Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn có một cảm giác thanh thản, thỏa mái mà trước nay chưa từng thấy, nó giống như người tủ tù sắp đến giờ thi hành án bỗng nhiên nghe thấy Hoàng đế đại xá thiên hạ, được tha bổng ra ngoài.
Con người Mạc Bắc cũng có những điểm mà cô hoàn toàn không ngờ được. Cô trăm tính ngàn toán, đến nay lại nhìn thấy mình chẳng qua chỉ đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà thôi. Anh không chối bỏ, không trốn tránh cũng không bức ép cô, đây chính là những gì anh muốn truyền đạt đến cô.
Khi Mạc Hướng Vãn quay về nhà mình thì Mạc Phi đã mặc đồng phục đâu vào đấy, đeo ba lô trên vai đang ngồi xỏ giày. Mạc Phi là một đứa trẻ có tính khí tốt, cũng có những lúc không nghe lời cô nhưng sau đó vẫn biết thỏa thuận, thương lượng lại cùng mẹ.
Đây có lẽ cũng là do gen di truyền.
Mạc Bắc vẫn đỗ xe ở dưới nhà chờ hai mẹ con cô. Mạc Hướng Vãn đi xuống nhà, nhìn thấy Mạc Bắc ngồi trước vô lăng đang cầm tờ báo Tài chính đọc, lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Anh trông thấy hai người đang đến gần, liền vẫy tay mời lên xe.
Có mấy cậu bé nhỏ tuổi chạy đến gọi Mạc Phi, Mạc Hướng Vãn nhận ra trong đó có cậu bạn thân của Mạc Phi, Vu Lôi. Vu Lôi nhìn thấy Mạc Bắc liền mở to mắt, xác nhận lại lần nữa rồi nói với Mạc Phi: “Mạc Phi, người bị hại đến giám sát cậu hả?”
Mạc Phi chu miệng lên, lớn tiếng trả lời khiến cho khuôn mặt của Mạc Hướng Vãn nóng bừng như bị lửa thiêu: “Cậu đừng có ăn nói linh tinh, đây là bạn trai của mẹ mình đấy!”
Vu Lôi “á” lên một tiếng, nhìn vào người lớn, thấy vẻ mặt cả hai đều vô cùng ngượng ngùng. Nếu như người nghe là người lớn còn dễ nói, nhưng là trẻ con thì phải giải thích sao đây?
Vu Lôi tò mò: “Nói như vậy không phải cậu sắp có bố rồi sao?”
Mạc Phi hình như chợt nhận ra mình đã nhanh nhảu lắm chuyện, ngại ngùng quay sang nhìn mẹ rồi không nói gì nữa. Thấy bạn im lặng, Vu Lôi tự hỏi rồi tự trả lời: “Con người của chú ấy đúng là tốt bụng, kiểu gì cũng tốt hơn bố mình, sẽ không đánh đòn cậu đâu.”
Thấy hai đứa trẻ say sưa đề tài này, Mạc Bắc liền cảnh báo: “Nếu như các cháu còn đứng đây tán dóc nữa thì sẽ bị cô giáo phạt đứng góc lớp đấy. Mau mau lên xe thôi.”
Đàn ông bao giờ cũng có sự uy nghiêm hơn trước mặt mấy cậu bé trai. Nghe Mạc Bắc nói thế, hai đứa trẻ nhanh chóng ngậm miệng, ngoan ngoãn trèo lên xe, nhường chỗ ngồi bên cạnh ghế lái cho Mạc Hướng Vãn.
Suốt dọc đường đi, may mà có bọn trẻ tíu ta tíu tít, không thì hai người cũng chẳng biết nói với nhau những gì. Vu Lôi hình như tham gia cuộc thi tuyển chọn hát độc xướng gì đó do thành phố tổ chức, biểu hiện khá tốt, có cơ hội được chọn vào tham gia một chương trình ca nhạc quy mô, vậy nên tỏ ra vô cùng đắc ý. Mạc Phi vui thay cho bạn mình, nghĩ ra đủ mọi cách để cho Vu Lôi có thể tỏa sáng trong lần thi đấu sau cùng.
