n tượng rất sâu đậm”. Trình Tư Vy lại quay sang nói với Cố Sảnh.
Hóa ra Trình Tư Vy cũng có mặt ở triển lãm sách Bắc Kinh. Cả tôi và Trình Lộ đều vô cùng ngạc nhiên. Nếu nói vậy, có khi cô ấy còn nhìn thấy tôi và Trình Lộ đi với nhau nữa.
“Cô Trình quá khen rồi”, Cố Sảnh dịu dàng nói.
Sự xuất hiện của Trình Tư Vy khiến cho không khí căng thẳng vừa rồi bỗng nhiên biến mất.
“Giám đốc Trình, tôi có chuyện muốn nói với chị”. Trình Tư Vy nói với Trình Lộ.
“Chị cứ nói đi”. Trình Lộ biết dự án bản quyền đã đến thời khắc then chốt, Cố Sảnh lại căng thẳng như vậy, không dám ho he gì, mà vô cùng khách khí với Trình Tư Vy.
Trình Tư Vy gật gật đầu: “Việc khảo sát dự án bản quyền đã kết thúc, vài ngày nữa tôi sẽ quay về châu Âu”.
Nhanh vậy ư… Tôi nghĩ thầm trong lòng. Không hiểu sao, tuy thời gian tôi ở bên Trình Tư Vy rất ngắn ngủi, nhưng luôn có tiếng nói chung về tâm hồn, lẽ nào đây chính là cảm giác của tri kỷ?
“Tôi hy vọng giám đốc Trình cho Lương Mân nghỉ một ngày, để cậu ấy đưa tôi đi cổ trấn chơi, đây là tâm nguyện cuối cùng của tôi”. Trình Tư Vy tiếp tục nói.
Mấy đồng nghiệp đang dỏng tai nghe lỏm nghe thấy Trình Tư Vy nói vậy đều nhìn tôi, không hiểu Trình Tư Vy có ý đồ gì với tôi. Nhưng có thể đi chơi cùng đại mỹ nữ người lai không phải là chuyện xấu.
“Chỉ cần Lương Mân đồng ý, tôi sẽ phê chuẩn”. Trình Lộ nhẹ nhàng nói. Trình Tư Vy nhìn về phía tôi.
“Được, tôi sẽ đi chơi cùng chị Trình một ngày”. Tôi khẽ thở dài, nói.
“Thế ngày mai nhé, tôi sẽ sang đón anh. Địa chỉ ở đâu vậy?”. Trình Tư Vy hỏi.
“Tầng ba tòa nhà số năm khu đô thị mới Cổ Bắc”, tôi nói. Thấy Trình Lộ chau mày như thể cũng muốn ghi nhớ địa chỉ này vào đầu.
Trình Tư Vy cười nhẹ, đi ra khỏi phòng làm việc.
Cố Sảnh thì lòng dạ hỗn loạn, ngồi một lúc cũng đứng lên rời khỏi phòng.
“Cô ấy định ở đây bao lâu?”. Trình Lộ im lặng một lúc lâu rồi đột ngột lên tiếng hỏi tôi.
“Ai cơ?”.
“Cố Sảnh”.
“Hai ngày nữa cô ấy đi rồi”.
“Nếu anh muốn dọn về sống thì cứ nói chuyện với Hiểu Ngưng, thực ra cậu ấy… cũng đã tha thứ cho anh rồi”. Trình Lộ nói với tôi bằng giọng nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ nhàng hơn được nữa.
Hiểu Ngưng là hình mẫu một cô gái “con nhà lành” không phấn son màu mè điển hình, nhưng từ những tiểu tiết có thể thấy cô ấy cũng là một cô gái rất đáng yêu. Dáng vẻ mặc đồ ngủ đi đến bên tủ lạnh lấy đồ ăn, dáng vẻ khẽ xoay người khi nghe điện thoại của cô ấy, cả điệu bộ nũng nịu nhõng nhẽo của cô ấy trước mặt bố mẹ, thậm chí cả ánh mắt trong sáng thi thoảng gựn sóng nữa…
Điều làm Hiểu Ngưng tức giận rốt cuộc là tôi đóng giả gay hay là vì nguyên nhân nào khác nữa… Buổi tối khi tôi về đến căn phòng ở cổ Bắc, Cố Sảnh đã bày sẵn mấy món ăn nóng hổi đợi tôi.
