i tắm, lúc ra ngoài còn hò reo: “Bố ơi, sau này có thể gọi mẹ sang đây tắm được không ạ?”
Mạc Bắc đang ngồi trước máy tính đọc tài liệu, chỉ một câu nói đó đã khiến anh chẳng thể nào tập trung tiếp vào công việc được nữa. Hoàn toàn không có chút phòng bị nào, trong người anh ngay tức khắc cảm thấy khó chịu, toàn thân từ từ nóng ran lên.
Lần đầu tiên anh tiếp xúc với cơ thể của người khác giới chính là với Thảo Thảo, nhưng rồi sau đó, anh dần dần quên lãng cho tới tận khi anh và cô trùng phùng lại.
Đây tuyệt đối không phải là hồi ức tốt đẹp gì, vậy mà những đoạn ký ức nhỏ lẻ cứ không ngừng phát lại trong đầu anh, lắp ghép lại rồi đổi sang thành mới. Con người đó không bao giờ còn là Thảo Thảo nữa, cô chính là Mạc Hướng Vãn.
Bởi vì, anh đã làm cho cô mang thai từ khi tuổi còn trẻ, rồi sinh ra một đứa con thế này, cho nên hai người có mối quan hệ chẳng thể nào cắt đứt nổi.
Mạc Bắc giả bộ lấy sách vở ra kiểm tra bài tập của Mạc Phi, con trai anh làm rất tốt, không có chút sai sót nào hết, vì vậy anh liền thúc Mạc Phi đi ngủ, nhưng cậu bé mãi không chịu ngủ, đòi bật ti vi xem chương trình Hoàng tử bóng chuyền.
Ở trong một không gian có phần hơi ồn ã này, Mạc Bắc cố gắng kiềm chế bản thân, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Một lúc sau, anh ngước đầu lên, đưa mắt nhìn qua chỗ Mạc Phi, bất ngờ thấy thằng bé cũng đang nhìn anh chằm chằm.
Mạc Bắc ngạc nhiên hỏi: “Con làm sao thế?”
Mạc Phi ngồi bên thành giường rung rung đôi chân, thản nhiên hỏi: “Bố ơi, liệu bố có kết hôn với mẹ con không?”
Mạc Bắc không trả lời mà chỉ đáp lại cậu bé bằng một nụ cười.
Mạc Phi không ngừng bóp chặt tay mình.
Con trai anh đang rất căng thẳng, nhưng vẫn dõng dạc nói tiếp: “Bố ơi, con thật sự muốn bố trở thành bố thật của con. Bố có thể kết hôn cùng mẹ con được không?”
Mạc Bắc bước tới ngồi bên cạnh rồi ôm chặt Mạc Phi: “Chỉ cần mẹ con đồng ý là được.”
Mạc Phi mừng rỡ, hứng khởi hỏi lại như không tin vào tai mình: “Có thật không ạ?”. Cậu bé vui sướng ôm chặt lấy cổ Mạc Bắc. Đến lúc này, anh mới nhận ra cậu bé cũng khá khỏe, anh phải khó khăn lắm mới giữ thân thể thăng bằng được.
Những năm tháng qua, Mạc Hướng Vãn đã vất vả đến độ nào chứ?
Mạc Phi dính chặt vào người anh, ôm chặt lấy phần thắt lưng của anh, quyết không chịu buông ra, mãi cho tới khi mí mắt của cậu bé díp chặt lại, không chống lại được cơn buồn ngủ mới chịu thôi.
T¬T
Mạc Bắc ôm lấy chiếc laptop rồi ngồi bên cạnh Mạc Phi đang ngủ say để làm việc tiếp.
Anh bạn tốt Quan Chỉ đang online, liền nói chuyện với anh trên MSN: “Lâu lắm rồi không thấy cậu ra ngoài chơi đùa cùng bọn này, gần đây thật sự đang làm việc gì bận rộn lắm sao?”
“Mình đang bận đàm phán với các cấp lãnh đạo.”
“Nếu như cậu có thể thuyết phục các ông chủ lớn nước ngoài giơ cao đánh khẽ thì mấy ông chủ doanh nghiệp trong nước phải biết ơn cậu nhiều nhiều.”
“Cũng như nhau thôi.”
“Sau khi làm xong vụ này, chỉnh đốn, sắp xếp lại cẩn thận rồi đưa đây để mình viết báo cáo.”
“Cậu đúng là chỉ được cái tiện thể.”
Anh chàng Quan Chỉ tốt nghiệp Khoa Trung văn một trường đại học lớn, nghề chính là thu nhập tư liệu phát triển của các doanh nghiệp, rồi cùng với mấy anh chàng nhà báo “lang thang” lập nên tổ Sử cương doanh nghiệp Trung Hoaviết ra mấy bài phân tích gì đó. Mặt khác, cậu ta còn viết bài cho các báo, tạp chí trên mạng kiếm thêm chút tiền. Ngoài mấy việc này ra thì anh chàng rất yêu thích sự nghiệp buôn dưa lê bán dưa chuột, gần đây đang viết một chuyên đề tình cảm trên tờ báo tuần Than thở lặng xem, chuyên đưa những vấn đề liên quan đến phái nữ, rồi giải đáp các vấn đề tình cảm của các bạn gái.
Đúng lúc Mạc Bắc đang có việc muốn nhờ đến anh chàng này nên hoàn toàn hào sảng đồng ý cho Quan Chỉ tư liệu viết báo cáo về vụ án, sau đó anh mở lời luôn: “Có một vấn đề về phụ nữ cần lời tư vấn của cậu, tiểu thư tri tâm ạ.”
Quan Chỉ nhanh chóng mắng anh một câu “cút ngay” như thường lệ nhưng ngay lập tức tỏ vẻ rất thấu hiểu anh bạn mình: “Trong đầu cậu có điều gì mà mình không hiểu rõ chứ? Mình chẳng cần phải hỏi xem cậu muốn hỏi gì, trước tiên cứ tặng cậu mấy chữ này – “Bỏ qua quá khứ, bắt đầu tình mới”. Câu này đủ cho cậu dùng cả đời này luôn đó.”
Mạc Bắc ngồi ở đầu này mỉm cười, phục tài bạn: “Thảo nào mà cậu lại nổi đình nổi đám ở đây như vậy.” Tiếp đó lại viết thêm một câu mang tính đột phá đối với Quan Chỉ: “Mình đã có một đứa con tám tuổi, cậu có tin không?”
Quan Chỉ ở đầu kia không trả lời, hơn nữa hình như còn offline luôn. Mạc Bắc thầm nghĩ, đừng nói chỉ một câu nói này đã khiến cho cậu ta ngất luôn rồi chứ?
Một hồi lâu sau, cuối cùng Quan Chỉ cũng online trở lại, câu đầu tiên nói đến chính là: “Hừm, cậu không phải đang trêu mình đấy chứ?”
“Không hề.”
“Nửa đêm khuya khoắt, nói những chuyện ẩn mặt này coi chừng bị nghe trộm đấy.”
“Ừm.”
“Mình sẽ giúp cậu loan báo thông tin, đương nhiên mình sẽ không nói với những người không nên nói. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, liệu mình có vinh hạnh được gặp người phụ nữ đã biến cậu thành bố và đứa con yêu dấu của cậu hay không?”
“Còn lâu nhé!”
“Đúng là chẳng có chút nghĩa khí gì cả, anh em của cậu là mình gần đây cũng gây họa rồi. Cậu nói cho mình biết cảm giác được làm bố như thế nào đi chứ?”
Mạc Bắc không cần suy nghĩ đáp luôn: “Vô cùng sảng khoái.”