Tối hôm đó, Mạc Hướng Vãn liên tục gặp ác mộng. Cô mơ thấy mình từ trên chín tầng mây rơi xuống tận đáy địa ngục, không ai kéo cô lên, cứ để mặc cô ngày càng chìm sâu hơn xuống dưới.
Mạc Phi đứng từ phía xa vẫy gọi cô, cô đang định nắm lấy bàn tay bé xinh của thằng bé thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi “Thảo Thảo”. Giọng nói rất quen thuộc, quen tới mức khiến toàn cô run rẩy, hoảng loạn.
Mạc Phi vẫn đang ra sức gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Cô chẳng thể nắm được tay con trai mình, bởi có người đang níu chặt cánh tay cô lại. Cô cố thoát ra mà không sao làm được.
Trên trán đầm đìa mồ hôi, Mạc Hướng Vãn hoảng hốt mở mắt, Mạc Phi đứng bên không ngừng lay lay, kéo cánh tay cô.
Mạc Phi mặc bộ quần áo ngủ, bộ dạng cũng đang mơ màng buồn ngủ, có điều khuôn mặt không che giấu nổi niềm hứng khởi. Cậu bé hét lên: “Mẹ ơi, chú bốn mắt đã mua đồ ăn sáng cho con. Có cả bánh bao nhân thịt. Mẹ ơi, mau dậy đi, mau dậy đi.”
Trước tiên, Mạc Hướng Vãn vẫn cứ thẫn thờ, một lát sau, cô chỉ mong rằng hai mắt mình nhìn nhầm, mong rằng mình đang gặp ác mộng.
Mạc Phi nhất quyết kéo cô dậy khỏi giường, liên tục nói: “Mẹ ơi, bánh bao nhân thịt sắp nguội hết rồi.”
Mạc Hướng Vãn cầm chiếc đồng hồ báo thức đặt đầu giường lên xem, vẫn chưa tới bảy giờ, Mạc Phi chưa bao giờ dậy sớm thế này, hàng ngày cô phải gọi đến ba, bốn lần thằng bé mới chịu dậy. Hôm nay, con trai tích cực chủ động dậy sớm như vậy nhưng vẫn chẳng thể khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Lúc rửa mặt, Mạc Hướng Vãn bỗng thấy hai quầng thâm dưới mắt đang có khuynh hướng mở rộng thêm, lập tức khi trang điểm cô lấy phấn màu da phủ lên một ít.
Mạc Bắc cũng khá biết điều, sáng sớm nay mua chút đồ ăn sáng rồi sang gọi cửa. Không ngờ Mạc Phi lại nghe thấy, chạy ra, rồi khệ nệ mang bữa sáng vào. Lúc này, cậu bé đang ngồi ngoài phòng khách ăn bánh bao ngon lành, đôi chân không ngừng nhịp nhịp, chẳng hiểu đang đắc ý, hớn hở việc gì.
Vừa nhìn thấy Mạc Hướng Vãn đánh răng rửa mặt xong, Mạc Phi lại tiếp tục reo hò: “Mẹ ơi, chú bốn mắt còn mua cả cháo gà nữa. Con nói dạ dày mẹ không tốt, chú ấy bảo rằng ăn cháo gà rất bổ.”
Quả nhiên, trên bệ bếp có một bát cháo gà còn đang đậy vung. Mạc Phi cẩn thận mở nắp, mùi thơm béo ngây lập tức lan toả khắp cả căn phòng, Mạc Hướng Vãn dù không muốn ăn cũng chẳng thể cưỡng lại nổi sức hấp dẫn ấy.
Cô liếc qua bệ bếp, số đồ ăn sáng Mạc Bắc mua không hề khoa trương chút nào, Mạc Phi thì hai chiếc bánh bao nhân thịt, cô thì một báo cháo gà với một ít rau chao dầu. Cháo gà với bánh bao nhân thịt có lẽ là mua ở cửa hàng bán đồ ăn sáng ở đầu khu, chỉ có điều không biết rau chao dầu mua ở đâu, nêm nếm hợp khẩu vị, khá là ngon miệng.
