Trời mới tờ mờ sáng, Triển Dục Quảng mới cảm thấy buồn ngủ, lại bị người phụ nữ bên cạnh ngọ nguậy đánh thức. “Em sao thế?”
“Không có gì, anh ngủ tiếp đi!” Cô không phát hiện anh cả đêm không ngủ, Uông Bội Nhu rất thỏa mãn từ trong khuỷu tay của anh bò dậy. “Thời gian vẫn còn sớm!”
Sao... Anh để ý thời giờ làm gì chứ, anh chú ý xem cô đã ngủ đủ hay chưa?
Nhưng tâm tư của anh như vậy mà Uông Bội Nhu cũng không để ý, cô đã sớm như một làn khói trốn vào trong phòng tắm.
Cô nhìn mình trong gương. “Mình... Như vậy được tính là đàn bà chưa? Chắc là cũng được tính!”
“Vậy... Là được rồi, rốt cuộc mình cũng đã có kinh nghiệm.” Cô dùng sức siết chặt hai quả đấm, trên dưới múa hai cái “Như vậy là đủ rồi.”
Cô vội vàng rửa mặt, rồi vội vàng đi chuẩn bị bữa ăn sáng.
Bảy giờ rưỡi, cô bắt đầu gọi Triển Dục Quảng rời giường. “A Dục... A Dục... Trời sáng rồi... Mau dậy thôi.”
Nhưng cô lại không ngờ anh là người đàn ông ngủ nướng cực kỳ, bất luận cô làm thế nào, bên tai trái của anh kêu la, bên tai phải gào, ngoài ra cô còn gãi lòng bàn chân của anh, nhột bên hông của anh, cô đem chiếc đồng hồ báo thức duy nhất trong nhà ra để reo inh ỏi ở bên lỗ tai của anh, anh cũng vẫn như một tảng núi, tiếp tục ngủ không dậy.
“Tại sao lại có thể như vậy chứ?” Cô lo lắng, lỡ như anh ngủ quá giờ ghi trên hợp đồng, thì cô không có dư tiền để trả phí “làm thêm giờ” cho anh đâu. “Sớm biết như vậy thì cô gọi anh dậy sớm hơn một chút rồi!” Nhưng cô thật sự không biết chuyện này, bây giờ cô chỉ có thể nỗ lực rên rỉ... để... gọi anh rời giường thôi.
Triển Dục Quảng an tâm ngủ say như vậy, là vì căn bản anh không dự định cùng cô cắt đứt liên lạc, thậm chí anh đã lên kế hoạch cho hai người trong tương lai, cho nên, anh mới thả lỏng tinh thần mà ngủ như vậy.
“Làm sao đây? Anh bất tỉnh rồi sao!” Cô gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng vậy.
“Đúng rồi!” Cô nghĩ ra một cách, cô đã nhìn thấy qua trên ti vi, giờ đây cô có thể xem anh như một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm vậy.
“Dùng ngón tay trỏ ấn vào chân mày trong mười giây là có thể khiến người khác thanh tỉnh...” Cô đưa ngón trỏ ra ấn xuống chân mày dày và rậm của anh.
Thành công!
Ấn không tới mười giây, anh liền mở mắt ra, không còn buồn ngủ mà rất tỉnh táo nhìn cô, không hiểu mà hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Uông Bội Nhu không nói gì, chỉ thúc giục anh: “Mau dậy ăn sáng cùng em, em còn phải đi làm nữa!”
Sao? Tối hôm qua ngủ như vậy, mà cô còn sức lực để đi làm sao?
Nhìn tinh thần sáng lạng cùng bộ dáng phấn chấn của cô, anh không nhịn được mà hỏi: “Tinh thần của em sao lại tốt như vậy? Em... Không đau sao?”
Uông Bội Nhu đỏ mặt, giả bộ không nghe thấy vấn đề của anh. “Anh mau lại đây ăn sáng cùng em đi.” Cô rất muốn thử nói những lời từ biệt ngọt ngào với tình nhân của cô, nhưng lòng lại có cảm giác chua xót không thôi.
