại trở thành nỗi đau của hắn.
Hít 1 hơi thật sâu, Nhan Tiếu rót cho Văn Dịch 1 cốc nước rồi chuyển sang chủ đề khác: “Sao tự nhiên cậu lại có mặt ở đây? Tớ gọi điện thoại cho cậu thì tắt máy?”
Nghe xong câu này, yêu nghiệt lập tức đắc ý trở lại. Ờ…cô nàng còn biết gọi di động cho mình, chứng tỏ mình vẫn còn có hy vọng. Hóa ra, cãi nhay với Nhan Tiếu xong, Văn Dịch liền đến bar ống rượu giải sầu, vì quán bar khá gần khu nhà tứ hợp viện nơi Nhan Tiếu đang ở, trong lúc ngà ngà say Văn Dịch lại mò đến cổng nhà Nhan Tiếu.
Nếu lúc bình thường thì Văn Dịch chỉ đảo qua cổng 1l át rồi về, nhưng đêm nay chưa vào đến tứ hợp viện đã nghe thấy Tề Gia Minh gào la, miệng tòan phun ra những câu bẩn thỉu. Lúc đó đã có mấy nhà bật đèn, núp sau cửa sổ xem.
Ông ngoại của Văn Dịch, giáo sư Văn, trước đây cũng sống trong khu này.