“Mỗi đại diện của các công ty xuất bản tôi chỉ tiếp một lần, lần trước tôi đã nói rồi. Việc còn lại, chúng tôi sẽ tiến hành thông qua khảo sát. Thế này đi, nếu chị không phiền, tôi muốn nhờ anh Lương đưa tôi đi dạo quanh Bình Hải, nhân tiện giới thiệu cho tôi những kinh nghiệm của công ty về lĩnh vực xuất bản”. Trình Tư Vy từ từ đứng lên, nói.
Á? Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi nhìn Trình Tư Vy, không thấy ánh mắt cô ấy để lộ điều gì cả.
Tôi lại nhìn Trình Lộ.
Trình Lộ giẫm mạnh vào chân tôi một cái, kéo tôi đứng lên, lườm tôi một cái.
“Được. Nếu chị Tư Vy không thấy phiền, tôi đưa chị đi quanh Bình Hải”. Mu bàn chân tôi bị gót giày cao gót của Trình Lộ giẫm lên đau điếng, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt bình thản, nói với Trình Tư Vy.
“Vậy tôi xin cáo từ, ở công ty còn rất nhiều việc cần giải quyết”. Trình Lộ xách túi lên, bắt tay với Trình Tư Vy.
Trình Tư Vy mỉm cười gật đầu, rất có phong độ.
“Giao cho anh đấy, một trăm nghìn tiền thưởng”. Lúc đi ngang qua trước mặt tôi, Trình Lộ thấp giọng nói.
Tôi lấy tay búng vào người cô ta một cái, nghĩ bụng cô lấy tôi làm vật hy sinh, tối nay về sẽ tính sổ với cô sau. “Định đưa tôi đi đâu vậy?”. Sau khi Trình Lộ đi, Trình Tư Vy hỏi tôi.
“Đi loanh quanh đâu đây thôi, chị muốn đi mua quần áo hay đi ăn?”. Tôi nói. Tuy đối mặt với một Trình Tư Vy bí hiểm khó đoán lại xinh đẹp không thể nói là “dê vào miệng cọp”, nhưng Trình Lộ bỏ tôi lại một mình thế này, tôi khó tránh khỏi có cảm giác bị bán đứng.
“Đi ăn nhé, tôi mời anh, hay là anh mời tôi?”. Cô ấy nhìn tôi, nhẹ nhàng nói.
“Để tôi mời nhé”. Tôi hào phóng nói.
“Ok”. Cô ấy cũng hào phóng trả lời.
Vậy là tôi đưa cô ấy rời khỏi khách sạn năm sao hào hoa tráng lệ này, đến con phố sầm uất bên ngoài. Trình Tư Vy dường như thực sự rất lạ lẫm với thành phố này, theo sát tôi như một cục nam châm, tôi đi đến đâu, cô ấy liền đi theo tôi đến đó, duy trì khoảng cách rất ngắn, nhưng không dính sát vào nhau.
Đây là trung tâm thành phố Bình Hải, tôi đưa cô ấy đi, qua rất nhiều nhà hàng, khách sạn lớn, rẽ hết ngõ này qua ngách khác, đi vào một con hẻm nhỏ hẹp, bẩn bẩn.
Cô ấy cũng không nói gì, vẫn đi theo tôi.
Cuối cùng, tôi dừng lại trước một quán vằn thắn tối tăm, đầy mùi dầu mỡ.
“Anh mời tôi ăn cái này sao?”. Cô ấy nhìn tôi, hỏi.
Tôi gật gật đầu, kéo cô ấy vào, “Quán này rất đông khách, có khi còn phải xếp hàng nữa”.
Đúng như tôi dự đoán, đang là buổi trưa, trong quán tấp nập, bàn nào cũng có người ngồi rồi. Một hàng dài đang xếp hàng chỗ cửa sổ mua vé, chầm chậm chuyển động về phía trước. Trong khung cảnh náo nhiệt mà tối tăm, mười mấy nhân viên phục vụ bê vằn thắn trên cao, vừa luôn miệng nói: “Nhường đường, nhường đường”, vừa luồn lách giữa đám đông.
