"Thái độ phục vụ kiểu gì , đối với người cứu mạng mình như vậy không hề tốt nha" Âu Dương Dật cười cười , trong cửa hàng hiện tại ngoài hắn là khách thì không còn ai khác , không khí trở nên lúng túng...
"Ặch , Doãn Hi , trong đây có chút nóng , chút ta ra ngoài hít thở đi" Nói xong , Mạt Hàn cười ha hả kéo Hạ Doãn Hi ra ngoài
Dạ Như nóng nảy" Neè, tôi cũng muốn đi" Nói xong để lại bảng hiệu trong tay
"Không được , cậu phải ở lại đây , tớ và Hạ Doãn Hi phải chờ một ngày ! Tớ là chủ nha , Dạ Như của " bà chủ" hãy ở đây xem quán đi" Nhan Mạt Hàn cùng Hạ Doãn Hi mở to mắt chớp chớp nhìn Dạ Như
Khoé miệng giật giật , run rẩy " Thôi , quên đi . Đi đi , đi nhanh rồi mau về" Phất phất tay , trở mình xem thường hai người
"Tốt như vậy đi , một ly Flat White"
" Mẹ kiếp , lại nói tiếng anh" Dạ Như hung hăng nói tục , làm bộ nghĩ đến việc tiến lên đánh hắn , quá bất ngờ , cô đang làm cái gì? Không phải lúc trước hai người đến quán cafe , hắn chỉ toàn kêu Flat White nếu không thì là Latte , khẩu vị vẫn như vậy ! Tiếp đó Dạ NHư liếc hắn một cái" Nghe không hiểu , không làm"
"Một ly Úc Đại Lợi Ô-xtrây-li-a đặc sản , cà phê sữa ! phải chính tông mà nói nha" Hắn cười , tháo mắt kính râm để lên bàn , hai chân tao nhã vắt chéo
Dạ Như bĩu môi , bắt đầu công việc..
Nhìn thấy cô ở quầy bận rộn , tựa như cuộc sống rất vất vả , cô ở thành phố này một mình , không có ở cùng ba mẹ , gia đình điều kiện cũng không tốt lắm , ba mẹ cô vất vả đi làm để cho cô tiền đóng học phí , cho cô tiền thuê nhà , chính là muốn tự mình kiếm tiền , một người như vậy sao có thể sống phóng túng?
"Ngài - cà phê" Tức giận đem cafe để trên bàn liền xoay người chạy đi
Bỗng nhiên , hắn đứng dậy một phen cầm tay Dạ Như
"Này , anh làm gì vậy? Muốn vô lễ sao?" Cô cười cười " Tôi không thích hợp với ngài , xin ngài hãy tôn trọng tôi một chút"
Nói xong , mạnh mẽ hất tay nhưng thế nào cũng không thể hất ra được
Ở góc ngoài cửa sổ " Ây , bọn họ không phải đã đến lúc đánh nhau chứ?" Hạ Doãn Hi có chút lo lắng khi nhìn thấy tình hình bên trong
"Yên tâm , tỷ tỷ là người từng trải" Nhan Mạt Hàn tự tin vỗ ngực , tiếp theo chuyện xãy ra làm cho hai người há hốc mồm..
Trời ạ , bọn họ cư nhiên trong quán ...Lưỡi lưỡi / hôn
"Mẹ kiếp , Âu Dương Dật này vô lại" Hạ Doãn Hi mắng , định chạy vào , nhưng bị Mạt Hàn một phen giữ lại
"Này , bình tĩnh bình tĩnh ! Cậu xem bọn họ như vậy giống Âu Dương Dật vô lễ với Dạ Như sao? Như thế nào có thể , Dạ Như cũng tình nguyện "
Trong phòng , Dạ Như mở to hai mắt .. Lần thứ ba ? Bọn họ đã hôn nhau lần thứ ba , đây là tình huống gì?