Sau khi đưa hai đứa trẻ đến trường, Mạc Bắc liền nói với Mạc Hướng Vãn: “Mạc Phi là đứa trẻ biết khoan dung, độ lượng.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười nói: “Có lẽ là do di truyền.”
Đây cũng có thể coi là đang khen cả anh và cô, họ đều là những con người có lòng độ lượng.
Không khí trong xe trở nên thỏa mái hơn, Mạc Bắc cũng không tiện nói ra dự định của mình nữa.
Anh vẫn lái xe đưa cô đến bến tàu điện ngầm, khi cô bước xuống, anh liền nhắc nhở một câu: “Sau này, ban đêm nhớ đi ngủ cho sớm nhé!”
Mạc Hướng Vãn vào trong bến đợi tàu điện ngầm mới lấy gương ra soi kỹ khuôn mặt mình, dưới mắt vẫn là đôi quầng thâm đáng sợ. Đến độ tuổi này rồi, cô thật sự không nên thức đêm thức hôm nữa, như vậy thì ngày hôm sau sắc mặt mới tươi tắn, rạng rỡ được.
Khi đến công ty, cô tình cờ nghe được Chu Địch Thần đang nói chuyện với lễ tân về một thẩm mỹ viện nào đó rất hiệu quả, uy tín. Cô liền hỏi lại vài câu, Chu Địch Thần lập tức nhiệt tình giới thiệu: “Tôi quen thân với một cô nhân viên trong thẩm mỹ viện đó, tay nghề tuyệt lắm, biết cách làm mất đi quầng thâm mắt đấy. Cô cả ngày làm việc vất vả mệt nhọc như vậy, tốt nhất nên làm thêm gói thoa tinh dầu sau lưng nữa”. Chu Địch Thần đã làm thẻ hội viên, nói sẽ cho cô mượn dùng.
Mạc Hướng Vãn liền gọi điện cho thẩm mỹ viện mà Chu Địch Thần giới thiệu, đặt thời gian trước với họ, sau đó đi đến phòng luyện tập. Vừa bước vào, cô thấy Tề Tư Điềm đang học thuộc lời thoại.
“Tại sao em không tìm một bóng râm nào, mà đứng trơ trơ dưới ánh mặt trời thế này, có đáng hay không?”. Có lẽ, đây là lời thoại trong bộ phim lịch sử mà Tề Tư Điềm mới nhận, nhưng khi Mạc Hướng Vãn nghe thấy Tề Tư Điềm đọc lên liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Có đáng hay không?
Cô vẫn có thể đứng được tại đây hơn nữa còn có thể đứng một cách vững chãi, có lẽ thế là đáng.
Con gái thời nay làm gì có ai là không hiên ngang đứng dưới ánh mặt trời gay gắt chứ?
Mạc Hướng Vãn đứng thẳng lưng, tự thưởng cho mình một nụ cười mãn nguyện.
Tề Tư Điềm nhìn thấy Mạc Hướng Vãn đứng ngoài cửa mỉm cười một mình liền lên tiếng chào hỏi trước. Mạc Hướng Vãn vừa mở cửa bước vào vừa hỏi: “Tại sao hôm nay em lại tới đây?”
Tề Tư Điềm vui vẻ đáp: “Tối nay có một buổi tiệc, Trâu Nam báo em tới.”
Mạc Hướng Vãn cau mày, tại sao chuyện do Trâu Nam truyền đạt vậy mà cô lại không hề hay biết gì.
Thế nhưng, chỉ năm phút sau, Trâu Nam đã đi tới báo cáo lại cho cô, đây là một buổi biểu diễn quy mô nhỏ mà Vu Chính mới nhận. Trâu Nam nói: “Thời gian rất gấp, người ta muốn mười Tề Tư Điềm với Tương Tương đến, vậy nên em phải báo ngay cho hai người này biết. Có cả người cùng ngành ở Hồng Kong đến tham dự nữa.” Báo cáo xong, cô lại nói thêm: “Vu tổng nói mười một giờ trưa nay có một cuộc họp gấp.”
