theo chút uy nghiêm cùng lạnh lùng, nhưng cũng có cảm giác dịu dàng: “Anh...”
“Anh Triển?” Anh chàng đẹp trai ở bộ phận tiếp tân mang theo bộ dáng không biết điều cùng khinh thường cô mà nói “Cô ấy là khách đến từ châu Úc đó!” ( nghĩa là : khách hạng bét )
Ai... Ai nói cô là khách châu Úc chứ?
“Tôi không phải!” Tranh thủ thời gian giải thích với nhân viên tiếp tân “Tôi chỉ muốn tính toán cẩn thận một chút mà thôi.” Không phải người châu Úc đâu, anh đừng ỷ mình đẹp trai thì có thể tùy tiện vu oan cho cô nha!
“Không sao!” Triển Dục Quảng chỉ muốn xác nhận xem cô gái này chịu cô đơn đến mức nào mà phải đến nơi này “Tiểu Bát, cô ấy... Để tôi tiếp.”
Thuận tay anh kéo Uông Bội Nhu vào một góc, dùng giọng ấm áp hỏi cô “Cô hãy nói cho tôi biết yêu cầu của cô, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cô.”
Thật tốt quá!
Uông Bội Nhu cảm động đến nỗi thiếu chút nữa là rơi nước mắt: “Tôi...” Quan sát người có thể sẽ chung đụng với cô, đột nhiên cô quyết định nói hết sự thật cho anh biết, cũng có thể là do ánh mắt trấn an của anh đã khiến cho cô buông lỏng phòng bị chăng? “Điều đầu tiên là... Tôi không có nhiều tiền.”
“Không sao đâu.” Triển Dục Quảng tới đây để ‘làm việc’ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tiền bạc.
“Tôi có quyền tự lựa chọn đối tượng phục vụ.” Anh nhẹ nhàng nói, mặc dù trước đây anh chưa bao giờ dùng đến quyền hạn này.
“Thật vậy sao?” Uông Bội Nhu vừa nghe anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm giống như đã bỏ được một tảng đá lớn vậy. “Vậy thì tốt quá rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy bộ dáng gây khó dễ của người kia khiến tôi muốn bỏ cuộc giữa chừng!”
“Cũng may là cô vẫn chưa rời khỏi!” Anh nhẹ giọng nói nhỏ, đáy lòng bỗng dâng lên một luồng cảm xúc xen lẫn cảm giác sợ hãi, anh sợ không có cơ hội cùng cô tiến thêm một bước. Anh đem sổ tiết kiệm trả lại cho cô “Đi thôi! Chúng ta hãy tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện đi!”
“Nhưng mà...” Cô vẫn còn muốn nói rõ ràng với anh.
“Cô muốn ở lại chỗ này sao?” Anh không hiểu hỏi lại.
Nhìn trong mắt của Uông Bội Nhu có chút bối rối kèm theo sợ gì đó, Triển Dục Quảng liền hiểu ra lo lắng hiện tại trong lòng cô, nhất định là cô đang lo không đủ tiền!
“Ừ” cô gật đầu “Tôi không yêu cầu gì nhiều, anh chỉ cần ở cùng với tôi đến ngày hôm sau của ngày lễ tình nhân là được, chỉ thế mà thôi.”
Triển Dục Quảng rất muốn nói rõ ràng cho cô biết... Anh không định thu tiền của cô, anh chỉ muốn xóa đi nỗi cô đơn trong mắt cô mà thôi, sau mới nghĩ tới chuyện sẽ cùng cô tiến thêm một bước, nhưng anh vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Không thể giải thích được, một cảm giác kỳ lạ đang chảy rất mãnh liệt trong lòng anh, tim đập nhanh giống như đang nói cho anh biết, con tim của anh không muốn cô rời khỏi!
Tại sao lại có thể như vậy? Từ trước đến nay anh không phải là người dễ dàng động lòng!
“Được rồi, vậy cô muốn ký hợp đồng như thế nào đây?” Vì muốn giữ cô lại, Triển Dục Quảng lần đầu tiên đem quyền quyết định trong tay giao cho khách hàng. “Chỉ cần cô nói sao, tôi cũng sẽ nghe theo.”
Tốt như vậy sao? “Tôi...” Cô xem hợp đồng và điều khoản của ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’. “Có thể bỏ những điều này được không?”
Cô chỉ vào những điều bất lợi đối với mình. “Bỏ điều này... Điều này... Cùng điều này, tiền chi tiêu có thể như thế này hay không?” Cô viết viết, sau đó khoanh tròn vài vòng.
Triển Dục Quảng chưa bao giờ nghĩ giá trị con người thật của mình rẻ tiền đến thế, tiền lương cũng chỉ nhiều hơn so với người đi làm thêm giờ ở siêu thị một chút mà thôi!
