Rốt cuộc là tôi đang đau đớn hay đang hạnh phúc đây… Tôi xoa bóp cái bụng vẫn đang đau âm ỉ, tự hỏi bản thân.
“Tèn tén ten!”. Đúng lúc tôi đang mê man, Tô Tô tay cầm một túi đồ to mở cửa nhảy vào phòng tôi mà không báo trước.
Cô bé “bước ra sân khấu”, ôm một đống đồ ăn mua từ siêu thị về, vui vẻ nhảy lên giường tôi.
Giường tôi rung lên, đống đồ trong tay Tô Tô rơi xuống giường, cô bé cười ha ha, tiến sát mặt tôi, “Anh Lương, anh đói rồi chứ?”.
“Không đói, chỉ hơi đau bụng thôi”. Tôi nhìn cô bé, hoàn toàn bất lực.
“Anh…”. Tô Tô kinh ngạc há hốc miệng, “Ăn hết chỗ đồ ăn chị Lộ Lộ nấu rồi ư?”.
“Cũng chưa ăn hết sạch, chỉ ăn già nửa”. Tôi ngồi dậy, nhìn cô bé Tô Tô hoạt bát như chú thỏ con, cười. Bụng vẫn còn đau, nhưng trông thấy Tô Tô, cơ thể tôi như được đưa ra ánh sáng, tinh thần đã phấn chấn hơn.
“Em cứ nghĩ anh sẽ không ăn thức ăn do chị Lộ Lộ nấu cơ!”. Tô Tô nhìn tôi vẻ trách móc, “Anh ngốc quá, nếu đã không ngon, ăn khách sáo vài miếng thôi là được rồi. À, chắc anh sợ chị Lộ Lộ bị tổn thương”.
Tôi lắc đầu cười, “Không phải. Con người anh, không làm không nói”.
“Thế nào là không làm không nói?”. Tô Tô mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn tôi. Khuôn mặt cô bé xinh xắn, dáng người nhanh nhẹn, đáng quý hơn tất cả là sự thuần khiết, không giả tạo, cho dù đứng giữa một biển mỹ nữ của Hoa Thương thì cũng thuộc hàng hoa khôi của học viện.
Nhìn ánh mắt sáng long lanh của cô bé, tôi giải thích: “Có nghĩa là, nếu anh không động tay làm thì sẽ không bình luận xem người đó làm thế nào. Bản thân không tự làm còn đi nói người ta chỗ này không tốt chỗ kia không hay, chẳng có chút phong độ nào cả”.
“Vì thế tuy đồ ăn chị Lộ Lộ nấu không ngon nhưng anh vẫn có thể ăn hết một nửa ư?”. Tô Tô trợn tròn mắt, nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu gì.
“Ừ”. Tôi gật gật đầu.
Tô Tô nhìn tôi bằng ánh mắt thán phục.
“Anh Lương, nếu không phải anh không thích phụ nữ, nhất định sẽ là một người đàn ông tuyệt vời”. Tiếp đó, Tô Tô nói.
Tuy đây là một câu khen ngợi, nhưng không hiểu sao nghe xong tôi cảm thấy hơi khó chịu.
“Còn em thì sao? Hôm nay họp lớp thật hay là không dám về nhà ăn cơm Trình Lộ nấu?”. Tôi nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Tô, hỏi.
Tô Tô cười hì hì, xê dịch về phía tôi, “Tuần trước đã bị hành rồi, tuần này em không dám thử nữa. Hôm nay chắc chị Linh Huyên và chị Hiểu Ngưng cũng không dám về nhà đúng không?”.
“Ừ, ba người bọn em là xấu tính nhất, để một mình anh ăn đồ cô ta nấu”. Tôi giơ tay ra dí dí vào chiếc mũi nhỏ của Tô Tô, mỉm cười, nói.
“Được rồi, anh đừng tức giận nữa”. Cô bé nhặt một gói khoai tây trên giường lên, bóc ra, rồi cọ sát vào người tôi như một chú mèo con, từ từ sà vào lòng tôi, dựa vào một cách thoải mái, móc một miếng khoai tây nhét vào miệng tôi.
“Tô Tô, em đè lên người anh rồi”. Tôi nhắc nhở cô bé.
“Thì cứ để em dựa vào anh”. Cô bé nũng nịu nói một câu, rồi đột nhiên xoay đầu nhìn tôi, “Anh Lương, em có thể hỏi anh một câu được không?”.
“Câu gì?”. Tôi vừa dùng hai tay đỡ lưng cô bé, vừa ngửi mùi thơm trên mái tóc, vừa nhìn đôi mắt long lanh của cô bé, nói.
Cô bé xinh đẹp như vậy, tuy nhỏ hơn tôi mấy tuổi, nhưng cũng đủ để hớp hồn người khác.
“Giả dụ anh thích phụ nữ, anh có thích chị Lộ Lộ không?”. Cô bé nhìn tôi chằm chằm, miệng khẽ mỉm cười, có chút tinh ranh.
“Tại sao em lại hỏi anh câu này?”. Tôi hỏi cô bé.
“Hì hì”. Tô Tô cười tinh nghịch, “Trước đây em cứ có cảm giác chị Lộ Lộ hơi thích anh đấy”.
“Em còn chưa gặp anh thì làm sao mà biết được”. Tôi nói.
Bị cơ thể mềm mại yếu ớt của cô bé dựa vào, không hiểu sao, tôi lại có chút lưu luyến không nỡ rời, nên không đẩy cô bé ra. Tương lai nếu công khai chuyện tôi không phải là gay, không biết họ sẽ nghĩ thế nào, nhất là Tô Tô, chắc chắn sẽ nghĩ là tôi lừa cô bé.