Cô hung hăng đẩy hắn ra , Âu Dương Dật một chút lảo đảo xém tí ngã xuống .. Dạ Như vươn tay muốn níu hắn lại , nhưng tay ở không trung cô liền rút lại
"Không cần như vậy , chúng ta không có vấn đề gì , tôi không hi vọng người khác hiểu lầm" Dạ Như ngẩng đầu , cực lực cắn môi , nước mắt chảy ra . Người đàn ông yêu nghiệt này , đã sớm rãi đau thương lên người cô , cô đã sớm mệt mỏi rồi
"Chính là anh--- linh" Tiếng điện thoại vang lên , Âu Đương Dật đảo qua trực tiếp nhấn nút tắt sau đó ném điện thoại sang một bên
"Anh phải biết sự thật ! Chỉ cần sự thật , nói cho anh biết được không , van cầu em" Sự cao ngạo thường ngày của Âu Dương Dật đã biến mất , ở trước mặt người con gái này , hắn không bao giờ có thể ngẩng cao đầu mà đối diện , nắm trụ hai vai cô , hắn để cho hai người mặt đối mặt , bốn mắt nhìn thẵng vào nhau ..
"Sự thật là tôi không hề yêu anh" Cô hét lên , ngay sau đó nước mắt tràn mi , cô xoay người , không muốn nhìn lại .. Âu Dương Dật liếc mắt , thản nhiên nói " Em đi đi , thật xin lỗi"
Âu Dương Dật nhắm chặt hai mắt , giờ khắc này những gì hắn nghe được đã làm tan nát cõi lòng hắn.. Hít sâu một hơ " Nói cho anh biết , đây không phải là sự thật , em có nguyên nhân của em đúng không?" Hắn không tin cô
"không có , anh đi đi" Dạ Như chỉ ra cửa , hạ lệnh trục xuất hắn
"Tôi sẽ không buông tha em , em nhớ kỹ đó" Nói xong cầm lấy mắt kính cùng áo khoác và điện thoại liền rời đi
Ngoài cửa sổ Nhan MẠt Hàn thấy tình hình như vậy " Này , Dật , anh đi đâu?"
"Về công ty" Nói xong , xe nghênh ngang rời đi ..
Dạ Như ngồi xổm xuống , ngồi trên mặt đất lạnh lẽo , ôm lấy đầu gối của chính mình , đầu vùi vùi vào chân..
"Ha ha , đâu có gì đừng khóc , không được khóc" Âm Thanh của cô có phần run rẫy , Hạ Doãn Hi Cùng Mạt Hàn chạy nhanh vào " Dạ Như , làm sao vậy? Đừng khóc" Nhìn thấy cô hai vai cô kịch liệt nhấp nhô , hai người thở dài , nhẹ nhàng ôm lấy Dạ Như
Gần tối , sau khi dọn dẹp xong , Hạ Doãn Hi tạm biệt ra về , cả bủi chiều Dạ Như đều xụ mặt , ánh mắt trống rỗng đứng ở quày , như là không có lối về..
Nhan Mạt Hàn đứng ở một góc chờ Nam Cung Ảnh , chỉ một chut sau một chiếc xe màu bạc xuất hiện trước mặt cô
Cô vui mừng nở nụ cười tiến đến " Ảnh" , sau đó ngồi vào ghế
Bữa tối , điện thoại Nam Cung Ảnh vang lên
"Này , Ảnh , mau cứu Dật , hắn điên rồi" Một bên âm thanh cầu cứu của Doãn Thiệu Hàn
Nam Cung Ảnh biết , Âu Dương Dật đang ở - tươi đẹp-
"Được , chờ tôi" Nói xong , cúp máy " Mạt Hàn , anh đến tươi đẹp một chút , đến xem tình hình của Âu Dương Dật"
"Được , em chờ anh về ăn cơm" Nói xong , hắn lái xe rất nhanh . Về đến nhà Mạt Hàn kêu vân tẩu đem đồ ăn ra trước , cô chờ hắn chút nữa về cùng ăn, Nam Cung Ảnh cười cười , lời nói của cô tạo độ ấm làm cho tâm tình của hắn rất tốt
Huýt sáo , cầm lấy chìa khoá xe chạy đến -tươiđẹp- , đi vào bên trong âm nhạc hỗn loạn , không khỏi trau trau chân mày
Giống như trước , bước vào phòng Vip liền thấy Âu Dương Dật đang cầm bình rượu , Doãn Thiệu Hàn nhìn Nam Cung Ảnh , nhún nhún vai , biểu thị không có cách nào giúp hắn
Vừa đến đã nghe nồng nặc mùi rượu , trong lòng Nam Cung Ảnh bốc hoả ! Ban sáng còn bình thường , sau khi gặp Dạ Như thì hắn liền biến thành loại người lề mề .. ! Tức chết được
Không khống chế được , cất bước đi đến nắm cổ áo của Âu Dương Dật , bình rượu " Choảng" một tiếng liền giáp với mặt đất , tan nát thành những mãnh vụng .. Âu Dương Dật híp mắt cười cười " Ảnh , ha hả , tới rồi sao?"
