Có điều, ý tưởng theo đuổi Mạc Hướng Vãn cũng không khiến anh cảm thấy khó chịu chút nào. Mạc Bắc tắt điều hòa, mở cửa sổ để cho gió ngoài trời tràn vào trong phòng.
Hôm trước quay về nhà, bà Mạc lại nhét cho anh một đống ảnh các cô gái. Anh xem đi xem lại, trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ, tất cả các cô gái trong ảnh không có bất cứ ai xinh đẹp bằng Thảo Thảo.
Anh trêu mẹ: “Mẹ ơi, mắt thẩm mỹ của mẹ ngày càng kém rồi.”
Bà Mạc trợn trừng mắt lên, tức giận nói: “Anh định coi mình là Hoàng đế đấy chắc? Bây giờ mà vẫn còn kén cá chọn canh sao?”
Mạc Bắc liền dỗ dành mẹ: “Không đâu, không đâu, con chỉ tiện miệng nói vậy thôi mà.”
Bà Mạc không thèm nói chuyện vòng vo với anh nữa: “Mẹ thấy anh đúng là mắt mũi có vấn đề, có bản lĩnh thì giống như Quan Chỉ đi, một lúc cặp với mấy cô liền, như vậy thì mẹ cũng yên tâm hơn, chí ít còn biết được anh có hứng thú về mặt đó, Bây giờ, mẹ không quản lý anh nữa, anh muốn chơi với ai thì chơi, thế nhưng tại sao anh lại chơi vào lúc không nên chơi, lúc nên chơi thì lại không chơi nữa là sao hả? Bây giờ, mẹ lại mong anh ra ngoài chơi gái đấy.”
“Bà chỉ nói linh tinh!”. Mạc Hạo Nhiên ngồi bên cạnh nghe vậy liền lên tiếng.
Mạc Bắc biết rằng cuối tuần, bố thường hay luyện mấy tiếng thư pháp, từ trước đến nay ông đều yều thích thư pháp, chữ viết rất đẹp.
Mạc Hạo Nhiên vừa viết chữ vừa nói với anh: “Lão Giang báo cáo với bố rằng con không hề trễ nải công việc.”
Mạc Bắc đứng mài mực cho bố. Hồi bé, anh chẳng bao giờ có thói quen này, mãi cho tới khi bố đi điều dưỡng quay về, anh liền cắt tóc ngắn, quay về nhà mài mực cho bố luyện thư pháp.
Lúc đó, bố anh thường nói: “Anh có chút tâm ý này coi như cũng đã biết ăn năn hối cải rồi.”
Anh rất biết tiếp thu giáo huấn của người lớn, đồng thời vẫn luôn cho rằng bản thân đang làm rất tốt. Thế nhưng bây giờ, so sánh với Mạc Hướng Vãn, khoảng cách đúng là vẫn còn xa vời vợi.
Mạc Hạo Nhiên vẫn luôn hài lòng trước những việc hiện nay anh đang làm. Ông chỉ vào bức tự được treo ở tường phía Đông thư phòng rồi nói: “Câu nói do nhà thư pháp nổi tiếng Trác Hán Thư – bạn tốt của ông trẻ con để lại lúc nào cũng nhắc nhở bố. Cũng đã mấy chục năm rồi, trải qua chiến tranh rồi lại cuộc Đại Cách mạng Văn hóa, gia đình họ gian nan khó khăn lắm mới giữ lại được bức tự này. Vào lúc chiến tranh loạn lạc, vậy mà bác gái nhà họ Trác vẫn làm được, nếu như hai bố con mình không làm được thì thật mất thể diện quá!”
Câu nói xưa xửa xừa xưa này Mạc Bắc đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Gia đình nhà họ Trác thật sự là trung liệt anh hào, hai cha con họ đều hy sinh trên chiến trường chống Nhật. Ở nhà, cả mẹ chồng con dâu đều luôn gắng sức vượt qua những ngày tháng gian khổ đó. Sau khi giải phóng, cô con dâu liền mở một nhà máy sản suất thực phẩm, trở thành tấm gương lao động toàn quốc.
Một người phụ nữ mất chồng, một mình trải qua biết bao khổ nạn, vậy mà vẫn tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ngoài xã hội. Nghị lực của phụ nữ có lẽ xưa nay đều mạnh mẽ hơn đàn ông, Mạc Bắc hoàn toàn cảm nhận được điều này.