Thực tế, cô rất luyến tiếc khi cùng anh nói lời từ biệt...
Nhưng cô cũng không thể không nói lời từ biệt với anh... Cho nên, cô nhất định phải cùng anh ăn bữa ăn sáng cuối cùng của hai người.
Được rồi! Nhìn cô liên tục thúc giục, anh đành cung kính không bằng tuân lệnh.
Triển Dục Quảng ngồi trước bàn trà, nhìn sữa đậu nành cùng món bánh trứng vẫn còn đang bốc khói. “Đây là tự em làm sao?”
“Ừ!” Cô gật đầu, giúp anh gắp bánh trứng bao lấy phô mai ở bên trong, thuận tiện giúp anh thổi cho nguội, bộ dáng giống như người vợ dịu dàng, đảm đang. “Không nóng nữa, anh mau ăn thử xem có hợp khẩu vị không?”
“Anh thì lại có thói quen ăn bữa sáng theo kiểu phương Tây!” anh vô tâm nói “Mỗi buổi sáng anh đều dùng 1 ly cà phê rất đậm, nếu không thì không thể tỉnh nổi.”
Sao không nói sớm chứ!
Báo hại cô sáng sớm phải dậy sớm để xay đậu làm sữa đậu nành.
Cô vừa liếc mắt, đã thấy đồng hồ chỉ 7 giờ 45 phút, chỉ còn một chút thời gian nữa thôi, cô lập tức nhảy người lên. “Em đi pha cà phê nóng cho anh!”
Trước khi chia tay, cô không muốn hai người có chút gì đó không hoàn mỹ.
“Không cần vội đâu...” Anh không kịp ngăn cản cô, chỉ có thể nhìn Uông Bội Nhuvội vàng pha cà phê cho anh.
Thật vất vả, cô trông thấy anh đem cà phê nóng nuốt một ngụm vào trong cổ họng, cô lén nhìn đồng hồ, thời gian đã vượt quá ba phút rồi, cô đột nhiên ngồi thẳng người, giả bộ không lưu luyến nhìn ra ngoài cửa mà nói. “Anh nhanh lên! Không còn thời gian nữa rồi.”
Cô đang gấp cái gì thế?
“Em vội vàng muốn đi làm sao?” Anh tốt bụng hỏi: “Anh có thể cho em đi nhờ xe!”
Uông Bội Nhu không trả lời, sau khi đuổi anh ra ngoài cửa, cô lễ độ nhìn anh đồng thời gập người 90 độ cúi chào. “Cám ơn anh đã làm theo hiệp ước ở cùng với em 24 giờ, em rất hài lòng, về sau nếu có cơ hội em sẽ lại đến công ty của anh. Cám ơn! Chúng ta đừng liên lạc nữa!”
Nói xong “Phanh” một tiếng, cửa bị đóng lại.
Đằng sau cánh cửa, cô khổ sở ngồi xổm người xuống đất, toàn thân dán chặt vào cánh cửa. “Đủ rồi... Như vậy là đủ rồi, mình phải nhớ kỹ những kỉ niệm này, những chuyện khác cũng không cần quan tâm... Mình sẽ trở lại bình thường, mình nhất định sẽ trở về cuộc sống bình thường!”
Cô không ngờ sau khi giao dịch kết thúc, lòng cô càng trở nên trống trải hơn.
“Mình không thể tham lam hơn nữa...” Cô cũng không còn tiền để thuê tình nhân nữa, cố gắng thu hồi tâm tình đang khổ sở của mình, cô hỏa tốc vọt vào phòng tắm lau đi gương mặt đang đầy nước mắt, nhìn về phía mình trong gương: “Cố gắng lên...!”
Kỷ niệm ngày hôm qua, cô sẽ trân trọng cùng khắc sâu trong trí nhớ, khi nào cô đơn cô sẽ tỉ mỉ nhớ lại!
