Xưởng sản xuất rượu Di Hân là một trong những bộ phận trực thuộc công ty Nhan Tiếu làm việc. Sau khi du học về, Trình Mỹ Giai giúp cha quản lý công việc làm ăn của xưởng sản xuất rượu. Cô hẹn Nhan Tiếu đến đây chắc cũng vì lúc này cô đang làm việc tại đây. Tuy nhiên, cũng có thể là Trình Mỹ Giai đã bố trí đàn em ở địa bàn mình, đợi Nhan Tiếu vừa vào sẽ hãm hiếp trước rồi giết sau, cuối cùng phanh thây ném xuống biển….
Nhan Tiếu vô cùng sợ hãi giải thuyết của mình (Chị này tự hù dọa mình giỏi thiệt). Văn Dịch đưa cô đến cổng xưởng sx rượu, cô không cho hắn về nữa. Văn Dịch phải cam đoan mãi, nếu sau 15p Nhan Tiếu vẫn chưa ra thì hắn xông vào cứu cô, đồng thời phải cho xe nổ máy để khi Nhan Tiếu chạy ra có thể trốn đi ngay. Ngay sau khi sắp đặt mọi thứ xong xuôi, Nhan Tiếu mới rụt rè xxuống xe.
Bước vào sảnh lớn của xưởng sx rượu, qua cửa kính, Nhan Tiếu thấy Văn Dịch đang ngồi đang ngồi trên chiếc mui trần nhìn về phía này với vẻ rất sung sướng trước nỗi đau khổ của người khác mà lòng nặng trĩu. Trông chờ vào người khác chẳng thà trông chờ vào mình. Nghĩ đi nghĩ lại, Nhan Tiếu lại đặt số điện thoại 110 của cảnh sát bằng phím bấm nhanh trên đt, sau đó bước vào bên trong với khí thế hùng dũng “một đi không trở lại” (ta phục chị này thiệt, bịnh quá)
NHưng nếu cuộc đời đều theo kịch bản đã sắp đặt từ trước thì còn diễn cái quái gì nữa. Nhan Tiếu được cô nhân viên trực quầy thông báo, Giám đốc Trình Mỹ Giai đã đi gặp khách hàng, bảo cô ngồi đợi ở phòng hội nghị một lát. Nhan Tiếu đành phải vào phòng đợi. Cô ngồi xuống, thầm tính không biết có nên nhắn cho Văn Dịch 1 tin thông báo lúc này mình vẫn an toàn hay không.
CỬa bật mở “cạch” một tiếng. Nhan Tiếu vội ngẩng đầu. Trong tích tắc, cả điện thoại và cằm đều rơi xuống đất.
Thấy Nhan Tiếu xuất hiện ở xưởng sx rượu, Tề Gia Minh ăn mặc chỉnh tề cũng ra vẻ sửng sốt, líu lưỡi nói “Tiếu Tiếu”
Thấy cảnh tuợng đó, Nhan Tiếu cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao :”Chị Mỹ Giai bảo anh đến đánh bài ngửa hay sao?”
“Đánh bài ngửa gì?” Tề Gia Minh tỏ vẻ cảnh giác nhìn Nhan Tiếu hỏi, vẻ căng thẳng “Em đến xưởng sx rượu làm gì?”
Sự việc đã đến nước này, Nhan Tiếu liền đi thẳng vào vấn đề, giọng nặng trĩu “Thôi được, phó tổng Giám Đốc Tề Gia Minh, chuyện anh lừa em rằng anh vẫn độc thân, muốn cưa kéo em, chị Mỹ Giai đã biết rồi”
Nghe xong, gương mặt Tề Gia Minh run rẩy, anh ta quắt mắt lên nói “Em đừng có nói linh tinh, anh cưa kéo em hồi nào hả?”