“Hình như Trình Tư Vy rất có cảm tình với anh”, Cố Sảnh ngồi bên bàn đối diện, hỏi.
“Cô ấy là khách hàng lớn, anh đi cùng cô ấy cũng là điều nên làm”. Tôi nói.
Cố Sảnh ngẫm nghĩ một lúc, tiếp tục hỏi: “Thật sự trước đây anh sống cùng nhà với Trình Lộ hả?”.
“Ừ”.
“Thế sao anh lại chuyển đi?”.
“Cãi nhau”.
“Mấy cô gái lần trước cũng sống cùng hả?”.
“Ừ”.
“Anh đi Bắc Kinh cùng em nhé. Công ty bé thế không hợp với anh”, Cố Sảnh nói.
Tôi im lặng.
“Em biết rồi, anh thích Trình Lộ nên mới không nỡ ra đi. Anh nói em lưu luyến quá khứ, nhưng bản thân anh cũng có khác gì?”, Cố Sảnh hờ hững nói một câu, rồi đi vào phòng cô ấy, không ra nữa.
Một đêm không ngủ.
Đến hôm sau, điện thoại của tôi đột ngột rung lên, tôi mới biết Trình Tư Vy đã đứng dưới tầng.
Ánh nắng chói chang, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác da, kiểu dáng đang thịnh hành năm nay. Cho dù là cổ áo hay tay áo đều được thiết kế rất trẻ trung, nhưng chất liệu da lúc nào cũng cho cảm giác rất sang trọng.
Bên trong cô ấy mặc một chiếc sơ mi kiểu dáng cung đình, kết hợp với chiếc váy ngắn bên trên có xếp nếp hình lá sen, trông rất nữ tính, cũng thể hiện địa vị tiểu thư của cô ấy. Áo da không phù hợp với tất cả phụ nữ. Những người phụ nữ không có khí chất trang nhã, quý phái mà mặc trang phục kiểu này thì trông càng thô tục hơn. Nhưng Trình Tư Vy mặc kiểu áo này lại cho người khác cảm giác rất mới mẻ.
“Lên xe đi”. Thấy tôi nhìn chằm chằm, Trình Tư Vy cúi đầu mỉm cười rồi nói với tôi.
“Được”. Tôi ngồi vào xe, rồi ngẩng đầu nhìn lên tầng ba. Cửa sổ phòng ngủ vẫn kín mít, có vẻ như Cố Sảnh vẫn chưa dậy.
Trình Tư Vy nhẹ nhàng khởi động chiếc Porsche của mình.
“Hôm nay trông anh có vẻ không vui”. Trình Tư Vy vừa đón ánh mặt trời, vừa lái xe, rồi bình thản hỏi tôi.
“Ừ, có một vài chuyện”. Tôi giơ tay lên, nhìn ánh nắng chiếu lên lòng bàn tay, khẽ than vãn.
“Tôi sắp phải đi rồi, anh hãy vui vẻ đi chơi cùng tôi một buổi đi”. Trình Tư Vy nói.
Trong thị trấn cổ, Trình Tư Vy nhìn hết bên này đến bên kia, trông rất hào hứng.
Chúng tôi phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, lắng nghe tiếng rao bán hàng, ngắm nhìn những xâu thịt được bày bán trong các cửa hàng, thong thả đi bộ.
Thỉnh thoảng, chúng tôi đến một nơi vắng vẻ, bước trên con đường bằng đá xanh lồi lõm, nhìn ngắm một khu vườn đầy hoa hạnh nhân, đi qua bờ tường loang lổ rêu xanh.
Chúng tôi đi một cách không mục đích, đọc câu chuyện trên tấm bảng treo trước khu nhà lớn, tưởng tượng, chìm đắm. Những chiếc lá cuốn theo chiều gió vương vấn vết chân chúng tôi, như thể đại diện cho rất nhiều chuyện dĩ vãng xa xưa.