"Âu dương Dật , có biết cậu đang làm gì không?" Hai mắt Nam Cung Ảnh bốc hoả , gắt gao , nắm cổ áo hắn
"Ha Hả , tôi à? Rất đang nhàm chán , ha hả hà ha" Hai gò má của Âu Dương DẬt đỏ bừng
tiếp một giây sao , Nam Cung Ảnh không nhịn được " Bốp " Một cú vào mặt Âu Dương Dật
"Ảnh , làm gì vậy" Doãn Thiệu Hàn vừa thấy liền chạy nhanh giữ chặt Nam Cung Ảnh
Một bên Âu Dương Dật ngã xuống , bụm mặt , máu theo miệng chảy ra , tự giễu cười " Đánh đi , đánh cho tôi tỉnh đi , xem ra còn dễ chịu hơn"
Nam Cung Ảnh lại nắm cổ áo hắn " Cậu không phải là đàn ông" , bạo tiếng hét lớn , cả gian phòng Vip tựa như cũng lung lay
Giây phúc này , căn bản Âu Dương Dật không giống đàn ông , hắn bất động ở sofa , giống như một đứa nhỏ bị thương . Hắn không khóc , không cười , chính là cứ bất động nhìn phía trước
Hai gò má đau đớn , nói cho hắn biết , hắn bị đánh , là bạn của hắn đánh , nói cho hắn biết đây là thời điểm nên tỉnh táo
Nam Cung Ảnh lấy bình rượu uống một ngụm , ngồi xuống " Nghe này , cậu yêu cô ấy đúng không? yêu cô ấy sao không nói ra?" Hít sâu một hơi , nhìn thoáng qua Doãn Thiệu Hàn .
Doãn Thiệu Hàn mở miệng " Đúng vậy , có cơ hội hãy cùng với người yêu mình ở bên nhau , lựa chọn hạnh phúc cho mình . Cơ hội như vậy có nên bỏ qua không? Giống tôi , tương lai phải chọn một cô gái tốt dù cho có yêu hay không để ra mắt ra mẹ , tôi không có quyền lựa chọn hạnh phúc " Nói đến đây , Doãn Thiệu Hàn có chút thương cảm
"Giống như tôi và Mạt Hàn , nếu không gặp chuyện nguy hiểm" Nam Cung Ảnh buông ly rượu " Cũng nhờ lúc Nhan Nhậm nở súng , cô ấy lấy thân mình che chở cho tôi , tôi mới phát hiện tôi thật rất sợ mất đi cô ấy , lòng tựa như có mấy trăm con kiến bò qua , mấy trăm cây kim chích vào.. Thật sự rất khủng hoảng , tôi hiện bây giờ không hề nói quá"
Âu Dương Dật ôm lấy đầu gối , hắn đường đường là Âu Dương Dật , Âu Dương Tổng Tài , lại có lúc như vaayậ
"Phốc , không nghĩ nội dung vỡ kịch đã củ , lại có thể xuất hiện " Nam Cung Ảnh cười cười , nhìn đồng hồ không còn sớm " Tôi phải trở về , Doãn Thiệu Hàn trông trừng tiểu tử này , khuyên nhủ hắn , nếu không được thì dùng " quả đấm mà hầu hạ" Nói xong , liếc mắt một cái , Nam Cung Ảnh bỏ lại hai người lái xe về nhà
Nam Cung Ảnh cùng Nhan Mạt Hàn ngồi trước bàn ăn đùa giỡn , chốc lát chuông cửa vang lên
Mở cửa ra , vân tẩu kinh ngạc " Lão Gia" , vân tẩu kêu một tiếng , nhìn thoáng qua Nam Cung Ảnh và Nhan Mạt Hàn
"Ông nội"
"Ông nội"