“Không gặp nữa, A Dục...” Không nhịn được nên rất đau lòng.
__________________________
Sau 30 giây ngây người, lửa giận của Triển Dục Quảng mới hừng hực cháy lên.
Người phụ nữ đáng giận!
Cô ấy vừa nói cái gì đó? Cô ấy nói sẽ còn ghé thăm công ty của anh là sao chứ? Ý là... Cô ấy còn muốn thuê tình nhân khác tốt hơn để làm bạn sao?
Anh vẫn chưa được sao?
Khá lắm!
Trở về, đừng liên lạc cái gì chứ?
Không phải anh đã liên tục phát tín hiệu, anh sẽ còn gặp lại cô nữa sao? Là cô không thích anh ở điểm nào? Tại sao dùng xong anh rồi phủi mông một cái liền đi vậy!
Còn không cho anh có cơ hội để khiếu nại, cô... làm như vậy thật sao?
Nhưng anh biết rõ, cho dù bây giờ anh có gõ cửa, thì cô cũng sẽ giả bộ không nghe... Được rồi... Không sao... Anh sẽ trở lại đây!
Vừa tức vừa đi về nơi đậu xe, Triển Dục Quảng nghiêm túc suy nghĩ! Phải làm sao để người phụ nữ chết tiệt kia cầu xin anh quay đầu lại.
____________________________
“Tất cả đều đã qua, tất cả đều đã qua...” Uông Bội Nhu thử khôi phục lại tâm tình của mình, cho là chỉ cần mình không ngừng giúp chính mình tẩy não, thì lòng của cô cũng sẽ không còn khó chịu nữa.
Kỳ lạ!
Chẳng phải cô đã biết rõ, anh chỉ là tình nhân của cô một ngày sao?
Chẳng phải cô cũng đã biết rõ trong lòng của anh chỉ vì tiền, nên mới cùng cô ở chung một chỗ sao?
Bây giờ cô còn khổ sở cái gì nữa chứ?
Bây giờ tim của cô giống như bị một con dao sắc bén cứa vào, đau đớn không chịu được?
Căn bản cũng chỉ là dư thừa! Cô lẩm bẩm một mình. “Bất quá cô sẽ cố gắng kiếm tiền, chờ để dành đủ rồi thì lại đi kiếm anh ấy nữa, không có gì to lớn cả!”
Quan trọng nhất là, bắt đầu từ bây giờ cô phải thử từ bỏ ý định nhớ đến anh.
Cô tự nói với mình “Hiện tại chuyện mình nên nghĩ chính là, phải làm sao kiếm tiền bồi thường chiếc giường cho chủ nhà mới đúng.”
Nghĩ như vậy, cô lập tức cảm nhận được trọng trách nặng nề đang đè trên vai của mình, ngay lập tức cô không hề quan tâm đến những chuyện ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’ kia nữa.
“Mau đi làm đi!” Nói xong cô liền vội vàng ra cửa, trong đầu không còn nghĩ đến những chuyện liên quan đến Triển Dục Quảng nữa.
Dù sao người ta cũng thường nói: ‘Tình yêu đầu sẽ không thành công.’
Mà anh đối với cô cũng không có quá nhiều quan trọng, chẳng qua đây cũng chỉ là một vụ giao dịch mà thôi!
Thật sự!
Dùng một tư thế xinh đẹp để vọt đến máy bấm thẻ, ngay sau đó “Phanh” một tiếng, đồng thời Uông Bội Nhu cũng phát ra một tiếng thét chói tai cùng rống giận: “Á... Đau...”
“Cũng không phải hôm nay mới bị ngã, sao hôm nay lại kêu đau?” Đồng nghiệp A tò mò hỏi.
“Không có, không có sao...” Uông Bội Nhu lúng túng nói.