Mạc Hướng Vãn húp hết cả bát cháo gà, sau khi ăn xong lại thầm nghĩ, không biết Mạc Bắc đang định giở trò gì đây?
Điều này không phải do cô thấu hiểu con người Mạc Bắc, nói cho cùng thì Mạc Phi cũng là dòng giống của anh, mỗi khi Mạc Phi muốn lấy lòng người khác hay muốn xin cái gì đều hành động giống thế này. Cô căn bản chỉ là dựa vào định lý bắc cầu mà suy luận ra điều này mà thôi.
Có điều, lúc này, cô thật sự không còn thấy hoang mang nữa, tại sao lại phải hoang mang chứ? Những gì phải làm bây giờ chỉ có thể là đến đâu hay đến đó thôi. Cô cũng chẳng thể nào đem Mạc Phi cao chạy xa bay được. Nếu làm vậy, cái giá phải trả sẽ đắt đến đâu? Suy tính một hồi, cô thấy việc đó không phù hợp thực tế chút nào, đây là cuộc sống chứ đâu phải là trong phim truyền hình. Cô biết điều chỉnh mức độ thế nào là vừa phải.
Ngay từ lúc bắt đầu ăn cháo, Mạc Hướng Vãn đã suy nghĩ, đến khi ra khỏi cửa, cô đã tính toán đâu vào đấy.
Cô nhanh chóng bước sang định gõ cửa phòng 403, nhưng còn chưa kịp gõ thì cánh cửa đã mở, Mạc Bắc ăn mặc chỉnh tề, gọn ghẽ, điển trai, đứng đắn xuất hiện trước cửa.
Mạc Phi vừa nhìn thấy anh liền nhiệt tình nói: “Chú bốn mắt, hai mẹ con cháu đã ăn xong bữa sáng rồi.”
“Có ngon không? Ngày mai chú lại mua cho cháu nhé!”. Mạc Bắc đưa tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc của thằng bé, ân cần hỏi han.
Mạc Hướng Vãn đành phải nói chen vào: “Mọi người vẫn bảo hàng xóm thì phải năng đi lại, nhưng cứ để anh chăm sóc thế này, tôi cảm thấy ngại lắm. Trẻ con cũng không nên chiều chuộng quá, cảm ơn ý tốt của anh.”
Mạc Bắc trong lòng cảm thấy khá ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười ôn hoà. Cô Mạc Hướng Vãn này nếu so sánh với anh về mặt tố chất tâm lý thì đúng là vượt trội hơn nhiều.
Anh lặng lẽ nhìn cô một lượt, không khỏi thất thần. Hôm nay, cô trang điểm nhẹ nên trông lại càng xinh đẹp hơn mọi ngày. Cặp kính cô đeo có gọng màu xanh nhạt, dáng to, nếu như tính cách cô hung dữ hơn chút nữa, lại thêm cặp kính này, thông thường sẽ bị các cô nhóc làm cùng văn phòng gọi là “Diệt Tuyệt sư thái[1]”. Cặp kính này đã giấu đi không ít vẻ đẹp và sự hấp dẫn toát ra trên người cô. Bỏ cặp kính này ra, cô chính là “Thảo Thảo” của nhiều năm về trước.
[1] Một nhân vật trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn nổi tiếng Kim Dung.
Mạc Bắc không nghĩ thêm nhiều, liền mở miệng nói: “Tối hôm qua, tôi thấy Phi Phi bảo muốn ăn bánh bao nhân thịt, sáng nay tôi ra ngoài chạy bộ, tiện đường nên mua về thôi.”
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, anh đúng là đã quen với cuộc sống của các đại thiếu gia, lại còn chạy bộ buổi sáng nữa! Cô mỉm cười: “Thường xuyên vận động là một thói quen tốt. Những người làm văn phòng như chúng tôi sáng chín giờ vào làm chiều năm giờ tan sở, lại còn phải cúc cung tận tuỵ với ông chủ, buổi sáng chỉ cần ngủ thêm được nửa tiếng là đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Nếu như Mạc tiên sinh không ngại, có thể tiện đường mua luôn đồ ăn sáng hàng ngày cho mẹ con tôi, tôi sẽ tính toán rồi gửi tiền cả tháng một thể.”