Mạc Hướng Vãn đưa tay lên nhìn đồng hồ, vẫn còn khoảng hai mươi phút nữa. Trong khoảng thời gian này, cô liên tục nhận điện thoại, đều liên quan tới việc thông báo thay người, đổi người hoặc hủy hợp đồng.
Cuộc họp lần này Vu Chính triệu tập hết tất cả Giám đốc các bộ phận, thậm chí có cả Trương Bân, Giám đốc nhân sự mà trước nay chẳng can thiệp đến chuyện nghiệp vụ. Bởi vì “trên trời đột nhiên rơi xuống một chiếc bánh lớn”, nên gần đây Vu Chính đang hô hào, động viên mọi người thử tiếp nhận làm các chương trình quy mô lớn. Lần này, Vu Chính đã giành được quyền tổ chức lễ khai mạc chương trình nghệ thuật tại Quảng trường Thế kỷ của Thành phố.
Đây không chỉ là niềm vui bất ngờ mà còn khiến cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gạt hết tức giận vì thời gian gần đây công ty bị “cấm vận” mọi đường và cả những uất ức do Mai Phạm Phạm gây ra.
Chính vì vậy, Mạc Hướng Vãn quyết định chuẩn bị sẵn sàng dồn sức lực để bắt đầu “chiến đấu”, xem hết lại một lượt tất cả các nghệ sỹ trong công ty, nghĩ mọi cách để nghệ sỹ nhà mình có được vị trí biểu diễn thuận lợi và tốt đẹp nhất.
Trong phương án do Tống Khiêm đề ra, muốn tìm một đứa trẻ hát chính để làm một kết thúc thật ấn tượng. Kỳ Lệ không hề có bất cứ nghệ sỹ nhí nào cả, Tống Khiêm liền đề nghị: “Không phải thành phố đang tổ chức cuộc thi tuyển chọn tiếng hát thiếu nhi hay sao? Chúng ta có thể mượn người ở bên họ.”
Đây cũng là một ý tưởng hay, Mạc Hướng Vãn nhanh chóng liên hệ, cố gắng để hôm nay có thể tan ca càng sớm càng tốt, còn đến thẩm mỹ viện chấn chỉnh lại nhan sắc của mình đôi chút.
T¬T
Quả nhiên, nơi mà Chu Địch Thần giới thiệu là một địa điểm chuyên dành cho giới thượng lưu, cái Spa này thuê mặt bằng đúng ba tầng trong tòa nhà vàng nổi tiếng của thành phố. Tay nghề nhân viên ở đây thật sự tuyệt hảo, hơn nữa tấm thẻ của Chu Địch Thần có thể được giảm đến bảy mươi phần trăm.
Khi Mạc Hướng Vãn tới nơi, khách hàng xếp trước cô vẫn còn chưa làm xong dịch vụ, có đến ba người khách nữa đang chờ đợi. Mạc Hướng Vãn đưa tay lên nhìn đồng hồ, cô thầm nghĩ, có lẽ đi vào ngày cuối tuần sẽ hợp lý hơn. Đang lưỡng lự nên đi về hay tiếp tục ở lại chờ, bỗng nhiên di động của cô vang lên, không ngờ Mạc Bắc lại gọi tới.
Anh lấy được số điện thoại của cô từ lúc nào chứ?
Cô vẫn còn chưa nghĩ ra vì sao thì Mạc Bắc ở đầu dây kia đã dùng giọng nói thương lượng làm ăn hỏi cô: “Tối nay, tôi muốn đưa Mạc Phi đi chơi xe điện. Lần trứơc, tôi đã hứa nếu như thằng bé có thể đạt hai điểm tuyệt đối, tôi sẽ đưa nó đi chơi. Lúc nãy, Phi Phi gọi điện báo cho tôi đã đạt được hai điểm một trăm.”