Trên người Trình Tư Vy mặc toàn hàng hiệu tiền triệu, cô ấy ôm lấy tôi, tránh những người đang chen chúc luồn lách qua.
“Bên kia có hai người chuẩn bị đứng lên, chị qua bên đó ngồi giữ chỗ đi, tôi xếp hàng”. Tôi nhìn một lượt khắp quán, nói với Trình Tư Vy.
Trình Tư Vy nhìn tôi, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn đi qua sàn nhà trơn tuột, cẩn thận bước qua bên đó, rồi lấy giấy, lau bàn ghế, sau đó mới ngồi xuống.
Tôi đứng tận cuối cùng hàng người chờ mua vé, chầm chậm chuyển động theo dòng người.
Điện thoại của tôi rung lên.
Tôi móc điện thoại ra, thấy có một tin nhắn của Trình Lộ.
“Tiến triển thế nào?”. Tôi mở tin nhắn ra, thấy chỉ có bốn chữ.
Chẳng buồn để tâm đến cô ta, tôi nhét điện thoại vào túi. Rồi ngoái đầu nhìn Trình Tư Vy, thấy cô ấy đang ngồi trên ghế, ánh mắt xuyên qua lớp lớp người, đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cười với cô ấy, ý bảo cô ấy hãy kiên nhẫn ngồi đợi, rồi lại tiến lên mấy bước theo chuyển động của dòng người. Hôm nay tôi ra ngoài gặp khách hàng với Trình Lộ, hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ phải ở lại tiếp khách một mình, gần như không mang theo tiền. Thẻ tín dụng thì để trong xe, hôm nay đi gặp khách hàng lại không lái xe đi. Nếu Trình Lộ mà biết tôi đưa Trình Tư Vy đến đây ăn, không biết cô ta sẽ mắng chửi tôi tới mức nào.
Cuối cùng tôi cũng mua được hai bát vằn thắn, sau đó quay vào trong khu ngồi ăn, ngồi đối diện với Trình Tư Vy.
“Đợi lâu quá phải không?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Bình thường”. Cô ấy cười, có chút ngượng nghịu.
“Nói thật, hôm nay tôi không mang theo tiền. Ví lại để quên trong túi áo thay ra hôm qua, thẻ tín dụng cũng không mang theo người”. Tôi nói.
“Thế mà lúc nãy còn nói là mời tôi”. Trình Tư Vy nhìn tôi, nói.
“Đúng mà, mời chị ăn một bát vằn thắn thì vẫn đủ mà”. Tôi nói.
Trình Tư Vy mỉm cười, nhìn tôi, khẽ lắc đầu, dường như cũng bó tay với tôi.
“Anh không sợ tôi vì chuyện này mà không hợp tác với các anh nữa hả?”. Cô ấy tiếp tục hỏi tôi.
“Kinh doanh là kinh doanh, tôi nghĩ chị Tư Vy sẽ không vì bát vằn thắn này mà từ bỏ một công ty tốt như công ty chúng tôi”. Tôi nói.
“Anh rất tự tin, đối thủ cạnh tranh của các anh có rất nhiều tập đoàn xuất bản lớn, chúng tôi chưa chắc đã chọn các anh. So với những tập đoàn đó, công ty các anh có ưu thế gì hơn?”. Trình Tư Vy nói.
“Công ty chúng tôi có tôi, họ không có”. Tôi trả lời.
Trình Tư Vy nhìn chằm chằm tôi mấy giây, cuối cùng nhoẻn miệng cười.
Lúc này, hai bát vằn thắn nóng hổi đã được bê đến.
“Được rồi, ăn vằn thắn thôi. Tôi nghĩ, hôm nay chị Tư Vy không muốn bàn chuyện công nữa”.
Trình Tư Vy mỉm cười gật đầu, “Chính xác là như thế”.
Hai bát vằn thắn này vừa mới múc khỏi nồi còn rất nóng, Trình Tư Vy cắn một miếng, liền vội vàng nhè ra một nửa, rồi quay về phía cửa sổ, há to miệng.
