Cuộc sống của Hải Lam cũng khá đơn giản, ngoài chỗ làm và tổ ấm của hai người, cô chỉ có về nhà ba mẹ cô, ba mẹ anh, đến chỗ của Phương Cát hoặc đi siêu thị. Thỉnh thoảng có đi gặp bạn bè một chút, nhưng lúc nào cũng nói với anh. Điều này làm anh rất an tâm.
Nói về ba mẹ anh, ban đầu, họ rất có ác cảm về Hải Lam, nhất là từ việc Hạo Thiên dồn ép đến mức làm cho họ phải miễn cưỡng chấp nhận cô, lại còn hạ mình đến nhà cô xin cưới cho con trai mình. Nhưng về sau, cảm nhận thấy tình cảm gắn bó giữa anh và cô, còn có sự chân thành trong cách đối xử của cô với họ cho nên giữa mọi người cũng dần dần thu hẹp khoảng cách.
Hải Lam thường xuyên đến nhà ba mẹ chồng để phụ giúp, mặc dù nhà đã có người giúp việc, nhưng Hải Lam vẫn thích cắm hoa trang trí mang lại không khí cho ngôi nhà. Thỉnh thoảng để ý thấy vật dụng nào trong nhà hết hoặc thiếu, cô liền tự mình đi chọn mua về. Cô nỗ lực hàn gắn tình cảm giữa anh và ba mẹ, cho dù ban đầu việc đó vô cùng khó khăn, ngay cả khi gặp sự lạnh lùng của ba mẹ anh, cô cũng chịu đựng mà phấn đấu nhiều hơn. Họ là ba mẹ của anh, là những người đã sinh thành và nuôi dưỡng anh, vì vậy, cô cũng sẽ yêu thương họ, thay anh làm những việc mà người con cần làm.
Trước giờ, tình cảm của Hạo Thiên với ba mẹ anh, cũng như mối quan hệ của họ không được gắn bó lắm, nên anh cũng ít khi về đây, thấy vậy cô lại nấu sẵn cả bàn thức ăn, rồi bảo anh về nhà ba mẹ để mọi người cùng ăn chung. Ba mẹ Hạo Thiên tuổi tác bắt đầu cao, công việc công ty hầu như đều giao lại hết cho anh. Con người khi bước vào giai đoạn này, lúc nào cũng cần sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc hơn là những thức danh lợi, tiền tài hão huyền. Cho nên, tình cảm gia đình làm họ cảm thấy ấm áp hơn. Tuy họ không có nói ra, nhưng trong lòng Hải Lam cảm nhận được ba mẹ anh đã từng bước từng bước mở lòng và chấp nhận cô.
Công việc của Hạo Thiên ngày càng bận rộn, để có được khoảng thời gian ở bên vợ, anh phải thường xuyên đem công việc về nhà làm đêm, thậm chí, đôi lúc phải mang tiếng là nhẫn tâm bóc lột sức lao động của mấy người thư ký, trợ lý, đặc biệt không tránh khỏi ánh mặt trời chính là trợ lý Trương. Nói vậy thôi chứ Hạo Thiên không phải là ông chủ ác độc, dĩ nhiên là tăng việc thì lương cũng tăng, hậu đãi cũng sẽ nhiều một chút, nên những người được giao việc cũng không dám phàn nàn kêu ca.
Tên tuổi và quy mô của Lâm thị ngày càng phát triển hơn trước, phần nhiều nhờ vào công lớn của vị tổng giám đốc trẻ tuổi. Ai nấy trong công ty đều ngưỡng mộ ông chủ của mình, nhưng không phải ai cũng dám thoải mái nói chuyện với tổng giám đốc của công ty. Ở anh, mọi người vừa sợ sệt, vừa nể trọng. Lâm Hạo Thiên trong công việc quyết đoán, lạnh lùng, đối với những phụ nữ bên ngoài đều là không thèm lưu tâm, duy nhất chỉ có người nữ nhân bên cạnh là vợ anh thì lúc nào cũng được anh ôn nhu, săn sóc.