Con người nếu muốn hạ thấp mình thì thiên hạ chẳng có ai địch nổi, thật ra, sau khi đã biết bản chất của Tề Gia Minh, Nhan Tiếu đã nghĩ kiểu gì cũng có ngày hai người đối chất với nhau, và anh ta sẽ phủ nhận mối quan hệ này, nhưng cô không ngờ rằng chuyện đó lại rơi vào thời điểm này, địa điểm này. Cô thở dài, nhặt đt đi dộng lên: “Ok, nếu tổng giám đốc Tề Gia Minh không muốn nói những câu khó nghe thì em sẽ chuyển sang cụm từ: dụ dỗ con gái nhà lành”
Nghe xong, Tề Gia Minh cau mày hỏi: “Gì cơ?”
Nhan Tiếu bĩu môi, đọc cho Tề Gia Minh nghe những kiến thức mà cách đây không lâu Văn Dịch dạy cho cô: “Kẻ dụ dỗ con gái nhà lành là kẻ tài ba, giỏi giang như TGĐ Tề Gia Minh, giấu kín thân phận đã kết hôn hoặc đã có người yêu, dựa vào những điều kiện thuận lợi như: có nhà, có xe, có tài, đẹp trai, chuyên cưa cẩm những cô gái nhà lành không có kinh nghiệm trong yêu đương”.
Hít 1 hơi thật sâu, Nhan Tiếu nghĩ đến chuyện cũ đáng buồn, bình tĩnh nói: “Dĩ nhiên rồi, những kẻ dụ dỗ con gái nhà lành như các anh, sau khi lừa được sẽ nói lời bye bye. Không phải hồi đầu anh liên tục nói bóng nói gió với tôi là cuối tuần bọn mình cùng đi tắm nước nóng ở khách sạn đó sao? Anh nghĩ rằng dù tôi có bị lừa nhưng vì công việc, miếng cơm manh áotôi sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt đúng không?”
“…” nghe vậy nụ cười lạnh trên môi Tề Gia Minh đột nhiên tắt lịm, trong tích tắc, dánh vẻ nho nhã trí thức ban nãy đã méo mó, biến dạng “À…Nói một hồi, hóa ra cô muốn đe dạo tôi àh?”
Nhan Tiếu không biết nói thế nào “Tôi đã nói không phải, tại vợ anh phát hiện ra”
Tề Gia Minh gật đầu, nhìn Nhan Tiếu một lượt từ đầu đến chân, lẩm bẩm: “Đúng vậy, tôi mưốn cưa cẩm cô, thì đã sao nào? Những cô nàng có quan hệ mờ ám với tôi nhiều vô kể, có tình cảm với cô là nể mặt cô, tôi còn chưa xơ muối được gì từ cô. Sao? Định đến tống tiền tôi hả? Cô tưởng có người tin lời cô nói hay sao?”
Nhan Tiếu cảm thấy buồn nôn trước anh mắt dò xét của Tề GiaMinh, nghe anh ta nói lại càng nóng gáy hơn, đang định mởm iệng trả đòn thì cửa mở “cạch” một tiếng. Nhan Tiếu ngoái đầu nhìn lại, như bị séy đánh trúng. Oh My God, Thật không thể tưởng tượng, 3 người hợp thành 1 màn kịch, lúc này đây nhân vật nữ chính cũng đã có mặt tai hiện trường, thật là…hấp dẫn tuyệt vời.
Thế vị hôn thê xuất hiện. Tề Gia Minh nhanh chóng lấy lại phong độ hào hoa, vượt qua chỗ Nhan Tiếu đi thẳng ra cửa, dịu dàng nói: “Mỹ Giai, em về rồi àh? Vừa nãy nhân viên trực quầy nói em đi ra ngoài, anh ngồi đây đợi em, không ngờ Nhan Tiếu cũng có mặt.”
Trình Mỹ Gia cười như hoa, chân đi giày cao gót, không đếm xỉa gì đến Tề Gia Minh, đi thẳng đến gần bàn họp, lấy từ gầm bàn ra 1 chiếc hộp đen ngòm. Nhan Tiếu chưa kịp nhìn rõ thì Trình Mỹ Giai đã nhấn nút.
Ngay lập tức, trong hộp liền vọng ra tiếng của Tề Gia Minh :”Tôi chưa xơ múi được gì từ cô. Sao, định lên tiếng tống tiền tôi hả?”