T¬T
Anh ngước đầu nhìn bức tự, màu giấy đã hơi ố vàng vì vết tích của thời gian, trên đó còn có không ít vết máu đã nhạt màu dần chuyển sang màu ngọc bích, nhưng nét chữ vẫn đầy hào sảng, cương liệt: Vô quý Thư Hán hồn[2].
[2] Tâm hồn trung trinh tiết liệt của Thư Hán
Anh đứng nhìn, trong lòng cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Cúi đầu xuống, anh mỉm cười nói với bố rằng: “Mọi người thường nói hổ phụ sinh hổ tử, bố à, con cũng không tệ mà.”
Mạc Hạo Nhiên chỉ vào anh rồi lắc đầu: “Tiểu tử, con phải thận trọng đấy!”
Buổi tối hôm đó, anh đích thân vào bếp nấu ăn, đều là những món ăn mà bố anh thích nhất, anh nêm mắm muối vừa phải, biến món ăn vốn dĩ nhiều dầu mỡ trở nên thanh đạm, ngon miệng hẳn.
Tay nghề nấu ăn này anh luyện được chính vào khi bố gặp nạn. Lúc đó, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng bỏ về quê, anh và mẹ chạy đôn chạy đáo khắp nơi lo việc của bố, rồi mẹ cũng lâm bệnh, anh đảm nhiệm hết tất cả những việc cần phải gánh vác trong gia đình.
Bà Mạc vẫn cứ đứng bên cạnh cằn nhằn: “Bố anh thì lạc hậu, cứng nhắc, anh phải nhớ lại, không được phạm phải sai lầm đấy của bố. Đừng có cho rằng ai cũng có thể đắc tội được. Năm xưa, ông ấy làm quan liêm khiết quá, còn đi báo cáo sai với cấp trên, kết quả bị người thân tín bán rẻ mà không hay biết gì. Hàng ngày, ăn thịt kho tàu cũng đòi phải ăn đúng miếng hình vuông, để làm gì cơ chứ? Bảo vệ tính mạng của mình và gia đình quan trọng vẫn là quan trọng nhất.”
Mạc Bắc đành lập lờ cho qua chuyện: “Mẹ à, mẹ thử nếm xem, món mướp đắng luộc này con không cho quá nhiều tương cà chua đấy chứ?”
Chị giúp việc đứng bên cạnh cũng cười nói: “Mạc Bắc vừa quay về là tôi liền mất việc.”
Bà Mạc bị anh đánh lạc hướng, liền miệng mắng anh là “đồ tinh quái”, mắng xong liền than ngắn thở dài, quay sang nói với chị giúp việc: “Đấy cô xem, thằng con trai của tôi đảm việc nước, giỏi việc nhà thế mà chẳng hiểu sao mãi chưa động phòng được.”
Mạc Bắc không hề nói chuyện gì về hai mẹ con Mạc Hướng Vãn cho bố mẹ nghe.
Mấy ngày hôm nay, anh đã nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, thật sự đúng như những gì Mạc Hướng Vãn vẫn nói, có lẽ bản thân anh đang mắc một bệnh gì đó.
Mạc Hướng Vãn ngày phòng đêm lo chỉ sợ anh cướp mất đứa con trai của mình. Những hành động này của cô đã sớm làm lộ ra chân tướng sự việc, chẳng khác nào đang “lạy ông tôi ở bụi này”. Thái độ của cô rõ ràng như vậy: nhận thức tinh tường ý đồ của anh nên âm thầm ra sức phản kháng, chống trả.
Cô là người phụ nữ quật cường nhất mà anh đã từng gặp.
Mạc Bắc thầm nghĩ, mình đành phải mềm mỏng ứng phó vậy.
Còn về việc tại sao phải làm như vậy thì thật sự anh chưa tìm được lý do, nhưng nói tóm lại anh vẫn cứ được lợi. Làm cha thật sự của Mạc Phi, thực lòng anh vẫn cảm thấy chưa được tự tin lắm.
Mạc Bắc đứng hút thuốc ngoài ban công, quay sang nhìn ban công nhà bên. Có lẽ, hai mẹ con họ lúc này đang ngon giấc rồi, anh đứng trông chừng cho hai người, từ khi sinh ra đến giờ, anh chưa từng có cảm giác ý thức trách nhiệm lớn lao như lúc này.
Anh dập tắt điếu thuốc, quay lại phòng bật đèn lên, lấy tư liệu của vụ án mới tiếp nhận ra nghiên cứu.