Từng viên gạch từng viên ngói, từng bông hoa từng chiếc lá đều rất chân quê chất phác. Tôi và Trình Tư Vy đi thám hiểm từng ngóc ngách của thị trấn cổ, không để ý mặt trời đã ngả về phía tây.
Ăn tối tại một quán trà cổ, chúng tôi đến nhà nghỉ kiểu cũ ở ven hồ, đăng ký nhận phòng. “Tôi chỉ đặt một phòng”. Trình Tư Vy nói.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, rồi đi cùng cô ấy vào phòng, phát hiện ra không phải phòng hai giường mà là một giường đôi.
“Tôi đi tắm đây”. Cô ấy không hề quan tâm trong lòng tôi nghĩ gì mà đã đi vào nhà tắm.
Qua cửa kính mờ ảo, tôi nhìn thấy Trình Tư Vy cởi quần áo, để đường nét cơ thể hiện ra rất đẹp đẽ. Cô ấy cố ý ở một phòng với tôi, trong lòng tôi bỗng thấy mơ hồ.
Lần trước là mượn cớ say rượu, lại là trong không khí của dịp lễ Tình nhân. Còn hôm nay, cả hai chúng tôi đều đang rất tỉnh táo, nhưng lại phải ngủ trên một chiếc giường.
Nước rơi tí tách trong nhà tắm, tôi mở một cánh cửa sổ, bên ngoài là một dòng sông nhỏ. Hai bên bờ sông là hai hàng đèn lồng, thi thoảng còn có mấy chiếc thuyền lướt qua, du khách có thể đứng trên những mũi thuyền cổ kính mà hò hét. Luồng gió mát lạnh từ ngoài thổi vào, phong cảnh thực sự rất đẹp.
Cảnh này khiến tôi nhớ lại hồi đi Lệ Giang, Vân Nam cách đây hai năm, vẫn là không khí vừa náo nhiệt vừa du dương này.
Bên trong phòng dùng những khung cửa có chấn song bằng gỗ trang trí, cũng được coi là có phong vị cổ kính rồi. Chỉ có điều chiếc giường bình thường và chiếc đèn cũ kỹ khiến tôi có cảm giác đây như một nhà nghỉ hạng ba. Nhưng có thể tìm được chỗ để qua đêm ở đây đã là tốt lắm rồi, không cần yêu cầu quá cao.
Tôi tựa vào cửa sổ, ngắm nhìn những đám du khách hoặc những tốp học sinh đang uống rượu hát hò hai bên bờ, tự nhiên thấy nhớ những ngày tháng còn đi học.
Cửa nhà tắm mở ra. Trình Tư Vy mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng đi ra.
Mái tóc vàng kim của cô ấy ướt đẫm, thả hai bên vai, trên gương mặt vẫn còn làn hơi nóng. Chiếc dây thắt áo choàng làm tôn lên những đường cong trên cơ thể, trông cô ấy như một bông hoa sen mới vươn lên khỏi mặt nước.
Nhìn cô ấy xinh đẹp như vậy, tôi bất giác động lòng. Vốn dĩ bình thường cô ấy đã xinh đẹp, nhưng lúc này, dáng vẻ vừa từ nhà tắm bước ra của cô ấy càng mê đắm lòng người hơn.
Thấy tôi cứ đứng nhìn mình, Trình Tư Vy cũng không quan tâm, cười với tôi, hỏi: “Nhìn cái gì thế?”.
“Nhìn đám học sinh hát đối với các cô gái bên kia bờ, rất thú vị”. Tôi nói. Trình Tư Vy khẽ mỉm cười, trông vô cùng xinh đẹp, gợi cảm.
Cô ấy bước lại, tựa lên thành cửa sổ nhìn cảnh tượng nhộn nhịp bên dưới, ngoái đầu nói với tôi: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi”.
Dáng vẻ thong dong, vui vẻ của cô ấy khiến người ta có cảm giác như thể chúng tôi là một cặp tình nhân đến đây chơi.