Xem ra, số điện thoại di động của cô chắc cũng do Mạc Phi cung cấp rồi. Kể từ khi quen biết anh, đứa trẻ này lúc nào cũng muốn dính lấy anh, điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi lạc lõng, buồn bã. Mạc Phi đạt được hai điểm một trăm, vậy mà người đầu tiên nó gọi điện báo tin vui lại là Mạc Bắc, tâm tư của Mạc Phi thế nào cô cũng đành lực bất tòng tâm.
Mạc Hướng Vãn không đắn đo lâu lắm, cô nhanh chóng đồng ý.
Có lẽ, Mạc Bắc chẳng thể ngờ được cô lại dễ dàng đồng ý như vậy, nên bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ đôn đốc Phi Phi hoàn thành bài tập về nhà, đưa nó về nhà trứơc chín giờ tối.”
Mạc Hướng Vãn đáp lại anh: “Vậy được!”
Đây là lần đầu tiên Mac Bắc cảm thấy Mạc Hướng Vãn là một người phụ nữ hiền hòa, dịu dàng, tư tưởng hiện đại. Anh chân thành nói: “Cảm ơn cô!”
Sau khi tắt điện thoại, cô hoàn toàn an tâm ngồi chờ đợi đến lượt mình. Cô lấy một tờ tạp chí được đặt trên sạp báo do Spa chuẩn bị, tình cờ đọc được bài phỏng vấn nghệ sỹ ở công ty cô. Mạc Hướng Vãn ngồi đọc, lại lần nữa vùi đầu trong công việc. Như vậy, thời gian sẽ trôi nhanh hơn, đến khi xem xong cuốn tạp chí này chắc cũng đã đến lượt cô vào rồi.
Mạc Hướng Vãn bóp nhẹ phần sau gáy mình rồi nghĩ, có lẽ thật sự nên làm thêm gói thoa tinh dầu sau lưng nữa. Bao nhiêu năm nay dồn tâm dồn sức vào công việc, học tập rồi chăm lo con cái, cô hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến bản thân mình.
Mạc Hướng Vãn bất giác thầm nghĩ: Phải chăng vì Mạc Phi đã có Mạc Bắc chăm sóc, vậy nên cô cảm thấy an tâm? Suy nghĩ đó hoàn toàn khiến cô hoảng hốt. Cô đặt tờ tạp chí lại chỗ cũ, chuẩn bị tận hưởng dịch vụ chăm sóc tận tình của nhân viên Spa.
Lúc này, có hai người đang tranh luận bên quầy lễ tân, cô nhân viên vô cùng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của khách hàng.
Một phu nhân tầm khoảng sáu mươi nói với cô nhân viên rằng: “Tôi đã đặt hẹn trước, tại sao có thể cho người khác chen ngang như vậy?”
Cô gái đang đứng tranh luận với bà thương lượng: “Chúng tôi đang rất vội, dì ơi, dì không bận rộn, có thể nhường chúng tôi được không, coi như làm chuyện tốt ấy mà?”
Cô nhân viên tỏ ra rất khó xử, xem ra cả hai đều là khách quen của Spa.
Vị phu nhân kia nghiêm mặt lại: “Đây không phải là vấn đề nhượng bộ hay không, ở đâu mà chẳng phải tuân theo quy định, nếu không có quy định thì có mà loạn hết à?”
“Dì ơi, xin dì hãy giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi không thể để nhỡ việc được, dì đâu thể đền cho chúng tôi được chứ?”
Những lời nói này chẳng những vô lễ mà lại còn bá đạo, ngang ngược, Mạc Hướng Vãn nhanh chóng nhận ra người quen. Cô gái đó đeo cặp kính đen, trên người mặc bộ đồ sành điệu, bó sát, làn da màu đồng, toàn thân toát lên hương thơm tràn đầy sức cuốn hút.
Đây chính là Mai Phạm Phạm, cô nghệ sỹ nổi tiếng như cồn, phim còn chưa đ