Cô quên mất tối qua mình đã bị ngã, lại nhất thời đụng đến khiến cho vết thương lại bị đau, đúng là hoạ vô đơn chí.
“Uông Uông!” Đồng nghiệp B kinh ngạc la lên, “A...? Cô chính là Uông Uông sao?”
Sao thế? Người khác phát hiện cô không được bình thường sao? Uông Bội Nhu trong lòng nghĩ thầm.
Cô vội vàng lôi bí kíp nịnh hót thường ngày ra sử dụng “Chị Trương Mỹ Lệ thông minh của tôi, chị xem hôm nay Uông Uông đã giúp chị mua bữa ăn sáng rồi!” Giơ lên cái túi bị đè xẹp.
“Tôi không quên, nhưng sao chị lại lạnh nhạt với Uông Uông vậy?”
“Không phải !” Chị Trương một tay nắm lấy tay Uông Bội Nhu, một bên thì cầu xin những người bên cạnh không liên quan làm chứng cho lời nói thật của cô. “Qua đây! Các vị mau qua đây mà nhìn cho kỹ đi, có phải hôm nay Uông Uông không giống với mấy bữa trước không? Hình như... Xinh đẹp hơn và đã có nữ tính hơn đó!”
“Đúng vậy! Trên mặt như đang tràn đầy hạnh phúc vậy...”
“Trong mắt tràn đầy ánh sáng, dường có một sự thay đổi rất lớn!”
“Không thể giải thích được, da cũng sáng hơn, cảm giác so với trước kia tốt hơn rất nhiều...” Này này, hiện tại là bọn họ đang khen cô, hay là đang chê bai cô?
“Tôi vẫn là chính tôi mà!” Dĩ nhiên Uông Bội Nhu biết rõ bọn họ đang nói đến chuyện gì, nhưng cô thật không thể tin được, chẳng qua là cô chỉ mới hưởng một chút hơi của đàn ông mà thôi, cũng chưa có được hưởng đủ... Chắc sẽ không thay đổi nhiều như vậy chứ?
“Uông Bội Nhu!” Lúc này, sếp lãnh đạo trực tiếp của cô đang đứng ở phía đằng xa nhìn cô và gào lên. “Cô còn muốn đứng ở đó đến khi nào nữa? Sao còn không mau vào làm việc đi!”
“Dạ!” Lúc này Uông Bội Nhu mới có thể thoát thân.
Nhưng khi vào đến bàn làm việc, Trần Di Tĩnh nhìn cô chằm chằm, khiến cho Uông Bội Nhu không khỏi giật mình cùng thấp thỏm lo lắng, người ta nói quả không sai, tốt nhất là đừng nên làm việc “trái với lương tâm”, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện!
“Chuyện này... Giám Đốc Trần, cho hỏi trên mặt tôi có dính gì sao?” Nếu không, tại sao cô ấy lại nhìn mình chằm chằm vậy?
Trần Di Tĩnh lạnh lùng nói: “Không có dính gì cả, nhưng cô mới đi chỉnh hình về hả?”
Làm ơn đi! Thay đổi nhiều lắm sao?
Uông Bội Nhu chưa kịp giải thích, thì Trần Di Tĩnh bất ngờ nổi điên lên giống như núi lửa phun trào. “Uông Uông chết tiệt... Cô nói lễ tình nhân muốn đi chơi với tôi, còn sống chết mà cầu xin tôi đồng ý... Tôi còn đích thân đến nhà cô tìm, nhưng cô lại đi thẩm mỹ viện chỉnh hình...” Chị hai! Oan uổng quá!
Thật sự cô không có đi chỉnh hình, cũng không có trang điểm, càng không làm chuyện sai trái gì, cô chỉ là... Chỉ là lén đi “mua chút mùa xuân” mà thôi, nhưng chuyện này cũng đâu có liên quan đến bọn họ chứ!
Uông Bội Nhu cũng rất kinh ngạc, cô bị tình yêu tác động mạnh đến vậy sao?