Trông dáng vẻ khổ sở của cô ấy, tôi không nhịn được phá lên cười.
Cô ấy quay đầu nhìn tôi, tôi vội nín cười.
“Đây là lần đầu tiên tôi ăn một bát vằn thắn Trung Quốc chính cống”. Cô ấy nói, rồi cười, “Rất ngon”.
“Đương nhiên, đây là nơi làm vằn thắn ngon nhất vùng này, quán này có lịch sử trăm năm rồi”. Tôi trả lời.
“Anh Lương, anh bao nhiêu tuổi rồi?”. Cô ấy nhìn bát vằn thắn nóng hôi hổi, nhưng không dám ăn ngay, chờ cho vằn thắn nguội bớt, đột nhiên cô ấy hỏi.
“Tôi tốt nghiệp hơn một năm rồi, sao, trông tôi rất già hả?”. Tôi đảo vằn thắn trong bát, hỏi.
“Không, nhìn anh vẫn còn rất trẻ. Anh thử đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?”. Cô ấy hỏi.
“Tuổi tác của phụ nữ là bí mật, tôi không dám đoán”.
“Anh cứ thử đoán xem, tôi không quan trọng đâu”.
“Cảm giác như hai mươi tư tuổi, nhưng ở tuổi này chắc cũng khó mà ngồi lên vị trí cao như thế?”. Tôi nói.
Cô ấy cười, nói, “Tôi đã hai mươi lăm, chuẩn bị sang hai mươi sáu rồi”.
“Quả thật nhìn không ra đấy, nhìn chị có cảm giác còn nhỏ hơn tôi”. Tôi nói. Câu này tuyệt đối không phải nịnh hót.
“Ở tuổi của chị mà có thể làm tổng đại diện của Wolters Kluwertai khu vực châu Á Thái Bình Dương, quả không dễ dàng gì”. Tôi nói. Câu này thì có chút nịnh hót.
“Cái này không khó”. Cô ấy nói.
“Tại sao?”. Tôi lập tức hỏi cô ấy.
“Bởi vì mẹ tôi là chủ của Wolters Kluwer”. Cô ấy mỉm cười, nói.
Cái này, thực sự nằm ngoài dự tính của tôi, tôi ngồi ngơ ra nhìn cô ấy, rất lâu sau mới khẽ “à” lên một tiếng.
“Bây giờ có thể ăn vằn thắn rồi chứ?”. Cô ấy hỏi tôi.
“Chắc là được rồi, không còn quá nóng nữa đâu”. Tôi trả lời. Thực sự không thể ngờ Tư Vy lại có thân phận đặc biệt như vậy. Trên đường đi không thấy Trình Lộ nhắc đến chuyện này, chắc cô ta cũng không biết.
“Có bao nhiêu người biết thân phận của chị?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Không có, anh là người đầu tiên”. Cô ấy cúi đầu, khẽ cắn một miếng vằn thắn, trả lời. Tôi nuốt mấy miếng vằn thắn, bất chợt thấy hôm nay đưa cô ấy đến đây ăn có chút lỗ mãng.
“Cho tôi nói thật, tôi thấy năng lực của giám đốc Trình của các anh không quá xuất sắc. Ngược lại, anh còn linh hoạt hơn cô ấy, tại sao cô ấy là giám đốc, anh là trợ lý?”. Trình Tư Vy bất ngờ hỏi tôi.
“Trình Lộ rất có năng lực, chỉ có điều cô ấy hơi căng thẳng”. Không hiểu sao, tôi chưa nghĩ gì đã biện minh thay cho Trình Lộ.
Khi Trình Tư Vy nói Trình Lộ năng lực kém, trong lòng tôi có chút không thoải mái. Có thể, vì tôi luôn cho rằng năng lực của tôi và Trình Lộ tương đương nhau, nên khi người khác nói cô ấy kém cũng có nghĩa là gián tiếp nói tôi kém.