Nhưng thôi, ai bảo anh có hứng thú với cô làm gì chứ.
Cho nên, anh cố đè nén mà nói: “Cô vui là tốt rồi.”
Ừ, thật sự cô rất vui.
Cô viết yêu cầu của mình lên trên hợp đồng “Chuyện này làm phiền anh rồi, buổi sáng chủ nhật từ 8:00 giờ sáng bắt đầu, cho đến 8:00 sáng thứ hai là kết thúc, trong thời gian đó anh phải làm việc xứng đáng với nhiệm vụ tình nhân của mình, phàm là những việc nên làm và có liên quan đến tình nhân, thì cũng không thể thiếu”
“Đồng ý.” Triển Dục Quảng nói xong liền ký tên vào trong hợp đồng.
“Triển Dục Quảng!” cô nhìn chữ ký trên hợp đồng rồi khẽ gọi. “Tên này khó gọi quá, hay là tối nay về nhà tôi sẽ nghĩ ra một cái tên thân mật dành cho anh nhé.”
Thân mật? Lời nói vô tâm của cô nhưng lại khiến cho lòng anh chấn động, anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt vô tội cùng ngây thơ của cô. “Cô...” Có chút khó mở miệng !
Ngược lại Uông Bội Nhu không phát hiện anh có đều muốn nói lại thôi, cô cũng ký tên của mình vào hợp đồng, vừa viết vừa kinh ngạc mà nói: “Oa... Chữ ký chúng ta ký chung vào một chỗ như vậy, rất giống đang ký giấy chứng nhận kết hôn vậy đó.”
Triển Dục Quảng biết lời nói của cô chỉ là vô tình mà thôi, nhưng trái tim anh cũng có chút lo sợ, nhìn vào ánh mắt của cô càng thâm thúy hơn.
Sao rồi? Có hứng thú với cô bé này rồi sao?
Cô đang ám chỉ cho anh biết, anh có thể tiến thêm một bước lui tới với cô sao?
Hay là... Nhưng lại rất không có khả năng, nếu như cô muốn cùng anh tiếp xúc thân mật, tại sao hiện tại lại không muốn anh theo cô về đây?
Bởi vì không hiểu rõ tâm tư của cô, khiến cho anh càng thêm hứng thú với cô hơn.
Cuối cùng, Triển Dục Quảng cũng chỉ có thể lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, cũng không hiểu cô có cái gì đó rất là kỳ lạ.
“Vậy cứ như thế nhé, buổi sáng chủ nhật gặp lại.” Ký hợp đồng xong, tay của Uông Bội Nhu cầm lấy một bản hợp đồng và nói “Anh sẽ tự đến? Hay là muốn tôi đón anh?”
Triển Dục Quảng cảm thấy buồn cười “Tôi có xe, tôi sẽ đến đón cô.”
“Vậy thì tốt quá.” Bây giờ Uông Bội Nhu mới phát hiện được ‘đại sự đã định’ liền đưa tay ra bắt tay với anh, ngay khi tay cô vừa tiếp xúc bàn tay của anh, đột nhiên một giây sau thần kinh của cô như bị tê liệt, đây là sao vậy? Cô mới bị điện giật sao!
Không thể như thế được! Cô chỉ là một tên làm công bé nhỏ, sao có thể tham lam mong muốn ở chung một chỗ với trai đẹp mà nói chuyện yêu đương chứ?
Cô không có dư thời gian cùng tiền bạc!
Cô nhanh chóng che dấu cảm xúc kia của mình: “Anh nhớ phải đến đón tôi, và cùng đi dùng điểm tâm đó!”
Nói xong, cô định rời đi.
Lại bị Triển Dục Quảng kéo lại “Đợi chút đã...!”
“Còn chuyện gì nữa sao...?” Cô nhìn thẳng vào mắt của anh, mặc dù cô giọng điệu của cô rất chua ngoa, nhưng cô cũng rất muốn biết rõ về anh.
Rất vinh dự khi được người đàn ông đẹp trai này làm người yêu của mình, trong lòng cô tham lam muốn ghi nhớ cùng khắc sâu hình ảnh này cùng những chi tiết khác trong lòng, để ngày sau rảnh rỗi thì nhớ lại cho đỡ buồn mà cũng không phải tốn kém tiền bạc.
“Cô cần tình nhân...” Ai... Mặc dù anh ‘đi làm thêm’ đã hơn ba năm rồi, nhưng loại lời nói mập mờ không uyển chuyển này, anh lại không thể hỏi, bởi vì công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’ của bọn họ cũng chỉ là mang tính nghiệp vụ.
Chẳng biết tại sao, Uông Bội Nhu hiểu rõ biểu hiện lúng túng của anh.
“A...” Mặc dù cô cũng đang đỏ mặt, nhưng cũng dũng cảm nói ra lời trong lòng “Tôi muốn người yêu chính là bao gồm tất cả mọi thứ.” Vậy... Chính là nghĩa đen mà anh muốn nói!