Nếu tôi sớm đồng ý đi cùng cô ấy đến thị trấn thì cảnh tượng này đã xảy ra một tuần trước rồi.
Tâm trạng ấm áp, lãng mạn dần trỗi dậy trong lòng tôi. Tôi nhoẻn miệng cười với cô ấy: “Ừ”.
Trình Tư Vy nở nụ cười ấm áp, xỏ chân vào đôi dép lê, cầm chìa khóa phòng. Tính cách cô ấy phóng khoáng, dù ra ngoài đi dạo cũng không cần thay đồ.
Tôi đi bên cạnh cô ấy, qua hành lang bằng gỗ, ra ngoài đường phố náo nhiệt.
Một hàng dài đèn lồng sáng rực, có cảm giác rất giống tết Nguyên Tiêu thời cổ. ở đây, buổi tối hôm nào cũng là lễ tết, vô cùng đông vui, náo nhiệt.
Trình Tư Vy thích thú ngắm nhìn đèn lồng xung quanh, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn tôi. Ánh sáng của đèn lồng chiếu vào khiến khuôn mặt cô ấy đỏ hồng, trông càng xinh đẹp cuốn hút hơn. Mái tóc vàng xõa trên vai, cơ thể với những đường cong diệu kỳ được bao bọc trong chiếc áo choàng màu trắng, vui vẻ đi trước mặt tôi, càng thêm phần quyến rũ. Ba màu sắc vàng, đỏ, trắng trên người Trình Tư Vy đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều du khách xung quanh.
Mấy nam sinh vừa rồi còn hào hứng hát đối với các nữ sinh bên kia bờ đều nhìn Trình Tư Vy, người nào người nấy quên mất hát hò, mắt đờ đẫn. Trình Tư Vy quay đầu lại, mỉm cười với bọn họ, làm bọn họ kinh ngạc đến mức đánh rơi hết cả cốc xuống bàn.
“Xinh thế, không biết là minh tinh nào thế nhỉ?”.
“Có phải họ đang quay phim không?”.
Tôi đi cùng Trình Tư Vy không gần cũng không xa, vừa hay nghe được những lời bình luận của du khách xung quanh.
Tách tách tách… Một loạt đèn nháy máy ảnh chiếu về phía Trình Tư Vy, không còn nghi ngờ gì nữa, Trình Tư Vy mặc áo choàng tắm ra ngoài đi dạo đã trở thành cảnh đẹp nhất đêm nay tại thị trấn.
Trình Tư Vy giơ tay lên, che mắt, nghiêng đầu né tránh ánh đèn. Tư thế này trông càng kiêu kỳ, càng thu hút hơn.
Cô ấy quay đầu nhìn tôi đang đi sau năm mét, chạy lại gần, khoác tay tôi: “Sao đi chậm thế? Chúng ta ra phía trước xem đi”.
Cô ấy tươi cười, trông có vẻ rất hưng phấn, chắc chắn là rất thích không khí nơi đây.
Tách tách! Hai luồng sáng nữa lại lóe lên.
“Đẹp đôi quá”. Một nữ sinh bên cạnh nói.
“Thực ra buổi tối mới là thời điểm náo nhiệt nhất ở thị trấn cổ Bàn Tây”. Tôi dắt Trình Tư Vy đi qua một cây cầu đá, vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh vừa cảm nhận không khí ở đây.
“Không giống so với tưởng tượng của tôi lắm”. Trình Tư Vy mỉm cười gật đầu, đứng tựa vào đầu cầu ngắm nhìn những chiếc thuyền đủ màu sắc sặc sỡ đang chầm chậm trôi trên sông, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.
“Có muốn đi thuyền không?”. Tôi hỏi cô ấy.
Trình Tư Vy thò tay ra ngoài lan can cầu, cảm nhận không khí lành lạnh từ dưới sông phả lên vào ban đêm, nói: “Lạnh quá”.
“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi ăn thứ gì đi”. Tôi quay sang nhìn một lượt các quán rượu đèn điện sáng trưng hai bên đường nói.