Trong lòng cô thầm nghĩ: “Cô còn muốn thế nào nữa? Có người mua đồ ăn sáng hộ quá tốt, tội gì không tận dụng”. Mạc Hướng Vãn đã liệu kỹ, sớm cũng chết mà muộn cũng chết, thôi thì cố ép xem rốt cuộc Mạc Bắc muốn gì rồi tính tiếp vậy.
Nếu như những phản ứng của Mạc Hướng Vãn vào tối qua hoàn tòan có thể nằm trong dự liệu của anh thì những phản ứng sáng nay của cô khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Mua đồ ăn sáng cho Phi Phi chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời của anh mà thôi, vì nghe thấy cậu bé nói thèm ăn bánh bao nhân thịt quá. Lúc nói câu này, cậu bé còn tỏ dáng vẻ rất ao ước, mong đợi, đôi mắt to không ngừng hấp háy, khiến cho anh chẳng thể nào từ chối. Sáng nay, anh phải xếp hàng hơn mười lăm phút mới mua được. Nhìn Phi Phi cầm lấy bánh bao nhân thịt, vui sướng cười tít mắt lại, anh cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mạc Bắc không phải chưa hình dung tới phản ứng của Mạc Hướng Vãn. Anh hình dung cô hoặc sẽ lại lạnh lùng đối diện, hoặc vừa nhìn thấy anh đã quay đầu bước đi. Ai ngờ ngủ xong một giấc, cô đã trang bị đầy đủ, toàn diện để “ứng chiến” với anh theo một phong cách mới.
Cho dù thế nào đi nữa, nếu như anh vẫn coi cô là Thảo Thảo của chín năm về trước thì hoàn toàn sai lầm. Thậm chí, Mạc Bắc còn cảm thấy hơi hối hận vì mình đã dọn đến tận đây để cho người ta ghét bỏ. Anh cũng từng nghĩ rằng, nếu như Mạc Phi thật sự là con trai của anh, thì phải bàn luận đôi chút về quyền nuôi dưỡng. Cho dù mới chỉ đang nghĩ thôi, nhưng anh đoán chắc người phụ nữ trước mặt sẽ quyết liều mạng với anh đến cùng.
Không hiểu tại sao Mạc Bắc lại cảm thấy hứng thú, tán dương trước phản ứng của Mạc Hướng Vãn đến vậy.
Anh quyết không phụ nhã ý của cô, lịch lãm đáp: “Chuyện này quá đơn giản, chỉ cần Mạc tiểu thư có lời, tôi sẽ hết lòng hết dạ.”
Cả hai nhìn nhau mỉm cười, nụ cười theo kiểu ngoài mặt thì tươi mà trong lòng nhăn nhó.
Sau đó, Mạc Hướng Vãn quay sang dặn dò kỹ càng Mạc Phi, bảo thằng bé phải chú ý an toàn, buổi trưa sang nhà bác hàng xóm ăn cơm không được kén ăn, dặn dò đầy đủ mọi chuyện xong xuôi rồi cô mới an tâm đi làm. Mạc Bắc không hề đi ngay, anh đứng một bên lắng tai nghe từng chuyện từng chuyện một.
Mạc Phi sau khi tạm biệt người lớn liền đưa ra một vấn đề mới. Cậu bé quay sang nói với Mạc Bắc: “Chú bốn mắt ơi, công ty mẹ cháu làm ở xa đây lắm, chú có thể đưa mẹ cháu đi làm được không? Chú đi làm bằng xe ô tô riêng đúng không ạ?”
Mạc Hướng Vãn muốn lườm con trai mình mà không kịp, Mạc Phi đang mỉm cười rạng rỡ, tươi tắn ngước nhìn Mạc Bắc.
Mạc Bắc cũng mỉm cười trả lời: “Chú lái xe riêng đi làm, chỉ là không biết mẹ cháu có chịu ngồi xe của chú hay không thôi.”