Hai tai Nhan Tiếu bịt chặt miệng sửng sốt, hóa ra đây chính là sản phẩm công nghệ cao trong truyền thuyết” Máy! Ghi! Âm!. Thấy vậy, mặt của Tề Gia Minh cũng cắt không còn 1 giọt máu, anh ta vừa lùi ra sau vừa lắp bắp: “Mỹ…Mỹ Gia…Em…nghe anh giải thích đã….cô ta”
Anh ta chưa nó dứt lời, Trình Mỹ Giai đã bình tĩnh ngắt lời: “Nhan Tiếu”.
Nhan Tiếu chưa kịp tiêu hóa ý câu nói đã thấy khuôn mặt xinh đẹp vừa nãy vẫn dễ thương, quyến rũ của Trình Mỹ Giai sa sầm, rồi cô ta rút ngay ra chiếc thắt lưng trên người ra. Giọng nói lúc nhanh lúc chậm, Nhan Tiếu chưa kịp phản ứng, thì “vút” một tiếng, tiếng “vút” đó cùng với tiếng kêu thảm thiết của Tề Gia Minh đã vang khắp phòng đợi.
Nhan Tiếu tay nắm chặt đi dộng, đúng như trời trồng nhìn chị mãnh đánh ngườ ibằng thắt lưng. Cô nhìn hồi lâu, ánh mắt mới nảy lửa, miệng lẩm bẩm: “Nam tính quá!...”
Hóa ra trên thế gian này cũng tồn tại nhân vật được gọi là nữ vương.
Đôi khi Nhan Tiếu có cảm giác, yêu nghiệt Văn Dịch không mang tên “Trình Giảo Kim” quả là đáng tiếc, bởi vì chuyên làm những chuyện người ta không thể ngờ tới.
Nhan Tiếu đang ngồi trong phòng họp xem vở Chị mãnh đánh anh phụ tình bằng thắt lưng thì nghe thấy tiếng gầm gừ từ bên ngoài vọng vào, ngay sau đó cửa phòng hội nghị bật mở, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì Văn Dịch đã phá cửa xông vào, đá bay Tề Gia Minh đang bị đánh cho thoi thóp.
Ngay lập tức màn kịch tra tấn bằng thắt lưng biến thành màn kịch thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, đầu óc Nhan Tiếu chưa kịp chuyển kênh, miệng há hốc nói: “Dừng tay”
Kéo Văn Dịch lại, Nhan Tiếu nhìn vẻ mặt hầm hầm của hắn rồi quát: “Bệnh dại của cậu lại phát tác rồi đấy. Tớ nhớ là đã đưa cậu đi tiêm phòng rồi mà.”
Thấy Nhan Tiếu vẫn còn tâm trạng để đùa, Văn Dịch bình tĩnh hơn rồi kéo Nhan Tiếu lại, cau mày hỏi: “Có phải tên khốn này ra tay với cậu rồi không?”
Hóa ra, lúc Văn Dịch ngồi ở ngoài đợi, đúng là hắn rất tò mò, muốn xem kịch hơn là lo lắng cho Nhan Tiếu, mãi cho đến khi tiếng gào rú trong xưởng sx rượu vọng ra, hắn mới giật mình nghĩ hình như bên trong có điều gì bất thường (phục anh này quá hichic). Các nviên trong xưởng sx rượu đã được Trình Mỹ Giai dặn dò từ trước, bất luận nghe thấy gì đều không được phép vào phòng hội nghị. Mọi người nhìn thấy ông chủ tương lai và 1 cô gái xinh xắn lần lượt đi vào, ít nhiều cũng đã đoán được vấn đề nên đều không sửng sốt.
Tuy nhiên, Văn Dịch lại tưởng tượng ra 1 màn kịch khác,sau khi bị nviên trực quầy ngăn lại, Văn Dịch đã gầm lên, phá cửa xông vào như 1 con sư tử.
Hiểu ra sư tình, Nhan Tiếu vừa thầm biết ơn sự bảo vệ chu đáo của Văn Dịch, vừa oán hận anh chàng “Trình Giảo Kim” này phá bĩnh màn kịch chị mãnh xử lý thằng hèn bằng dây da, ngoái đầu lại, đang định xin lỗi Trình Mỹ Giai, bảo chị ấy cứ tiếp tục thì thấy nét mặt Trình Mỹ Giai sau lưng cô có gì khác thường.
