Văn Dịch lớn lên ở đây từ nhỏ, đương nhiên là cũng biết các bà hàng xóm thích buôn chuyện thế nào. Đêm nay Tề Gia Minh làm ầm ĩ, chắc là về sau mỗi lần Nhan Tiếu qua lại trong ngõ này thế nào cũng bị người ta bàn tán. Càng nghĩ Văn Dịch càng bực, cộng với chút hơi men có sẵng trong người, cơn giận bốc lên tận đầu, sau đó mới xảy ra chuyện ẩu đả.
Dĩ nhiên là Văn Dịch không có ý định cho Nhan Tiếu biết những điều này. Nghe Nhan Tiếu hỏi, Văn Dịch liền bĩu môi, ngắn gọn: “Khu tứ hợp viện này chỉ có mỗi mình nhà cậu áh? Tớ đến tìm thằng Lý hàng xóm gọi nó đi uống rượu không được sao? Nhìn thấy thằng cha đó gào la, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hàng xóm, tớ hoạt động gân cốt không được àh?”
“Được chứ!” Thấy Văn Dịch phồng mang trợn mắt như vậy, Nhan Tiếu cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn nể mặt Văn Dịch đại thiếu gia. “Thế hiện tại gân cốt của đại thiếu gia hoạt động đủ rồi, thiếu gia còn định làm gì nữa?”
“Đánh 1 giấc” Văn Dịch nói chắc như đinh đóng cột rồi nói thêm: “Đánh 1 giấc ở nhà cậu thôi” “Gì…cơ?” Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu nghiến răng ken két, gả yêu nghiệt này còn được voi đòi tiên nữa àh? “Thiếu gia ngủ ở nhà tôi, ngày mai tôi còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ nữa?”
Thực ra, với tư cách là bạn chơi với nhau từ lâu, hơn nữa là là thế hệ trẻ của thế kỷ mới, việc cô và Văn Dịch ngủ dưới 1 mái nhà không là vấn đề gì. Ngôi nhà này không rộng lắm, nhưng sau khi ba mẹ Nhan Tiếu chuyển đi, vẫn còn 1 phònf ngủ để trống. Văn đại thiếu gia muốn ngủ, cô đành phải nhượng bộ, chui vào phòng ngủ nhỏ, khóa cửa lại đánh 1 giấc, kể cả nữa đêm đột nhiên hắn ta muốn giở trò, Nhan Tiếu cũng không sợ.
Chỉ có điều…nếu tối nay Văn Dịch ngủ ở đây thật, ngày mai hàng xóm nhìn thấy… Haizzz, tốc độ truyền tin của quần chúng vô cùng đáng sợ. Nhan Tiếunghĩ đến ngày mai của ngày mai, ra phố cũng bị người ta nhận ra: “Nhìn đây, chính là con pé dụ dỗ cháu trai nha ông Văn đấy!”
“Chậc chậc, mọi người không biết đúng không? Nghe nói nó và cháu ông Văn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hiện giờ người ta vừa về nước đã bị nói kéo về nhà rồi”
“Hê hê, như thế cũng ổn đó nhỉ? Sau này từ khách thuê nhà biến thành bà chủ, có khi còn được hưởng một ít tài sản của giáo sư Văn ấy. Ông ấy chỉ có mỗi thằng cháu ngoại thôi…” Nhan Tiếu sợ đến tái mặt những lời gièm pha mà mình tưởng tượng ra, chân tay lạnh ngắt, túm chặt ống tay áo Văn DỊch năn nỉ: “Yêu nghiệt ngoan nào, để chị mua kẹo cho nhé, ==. Nhưng đêm nay cậu thật sự không thể ở lại nhà chị được”
Bất chấp mọi lời năn nỉ của Nhan Tiếu, Văn Dịch vẫn nằm vật xuống chiếc giường trong phòng khách, ômg chăn lăn 2 vòng, sau khi cuộng tròn trong chăn mới đáp 1 cách hài lòng: “Tiếu Tiếu, giường của cậu mềm mại nhỉ? Tuyệt lắm, tuyệt lắm, đêm nay bản thiếu gia sẽ ngủ ở đây.”\ Nhan Tiếu há hốc miệng, một là bộ quần áo mà Văn Dịch mặc trên người bẩn vô cùng vì vừa nãy còn lăn lộn dưới đất, vật nhau với Tề Gia Minh, hai là chiếc giường công chúa của cô lại bị…1 người đàn ông hôi hám ngủ trên đó.
Trong lúc luống cuống, Nhan Tiếu cũng nằm sấp xuống giừơng kéo Văn DỊch ra khỏi chăn, ai ngờ càng kéo, chăn càng quấn chặt hơn. Văn Dịch bị cuộn trong đó như cái bánh chưng, ko nhúc nhích. “Dậy đi, dậy ngay đi. Tớ mới thay chăn hôm trướ, cậu làm bẩn hết rồi!”
Yêu nghiệt không hề tỏ ra ái ngại còn gào lớn: “Đau, Tiếu Tiếu, nhẹ thôi, đừng vội, tớ ra ngay đây…”
Nghe thấy câu này, Nhan Tiếu dừng lại, thấy Văn Dịch khẻ nhếch mép, mớip hát hiện câu này thật mờ ám. Cô vội bịt miệng, giậm chân: “Cậu có im ngay không. Hàng xóm nghe thấy lại tưởng mình làm cái gì”
Văn Dịch để mặc cho Nhan Tiếu lôi kéo xềnh xệch, đột nhiên hắn thở dà vẻ bất lực, nhún vai nói: “Thực ra nghe thấy hay không cũng đâu có sao, Nhan Tiếu cậu phải chấp nhận thôi” Nhan Tiếu như nín thở, cô linh cảm có điều gì đó chẳng lành: “Có nghĩa là sao?”
Văn Dịch ngồi dậy vỗ vai Nhan Tiếu với vẻ hiên ngang hào hiệp nói: “Đợt tớ mới về nước, tớ đã hẹn thằng Lý hàng xóm ra ngoài uống rượu, nó hỏi tớ đang ở nước ngoài sao lại về? Haizzz, cậu cũng biết đó, ông tớ rất sỉ diện, nếu tớ nói ba mẹ đuổi về ông sẽ tức chết, chính vì thế…” “Chính vì thế?” Tim Nhan Tiếu sắp nhày khỏi lồng ngực, linh tính phụ nữ mách bảo cô rằng, cô lại 1 lần nữa không may trúng đạn.
Văn Dịch cười tươi như hoa: “CHính vì thế tớ đã nói với ông rằng, cuối cùng bao nhiu năm qua, tớ đã phát hiện ra 1 chân lý: Cạnh hang có cỏ non, hà cớ gì tìm chỗ khác? Thực ra tớ về nước lần này là muốn cưới cậu”. Nói xong, nét mặt Văn Dịch tỏ ra rất chân thành: “thế nên Tiếu Tiếu, đừng giãy giụa nữa. Bất luận tối nay anh có ngủ ở đây hay ko, người ta cũng hiểu lầm rồi” Nhan Tiếu: “…” Thế nào là cạnh hang có cỏ non, hà cớ tìm chỗ khác? Đây thực sự là …chặn đường tiến của Nhan Tiếu. Yêu nghiệt, nhà ngươi giỏi lắm! Ta nhớ mặt nhà ngươi rồi! Nhớ kỹ mặt nhà ngươi rồi