“Thế nào cũng được”. Trình Tư Vy ngẩng đầu nhìn tôi, “Tôi hỏi anh, anh có hứng thú đến Wolters Kluwer làm việc không?”.
“Hả?”. Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Mấy năm gần đây Wolters Kluwer vẫn luôn mở rộng kinh doanh, tiến quân vào thị trường Trung Quốc là một ví dụ. Anh cũng biết, hiện nay Wolters Kluwer đã có công ty con ở Bỉ, Tây Ban Nha, Pháp, Italia, Mỹ, Đức, Australia, Hà Lan, Scandinavia, Trung-Đông Âu, nhưng thị trường Trung Quốc là nơi chúng tôi chưa đặt chân lên nhiều”. Trình Tư Vy nói.
“Chị muốn tôi gia nhập vào chi nhánh của Wolters Kluwer tại Trung Quốc ư?”. Tôi hỏi.
“Không, nếu anh gia nhập Wolters Kluwer thì anh sẽ không ở lại Trung Quốc lâu. Tôi là người phụ trách liên doanh xuất bản văn hóa giữa chi nhánh của công ty tại châu Âu, Mỹ và khu vực châu Á Thái Bình Dương, đây là thị trường rất rộng lớn, tôi cần một người thông minh trự giúp mình”.
“Chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu, chị đã tin tôi chính là người chị cần tìm sao?”. Tôi nhún nhún vai, hỏi.
“Ánh mắt không biết nói dối, người thông minh thì ở đâu trí tuệ cũng tỏa sáng. Tiếng Anh của anh chắc cũng không tệ chứ”.
“Tàm tạm thôi”.
“Thế nào, có hứng thú không?”.
“Hóa ra chị giữ tôi lại một mình, chính là muốn nói với tôi chuyện này?”.
Trình Tư Vy nhìn thẳng tôi, “Tôi sẽ ở đây một tháng, tôi cho anh một tháng suy nghĩ’.
Tôi im lặng, suy xét được và mất của chuyện này. Có thể đối với bất kỳ người nào trong ngành xuất bản, có thể vào một tập đoàn xuất bản lớn hàng đầu trên thế giới như Wolters Kluwer là chuyện hằng mơ ước.
Nhưng, tôi còn có những điều khác phải cân nhắc. Tôi đi rồi, phòng thị trường của công ty sẽ làm thế nào, bây giờ đang là thời kỳ phát triển mạnh mẽ của công ty, sếp lại rất xem trọng tôi.
Con người sống trên đời này, không chỉ vì tiền bạc, tiền đồ mà còn vì tình nghĩa.
Huống hồ, tôi đi rồi, hàng ngày ai sẽ đấu khẩu với tôi. Trong lòng tôi bất thình lình thoáng qua một suy nghĩ.
“Chị Tư Vy, chẳng phải chúng ta đã nói không bàn chuyện công nữa sao?”. Nghĩ đến đây, tôi nhìn Trình Tư Vy, nói.
“Được thôi, chúng ta không bàn chuyện công nữa. Nhưng tôi có một kiến nghị nho nhỏ, sau này anh đừng gọi tôi là chị Tư Vy nữa, gọi tên tiếng Anh của tôi, Will đi”.
“Will? Cái tên này cũng rất hay”. Tôi mỉm cười, nói.
“Ừm, như vậy nghe sẽ thân thiết hơn. Nếu hôm nay anh không ngại chuyện trốn làm, có thể đi dạo phố với tôi không?”.
“Tôi đâu có trốn làm, tôi đang đi cùng khách hàng mà”. Tôi lập tức trả lời.
Trình Tư Vy lại cười, “Đúng là một nhân viên láu cá. Đi cùng tôi dạo loanh quanh là được rồi, xong tôi sẽ lái xe đưa anh về công ty. Tôi không quen thuộc thành phố Bình Hải, cần người dẫn đường”.
“Được”. Tôi cười gật đầu, cảm thấy việc kinh doanh đã thành công được một nửa. Cái mà Trình Tư Vy gọi là dạo phố, cũng chỉ là