Cuộc sống gia đình rất mỹ mãn và hạnh phúc. Ba mẹ chồng thì ngày càng vừa ý nàng dâu, ba mẹ vợ cũng rất hài lòng chàng rể.
Gần đây, Hạo Thiên cứ liên tục nói với cô rằng anh muốn có con, nhưng Hải Lam cứ cố ý đánh trống lảng. Không phải cô muốn, Hải Lam thật sự rất yêu trẻ con, nhưng bởi vì tuổi cô còn trẻ, công việc đang làm lại chưa bao lâu, trước đây đã xin nghỉ phép để đi hưởng tuần trăng mật rồi bây giờ lại xin nghỉ vì mang thai và sinh con nữa thì thật không ổn. Vì vậy Hải Lam luôn kín đáo giữ hộp thuốc tránh thai bên mình, không để cho anh biết.
- Ông xã, đã về rồi sao?- Hải Lam với chiếc tạp dề vui vẻ chạy ra đón.
- Em đi làm về mệt rồi mà vẫn nấu ăn sao?- Anh đặt chiếc cặp xuống, vươn tay vén mấy cọng tóc trên gương mặt cô. Cảm giác có người chờ mình đi làm về, rồi còn chuẩn bị sẵn cả bữa ăn ngon lành, thật sự là rất ấm áp. Nhà cửa không thiếu thứ gì, tiền bạc cũng không phải là vấn đề, nhưng hạnh phúc khi có một gia đình, bên cạnh lúc nào cũng có một người anh yêu thương, đó là điều mà anh vẫn hằng mơ ước. Nhưng trên hết, cái anh quan tâm hơn đó vẫn là cô. Anh biết cô đi làm cả ngày, về tới nhà không kịp nghỉ ngơi, lại lao vào bếp làm thức ăn, như vậy thật vất vả.
- Cũng không mệt lắm.- Hải Lam cười tươi.- Anh vào tắm rửa thay quần áo nhanh rồi ra ăn cơm nha. Em làm cũng sắp xong rồi.
Hạo Thiên hôn lên má cô một cái, rồi nhanh đi vào phòng. Hải Lam nhìn theo bóng dáng anh mà lòng hạnh phúc. Ông xã cô ngày nào cũng tranh thủ về trước bữa tối để ăn cơm cùng cô. Khi đi đâu về muộn cũng gọi điện thoại cho cô thông báo rõ ràng, lại không bao giờ đêm khuya trở về trong tình trạng say xỉn quá mức. Anh rất thường xuyên đưa cô về nhà thăm ba mẹ cô, có hôm lại chủ động đề nghị ngủ lại đó để cô có thể thoải mái tâm sự và trò chuyện với gia đình. Anh cũng quan tâm và hỗ trợ hết mức nếu tiểu Lục có vấn đề gì cần. Con bé nhiều khi còn nói đùa với cô rằng, “anh rể còn chiều chuộng và hiểu em hơn cả chị”
Cơm nước xong xuôi anh thường sẽ giành rửa chén để cô có thời gian tắm rửa nghỉ ngơi một chút. Sau đó hai người cùng dựa nhau trên ghế sofa xem chương trình TV. Cuộc sống của gia đình thì ra là bình yên và hạnh phúc như vậy.
- Anh ngồi yên một chút, em đang xem đến đoạn hay.- Hải Lam đẩy tay anh đang quấy rối bên người mình, mắt vẫn dán chặt vào truyền hình.
- Bà xã, hay là mình vận động một chút đi.- Gương mặt anh tiến gần đến bên cô, hơi thở nóng phả vào cổ cô đầy mê hoặc.