Những thứ mềm mại là những thứ dễ mắc nghiện, bây giờ tôi không cách nào nói rõ tất cả với Tô Tô. Mà cho dù tôi có nói ra, cô bé cũng sẽ không tin.
“Trước đây đúng là em chưa từng gặp anh thật, nhưng chị Lộ Lộ rất hay nhắc đến anh”. Tô Tô nói, sau đó thoải mái nuốt một miếng khoai tây, rồi lại nhét một miếng khoai tây vào mồm tôi.
“Cô ta nói thế nào?”. Tôi hỏi Tô Tô.
“Chị ấy nói ở công ty có một tên khốn suốt ngày gây sự với chị ấy, lần nào cũng chỉ muốn ném hắn ta từ tầng sáu xuống tầng một”. Tô Tô vừa nói, vừa bóc một túi thức ăn khác, nhét một miếng Sa Kỳ Mã vào tay tôi.
Tô Tô tựa lên ngực tôi, không hề cảnh giác đề phòng, hoàn toàn coi tôi là một tấm tựa lưng bằng người.
“Như thế cũng gọi là thích anh hả?”. Tôi kinh ngạc hỏi cô bé.
“Em còn chưa nói hết mà”. Tô Tô há miệng, cho một chiếc bánh trứng vào, rồi tiếp tục nói: “Nhưng mỗi lần chị Lộ Lộ đều nói, tên khốn này rất có năng lực, có muốn cũng không làm gì được hắn ta”.
Hả? Không ngờ hóa ra Trình Lộ cũng thừa nhận thực lực của tôi.
Trong lòng tôi không kìm nén được sự đắc ý.
“Chị Lộ Lộ là người rất khó tính, đặc biệt là đối với đàn ông. Vì thế chị ấy có thể khen anh là không dễ dàng đâu”. Tô Tô xoay đầu nhìn tôi, nói. Miệng cô bé tỏa ra mùi thơm của bánh trứng, làm người ta chỉ muốn lại gần mút một miếng.
“Anh Lương, anh cũng ăn một cái nhé”. Tô Tô cầm một cái bánh trứng khác, tự tay nhét vào miệng tôi.
“Em ấy hả, bữa tối thì không chịu ăn lại chui vào phòng anh ăn mấy thứ đồ ăn vặt này hả?”. Tôi vỗ nhẹ lên đầu cô bé, nói.
“Cái gì, là em nhớ anh chứ bộ. Em cứ nghĩ tối nay nhất định anh ăn rất ít nên mới mua riêng cho anh rất nhiều đồ ăn”. Tô Tô giả bộ tức giận, bĩu bĩu môi, trông vô cùng đáng yêu.
“Ăn vặt thế này, em không sự béo hả?”. Tôi nhìn cô công chúa bé nhỏ với cơ thể xinh đẹp trong lòng, trêu đùa. Nếu không vì tôi lớn hơn cô bé mấy tuổi, ôm một người đẹp trong lòng như vậy, chắc chắn tôi sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ.
“Em rất thích ăn mấy thứ này, nhưng mãi mà không béo lên được”. Tô Tô đắc ý cười, dường như đang khoe khoang dáng người mình.
“Đúng rồi, anh thấy trong mấy người bọn em, dáng người của ai chuẩn nhất?”. Đột nhiên Tô Tô hỏi tôi, một cô nữ sinh lắm chuyện điển hình.
“Tất cả đều rất chuẩn”. Tôi giả bộ ngớ ngẩn, nói.
“Nhất định phải chọn ra một người!”. Tô Tô ngẩng đầu nhìn tôi, lấy tay nhéo cằm tôi một cái.
Chắc là vì không phòng bị nên cô bé rất thân mật với tôi. Nhưng, với tính cách của Tô Tô, tôi có thể tưởng tượng, cô bé rất dễ sống chung với các chị em. Đổi lại, có ai mà không thích sống với một cô bé nhí nhảnh thế này chứ.
Cô bé sống cùng với một tên đồng tính suốt hai năm, nên không hề sự những người đàn ông đồng tính, chỉ cần hợp tính nhau thì có thể hòa hợp rất nhanh. Quan trọng nhất là, chính vì cô bé tin chắc tôi là một tên đồng tính không hơn không kém, cho dù lần trước tôi đã giải thích rồi mà cô bé vẫn không chịu tin.
“Tô Tô, còn chưa về phòng ngủ đi hả? Ngày mai em còn phải đi học đấy”. Bên ngoài vang lên giọng nói của Linh Huyên.
Tô Tô lè lưỡi về phía tôi, lêu lêu mấy cái, rồi luồn ra khỏi ngực tôi, nhảy xuống giường.
“Anh Lương, em về phòng đây, hôm nay còn có mấy bài tập phải làm nữa”. Nói đến đây, cô bé chỉ về phía cửa, nói đùa: “Cứ ngồi mãi trong này, chị Linh Huyên ghen thì chết”.
“Được rồi, về đi”. Tôi nhìn cô bé, mỉm cười, nói.
“Em để lại tất cả cho anh ăn, đừng để bị đói đấy”. Tô Tô cầm lấy mấy ngón tay tôi, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Linh Huyên bước vào, nói: “Anh cũng mau đi ngủ sớm đi”.
Cô ấy đã thay sang bộ đồ ngủ màu trắng, chắc là vừa từ nhà tắm ra. Làn da thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người ta trào dâng sóng lòng.
Tôi cười, gật đầu với cô ấy.
Linh Huyên quay người, còn tiện tay đóng luôn cửa cho tôi. Tôi nhìn giường đầy thức ăn, sờ lên ngực vẫn còn vương lại chút hơi ấm, cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng, tôi lắc đầu cười.