Kể từ lúc Văn Dịch vào phòng, Mỹ Giai không hề mở miệng. Lúc này đây ánh mắt Trình Mỹ Giai nhìn yêu nghiệt vừa bí ẩn, vừa quỷ quái. Cô cau mày chỉ vào Văn Dịch hồi lâu, cuối cùng kêu thất thanh: “Kiro”
Văn Dịch đang dồn mọi sự chú ý vào Nhan Tiếu, nghe thấy người gọi phía sau bèn quay đầu lại, rồi hắn sững sờ, hóa đá ngay lập tức.
Nhan Tiếu, người được coi là bình thường nhất trong phòng hội nghị hết nhìn Mỹ Giai rồi lại quay sang nhìn Văn Dịch, lập tức hiểu ra vấn đề. Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa chứa đầy vẻ quen thuộc, thù hận, oán trách và cả ngôn ngữ thể hiện qua địêu bộ chân tay cứng đờ của yêu nghiệt, vẻ mặt xúc động khó kiềm chế của Trình Mỹ Giai đã cho cô thấy rằng, hai kẻ này có gian tình.
Quả nhiên không sai, việc đầu tiên mà Văn Dịch làm sau khi trở về với thực tại là lùi ra sau mấy bước, nụ cười giả lả: “Kiro, nhận nhầm người rồi thì phải. Tôi không phải…”
“Tên tiếng anh của cậu ấy là Kiro”. Văn Dịch chưa nói dứt lời, Nhan Tiếu đã bất chấp việc hắn là người quen của mình, bán đứng hắn.
Văn Dịch nghiến răng, Nhan Tiếu liền nói thêm với vẻ giương giương tự đắc. “Chính xác nghìn phần nghìn, mấy năm đi du học, cậu ta đều mang tên này.”
“Du học?” Nghe thấy vậy, Trình Mỹ Giai liền nheo mắt 1 cách đầy nguy hiểm, khóe miệng nhếch lên “ở Mỹ àh?”
Nhan Tiếu gật đầu như 1 cái máy.
“Thế mà còn nói nhận nhầm người ư?”
Văn DỊch cắn chặt môi, nhìn hắn rất tội nghiệp, rồi hắn nơm nớp lùi ra sau mấy bước: “em àh…thực sự anh…”
“Tôi còn nhớ trước ngực Kiro có 1 vết bớt” Văn Dịch chưa nói dứt lời, Trình Mỹ Giai đã nhanh như cắt vứt ngay chíêc thắt lưng xuống định bước đến, xem chừng có vẻ như muốn cởi áo yêu nghiệt ngay lập tức để kiểm tra.
Thấy vậy, Văn Dịch gào lên, lấy tay che ngực, nước mắt rưng rưng “Đúng, anh chính là Kiro”
Nghe xong, chị mãnh lại không nhúc nhích gì nữa, đứng nguyên một chỗ khoanh tay trước ngực nhìn Văn Dịch chăm chú hồi lâu rồi lạnh lùng nói: “Thế bây giờ có phải cậu sẽ giải thích, tại sao khi đến khách sạn, điện thoại của cậu không liên lạc được nữa không? Tôi đã mất rất nhiều thời gian tìm cậu trong giới người Hoa…”
Nhan Tiếu mắt chữ A mồm chữ O. Nước Mỹ, khách sạn, ngay cả trên người yêu nghiệt có vết bớt do đâu đều biết? Nói như vậy….ngay lập tức, trong đầu Nhan Tiếu phát họa ra 1 bức tranh không hài hòa cho lắm, cô nhướng mày chớp mắt 1 cách đầy ẩn ý với Văn Dịch: “Đồng chí tốt lắm, vụ nợ tình còn để lại nước Mỹ àh?”
Văn Dịch trợn mắt: “Biến, tất cả là do nhà ngươi hại ta.”
Nhan Tiếu trợn mắt đáp trả: “Đây cũng chỉ là có qua có lại mà thôi. Cậu đã quên vừa nãy đối xử với tớ như thế nào ở quán caphê rồi àh?”