Hải Lam còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nhanh chóng ôm cô vào giường, thoải mái cởi bỏ hết lớp trang phục ngăn cách cơ thể hai người. Làn da trắng mịn nõn nà của cô phơi bày ngay dưới thân người anh. Nụ hôn từ nhẹ nhàng chuyển dần sang nồng nhiệt và đầy đam mê. Anh say sưa với đôi môi ngọt ngào của cô, rồi trượt xuống chiếc cổ, xương quai xanh gợi cảm, hai tay anh đều đặn xoa nắn bộ ngực non mềm. Hải Lam không chịu được sự khiêu khích đó, cả người cô run lên, nhích sát vào cơ thể anh hơn. Hạo Thiên như được nước, đem vật nam tính của mình mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô. Hải Lam hơi bất ngờ một chút, nhưng rồi tốc độ của anh ngày càng nhanh hơn làm cho cô không còn suy nghĩ được gì nữa, đầu óc trống rỗng, cơ thể tự động phối hợp theo nhịp độ của anh. Hai người vận động kịch liệt cho đến khi dục vọng đạt đến đỉnh cao. Hải Lam mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm cô lại bị đánh thức bởi bàn tay của một người nào đó đang có ý đồ vô cùng xấu xa.
- Anh làm gì vậy?- Cô khẽ kêu lên.- Em muốn ngủ.
- Em cứ việc ngủ, anh sẽ làm chuyện của anh.- Giọng nói tà mị vang bên tai cô.
- Nhưng chúng ta chẳng phải đã vừa lúc nãy…?- Hải Lam bối rối.- Anh như vậy làm sao em ngủ được.
- Nếu em không ngủ được thì phối hợp với anh một chút.
Cơn hoan ái lại tiếp tục diễn ra. Hai cơ thể lại dính với nhau thêm lần nữa. Mây mây gió gió đến gần sáng thì họ mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng ra, Hải Lam trên giường thật khó mà nhấc mình lên nổi. Hạo Thiên âu yếm hôn lên trán cô rồi bảo cô hôm nay cứ ở nhà một ngày để nghỉ ngơi, còn nói lát nữa sẽ gọi điện thoại đến công ty xin phép cho cô. Hải Lam nhìn nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt của anh thì cảm thấy oán giận, tất cả là tại tên sắc lang này.
Những ngày sau đó anh thường xuyên về sớm để tạt ngang chỗ làm để đón cô. Còn đưa cô đi ăn những món ngon, những món mà cô thích. Hải Lam thấy có chút gì đó là lạ, nhưng cô vẫn không nhận ra đó là gì.
Mãi đến gần cả tháng sau, khi cảm giác trong người có chút thay đổi, kinh nguyệt lại đến trễ, Hải Lam mới tự mình đi mua que thử thai. Hai vạch. Hạo Thiên nhận được tin thì mừng rỡ ra mặt, anh lập tức đưa cô đi bệnh viện kiểm tra. Thai nhi đã được ba tuần và đang phát triển rất khỏe mạnh.
- Ông xã, là anh cố tình, phải không?- Hải Lam nheo mắt quan sát chồng mình cứ mỉm cười suốt dọc đường đi.
- Em nói gì vậy, bảo bối này là do hai chúng ta cùng gắng sức tạo ra mà.- Anh cười nham hiểm, tay vẫn ôm lấy vai cô không rời.
Hải Lam thật không còn biết nói gì. Ông xã cô quả là có tính toán hết. Biết cô âm thầm uống thuốc tránh thai mà lại không nói ra, lén đem giấu hết thuốc, rồi còn đem cô vận động kịch liệt như vậy, hại cô ngày hôm sau thân thể mệt muốn chết, không thể rời khỏi giường được. Hừ, vận động cái gì mà ngày nào cũng vận động, mỗi khi như thế lại không đơn giản chỉ có một lần. Nhìn tên nào đó cứ cười cười mãi không khép miệng lại được thì lại càng đáng giận hơn.