“Tôi hiểu rồi.”
“Vậy thì chủ nhật nhé.” Cô xấu hổ đi ra.
Chỉ còn lại một mình Triển Dục Quảng đứng đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của cô, cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh vẫn không thể đoán ra lý do chính của cô.
Chỉ là muốn thuê người yêu trong ngày lễ tình nhân sao?
Uông Bội Nhu cũng không có trực tiếp về nhà, mà đi mua sắm.
Dù sao, vừa rồi cô cũng đã được giảm giá và ưu đãi một cách đáng kể, cho nên bây giờ cô sẽ đối xử với bản thân mình khá hơn một chút.
“Trong ngày lễ tình nhân đầu tiên của mình, phải đi mua một bộ nội y thật đẹp và mới.”
Nghĩ như vậy, cô liền qua quầy hàng chuyên kinh doanh nội y đang “giảm giá”, để chiến đấu với một nhóm phụ nữ cũng đang chọn.
Sau khi vất vả chiến đấu, cô cầm chiến lợi phẩm của mình trên tay, đi ra từ quầy thanh toán tiền, Uông Bội Nhu chợt nghĩ đến một chuyện khác quan trọng hơn.
“Nếu như ngủ... Thì phải chuẩn bị áo ngủ khiêu gợi?” Cho nên, cô lập tức chui vào một cửa hàng chuyên bán đồ ngủ cũng đang ‘đại hạ giá’.
Rốt cuộc cô cũng mua đầy đủ đồ dùng cho bản thân mình, sau đó lại gấp gáp vọt vào một nhà sách lớn.
“Lần đầu tiên của tôi nhất định phải để lại một kỉ niệm thật tốt.”
Cô tự nói với mình như vậy, cho nên cô mua ngay một cuốn sổ tay thật mỏng cùng một cây bút bi.
“Bây giờ chỉ còn đi siêu thị mua sắm nữa thôi.”
Cô muốn đem tất cả mọi chuyện xử lý ổn thoả trong buổi tối hôm nay, cô tỉ mỉ tính toán “Tổng cộng là 24 giờ, vậy thì phải chuẩn bị hai bữa ăn sáng, một bữa trưa và một bữa tối mới đủ.”
Sau khi đã vội vàng đi siêu thị chọn lựa hàng hóa xong, Uông Bội Nhu tay xách nách mang, cầm gói to gói nhỏ trở về căn phòng thuê của mình.
“Ai... Căn nhà trống trơn, tôi đã trở về rồi” Cô tiện tay để quần áo xuống, đem toàn bộ thức ăn nhét hết vào cái tủ lạnh bé nhỏ. “Có ai nhớ tôi không?” (Tội nghiệp chị này quá, sống một mình thật buồn.)
Đương nhiên, trả lời cô chỉ có một căn phòng vắng lạnh.
Bình thường, cô sẽ phải đối mặt với cảnh u buồn như mùa thu thay lá, nhưng hôm nay cô lại hào hứng lớn tiếng nói với chính bản thân mình “Ngày mai sẽ có người ở cùng với mình cả ngày rồi!”
Trong lòng cảm thấy vui vẻ tràn lan không tả được...
Sau đó Uông Bội Nhu thả mình trên chiếc ghế sô pha nhỏ, lấy ra cuốn sổ tay cùng viết bi, bắt đầu ghi chép trạng thái tâm tình của mình.
“Thứ bảy, ngày x tháng x năm x , tối hôm nay thật mới mẻ!
Thậm chí còn rất may mắn được ưu đãi kiếm được một người bạn trai giá cực rẻ để làm bạn, khiến cho tôi mong chờ cùng ngóng trông.
Ngày mai, tôi sẽ từ giã hai từ ‘cô gái’, để trở thành ‘phụ nữ’, sẽ là một kỉ niệm đẹp đối với tôi!”
Bởi vậy, Bội Nhu hết lòng lập ra một kế hoạch, để mãi mãi nhớ đến ngày kỉ niệm sau cuối khi còn là ‘cô gái’.
Vì vậy trước ngày lễ tình nhân một ngày, cô dành thời gian ở nhà để chụp ảnh chính bản thân mình, ở mỗi góc độ khác nhau đều tạo một kiểu dáng khác nhau bao gồm dịu dàng, khôi hài, khoa trương, cũng động tác nhàm chán, để làm kỉ niệm sau này lấy ra để thưởng thức bộ dáng thiếu nữ ngây thơ của mình.
“Ai... Nếu như có máy chụp hình thì tốt rồi, như vậy sẽ chụp được những tư thế thuần khiết nhất của mình để thế làm kỉ niệm...” Cô mới nghĩ như vậy thôi, một ý niệm khác đã hình thành trong đầu cô rồi.