Nói xong, anh liền quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn.
Mạc Hướng Vãn vốn định lườm một cái, có điều cô không biết nên lườm con trai mình hay người đàn ông trước mặt nữa.
Mạc Phi nhanh chóng tiếp lời, chân thành mà vui vẻ: “Mẹ ơi, vậy thì mẹ ngồi xe của chú đi làm đi, chen lên tàu điện ngầm mệt biết bao, giờ này đông người lắm”. Cậu nhìn mẹ mình rồi quay sang nhìn Mạc Bắc, vô lùng hy vọng ý kiến của mình sẽ được người lớn tiếp thu.
Mạc Hướng Vãn đành phải nói: “Con đừng có làm phiền chú ấy mãi thế, chú cũng phải đi làm chứ, nếu như đi muộn, sếp của chú sẽ trừ tiền thưởng của chú đấy.”
Mạc Bắc liền nói luôn: “Không sao hết, chú có thể giúp cháu đưa mẹ đi làm.”
Tiếp đó, Mạc Hướng Vãn không thể không ngồi lên xe của Mạc Bắc, bởi vì sau khi xuống dưới, Mạc Bắc kiên quyết nói: “Kiểu gì cũng không thể thất hứa với con trai cô được, coi như Mạc tiểu thư nể mặt tôi nhé!”
Cô làm sao có thể không nể mặt. Chí ít bây giờ cô còn phải kiềm chế để không bùng phát mà mắng chửi anh.
Cô ngồi vào xe anh mà trong lòng vô cùng bực bội, liền đóng cửa đánh “rầm” một cái. Mạc Bắc đứng bên ngoài xe, giật nảy mình. Anh thầm nghĩ, người phụ nữ này chẳng khác nào sư tử Hà Đông tái thế, đúng là không dễ đối phó.
Suốt dọc đường đi, trong xe không khí im lặng như tờ, Mạc Hướng Vãn không nói câu nào, Mạc Bắc cũng vậy. Dáng vẻ chuyên tâm lái xe của anh trông nghiêm túc hơn mọi khi rất nhiều, ánh mắt đăm đăm, tập trung tinh thần, phát ra một uy lực lạ thường.
Từ trước đến nay, cô chưa từng nhìn thấy một Mạc Bắc như thế này bao giờ. Dáng vẻ bình thản hàng ngày của anh thường tạo cho người đối diện sự thân thiện, khiến ai ai cũng có thể lại gần. Cô thật không ngờ dáng vẻ một khi đã chuyên tâm vào việc gì của anh lại gây áp lực khiến cô không nói được lời nào như lúc này.
Thế nhưng sau cùng cô vẫn lên tiếng: “Anh chỉ cần đưa tôi đến trạm đón tàu điện ngầm là được, anh rẽ trái là tới nhà máy kia thôi.”
Xưa nay, Mạc Bắc vốn quen im lặng ngồi lái xe. Có rất nhiều nghi ngờ cô không muốn nói, nhưng anh lại muốn hỏi, có điều chẳng dám. Một khi anh đã nắm rõ được điều cấm kỵ của ai thì sẽ không bao giờ động chạm đến.
Đây chính là biểu hiện của sự tôn trọng tối thiểu, đặc biệt là đối với Mạc Hướng Vãn, anh càng phải tôn trọng hơn những người khác. Bởi vì, Mạc Bắc cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ tôn trọng cô gái mang tên Thảo Thảo năm đó.
Lần đầu tiên với Thảo Thảo, rõ ràng biết rằng cô không mấy tình nguyện, nhưng anh vẫn cứ làm. Cô đã phải cưỡng ép bản thân thế nào để hoàn thành vụ làm ăn bẩn thỉu năm đó? Cho tới gần đây, anh mới bắt đầu nghĩ đến tâm trạng của Thảo Thảo năm xưa.
Cuộc trao đổi này không phải là bình đẳng, bản thân anh lại càng giống một khách làng chơi vô liêm sỉ, xấu xa. Đây là