Nghe thông báo tin vui, hai bên gia đình ai nấy đều hoan hỉ. Không ngờ nhất là ba mẹ của anh, họ lấy làm kích động về việc sắp được làm ông bà. Chưa gì mà hai bà thông gia ngày nào cũng rủ nhau đi mua quần áo và đồ chơi cho cháu, còn thay phiên nhau nấu thuốc bổ cho cô uống, làm bao nhiêu món ăn bổ dưỡng cho bà mẹ và thai nhi bắt cô phải ăn, đặc biệt là cấm tuyệt đối cô vào bếp hay làm việc nhà.
Nói tóm lại là bây giờ ở nhà, cô chỉ biết ăn và nằm như một con heo.
Nhã Linh lại thường xuyên gọi điện về hỏi thăm, còn bảo là đã chuẩn bị không biết bao nhiêu là quà cho đứa cháu yêu quý. Mỗi lần chị ấy gọi về, đều nói chuyện với Hải Lam rất lâu, thậm chí cũng chả thèm hỏi thăm đến Hạo Thiên lấy một câu, làm cho anh rất bất bình.
- Chị, hình như em không phải là em ruột của chị.
- Uh, chị sao có đứa em xấu xa như cậu được.
Hạo Thiên nói với vẻ không cam lòng:
- Chị, tiểu Lam nghe điện thoại nhiều không tốt, sau này chị nhớ chú ý. Em cúp máy đây.
Hải Lam bên cạnh chỉ biết lắc đầu. Ai có ngờ ông xã của cô lại có mặt trẻ con như thế này cơ chứ. Bên kia nửa vòng trái đất, Nhã Linh cũng đang cười, một nụ cười vừa thỏa mãn, vừa đắc ý.
.
Cũng nhờ có tin vui này, mà tình cảm giữa anh với ba mẹ, và tình cảm giữa hai bên gia đình ngày càng xích lại gần hơn, mọi người đều tập trung chờ đón đứa cháu đầu tiên ra đời.
.
- Ta nói tiểu Thiên àh, con phải giảm bớt công việc một chút, chăm lo nhiều hơn cho vợ con. Con bé muốn ăn gì thì phải cho nó ăn ngay.- Ông Lâm dặn dò.
- Còn nữa.- Bà Lâm tiếp lời.- Tốt nhất trong ba tháng đầu con ngủ ngoài sofa luôn đi, tránh động đến con dâu của mẹ. Tính con giống hệt ba con, sự nhẫn nhịn rất kém.
Hải Lam muốn bật cười nhưng lại cố gắng nén lại, nhìn sang Hạo Thiên nét mặt có phần đau khổ:
- Ba mẹ, được rồi mà. Cô ấy là vợ của con, đứa bé là con của con, dĩ nhiên là con phải biết làm như thế nào là tốt chứ.
.
Còn bên ba mẹ vợ thì:
- Tiểu Thiên àh, phụ nữ mang thai tính tình rất nhạy cảm và dễ xúc động. Con ráng chịu thiệt một chút, nhường nhịn con bé.
- Dạ vâng, cũng là vợ và con của con mà.- Hạo Thiên tỏ ra rất biết lắng nghe.
.
Còn về bà xã của anh:
- Ông xã, em thèm ăn cái khoai lang nướng, còn có me ngào đường.
- Được được, anh đi mua ngay.
…..
- Ông xã, hai mẹ mang sang nhiều thuốc bổ quá, em uống không nổi. Đổ đi thì phí lắm, rất nhiều công sức của hai người. Anh thay em uống hết nha.
Hai tiếng “ông xã” ngọt ngào, cộng thêm giọng nói nũng nịu. Được rồi, uống thì uống, chỉ là thuốc bổ thôi mà.
…..
- Ông xã, em không ăn nữa đâu. Sắp thành con heo mẹ luôn rồi nè.
- Không sao không sao, em ráng ăn nhiều một chút, mập mạp mới đáng yêu, bảo bối của chúng ta cũng được khỏe mạnh.