Hai người đồng thanh , đứng dậy bước ra cửa , Nam Cung Mạc liếc hai người một cái , vào nhà ngồi xuống
"Ta , hôm nay đến ăn cơm" Nói là nói như vậy nhưng chủ yếu đến đây là muốn xem cuộc sống của vợ chồng son
"Được , ông nội cùng nhau ăn đi" Nhan Mạt Hàn cười cười sau đó đi vào bếp lấy thêm một cái chén
Vân tẩu đem nước trái cây lên
Đồ ăn đã dọn xong , Nhan Mạt Hàn vừa ngồi xuống , đột nhiên cảm thấy một mùi hương chui vào lỗ mũi của cô , làm cho cô buồn nôn . Cô che miệng lại , chạy đến hướng toilet
Nam Cung Ảnh và Nam Cung Mạc liếc mắt nhìn , vân tâu nở nụ cười " Thân thể của cô không khoẻ à thiếu phu nhân? Hay là có thai rồi?"
"Ảnh , ngươi mau đi xem vợ ngươi một chút" NAm Cung Mạc chỉ chỉ vào toilet , Nam Cung Ảnh liền chạy vào , chỉ nghe âm thanh bên trong có người nôn
Nam Cung Ảnh gõ cửa " Em có làm sao không? Có muốn đến bệnh viện không?"
Nhan Mạt hàn ở trong " Không có gì , không có gì , ói ói " Nước mắt đều chảy ra , sau đó cô dùng nước sạch rửa mặt , đếm đếm ngón tay..
" Một ngày , hai ngày , ba ngày , bốn ngày.. chờ chút ! À , đã là một tuần chậm rồi? Trời muộn hết một tuần rồi" Nhan Mạt Hàn nhất thời trợn mắt há hốc mồm , nhớ tới lời của Nam Cung Ảnh trong ngày sinh nhật , hắn sẽ " cấp" cho cô một đứa nhỏ .. Đêm đó , còn còn , hắn rất rất nhiều mà lại không có mang.... Trời ạ ? Cô có thai?
Mở cửa toilet ra , chỉ thấy Nam Cung Ảnh đứng ngoài cửa , Nhan Mạt Hàn suy nghĩ có nên nói chuyện này ra không? Cư nhiên cô quên , hoàn toàn quên ! Hiện tại nhớ đến liền lấy tay sờ sờ bụng , giống như có một chút to lên
Mèo nheo bước ra khỏi toilet , đôi tay đặt trước ngực , Nam Cung Ảnh nhìn cô " không phải là có chứ?"
Cô nhón chân lên " Một tuần rồi em không có " gương mặt có chút đỏ
"Thật sự là có?" Nam Cung Ảnh kinh ngạc sau đó liền vui mừng " Ngày mai anh sẽ dẫn em đến bệnh viện để kiểm tra" Nói xong , ôm lấy Nhan MẠt Hàn
--
Hôm sau hắn chở cô đến bệnh viện kiểm tra , quả nhiên kết quả là cô đã mang thai , thai nhi đã được một tháng
"Mạt hàn, em có nghe không em đã mang thai ! Anh sắp được làm ba rồi , làm ba rồi" Nam Cung Ảnh vui mừng , bác sĩ nhìn cặp đôi hoàn hảo trước mặt này có chút ghen tị , họ thật hoàn mỹ sinh đứa bé ra nhất định sẽ rất đáng yêu
vui vẻ ôm lấy Nhan Mạt Hàn xoay một vòng , sau đó bỏ cô xuống
"Em muốn báo cho Lạc Thần" Cô cầm điện thoại gọi cho Lạc Thần , lâu rồi hắn không chủ động liên lạc với cô , thật ra trong lòng hắn chỉ có cô , đang chậm rãi buông tay cô , từng chút một , chỉ lẳng lặng chờ đợi như vậy sẽ tốt hơn . Nhìn màn hình