Cung Tử kỳ nhìn cô, thì ra là cô đang lo lắng chuyện này, cô rất để ý thân phận của mình, có thể càng để ý chuyện mình không phải là con ruột do cha mẹ sinh ra!
"Em đang để ý đến thân phận của mình sao?" Mặc dù đoán được tám chín phần mười, nhưng mà anh lại muốn nghe chính miệng cô nói ra.
"Anh quá ưu tú, làm bạn gái của anh, em sẽ cảm thấy áp lực." Cho dù anh thật sự dám dẫn cô đi ra ngoài gặp người khác nhưng mà cô vẫn sẽ để ý. Cô cảm thấy thân phận của anh và cô chênh lệch quá lớn.
Chắc hẳn, bạn bè bên cạnh anh, đều là công tử nhà giàu quyền thế, mà cô cũng chỉ là một nữ sinh bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Ngay cả khuôn mặt cô cũng không xuất chúng.
"Áp lực? Là chỉ phương diện gì?" Anh cũng không hiểu, làm bạn gái của anh có gì không tốt?
"Em cũng không biết nói thế nào, dù sao giữa chúng ta, thật không thích hợp, em sẽ coi những lời nói của anh trước mặt bạn học ngày hôm nay chỉ là nói giỡn." Cô lắc đầu một cái, cười yếu ớt.
Cho dù trong lòng cô có loại cảm giác kia đối với anh vậy thì như thế nào?
Quen anh, thật sự không thể!
"Nói giỡn? Rất tốt!" Cung Tử Kỳ bỏ thực đơn trong tay xuống, tức giận đứng dậy, đá cánh cửa rời đi.
Cổ Ngấn Nhi sững sờ nhìn cánh cửa từ từ khép lại, anh thật sự tức giận!
Người ưu tú như anh, bất cứ ai cũng đều mơ tưởng có thể quen một nam sinh như thế, nữ sinh làm sao có thể có thể cự tuyệt được?
Hơn nữa, cô là một nữ sinh bình thường, đã thế lại còn không biết điều từ chối làm bạn gái anh như vậy.
Đứng dậy, cầm cặp sách bên cạnh lên, lập tức đi ra ngoài.
Nhìn ngoài cửa đã không thấy bóng dáng xe anh thì cô biết rõ, anh đã rời đi rồi.
Đứng ở cửa tiệm, cúi đầu, nhìn bộ quần áo mà mình đang mặc, lại nhìn phòng ăn cao cấp này một lần nữa. Không hợp nhau, khiến cho cô càng tự ti.
Anh một thân hàng hiệu, cô một thân hàng chợ, hai người như vậy, đi cùng một chỗ, lại cảm thấy bất ngờ.
Kéo khóe miệng nở nụ cười tự giễu, cuối cùng lại nhìn tiệm ăn này một lần sau đó mới đi tới góc đường. Cô còn phải đi làm thêm, không thể đứng chờ ở đây.
Lúc làm việc trong tiệm ăn, trong đầu cô vẫn luôn nghĩ tới nụ hôn bên đài phun nước trong trường học, mặt lại hơi nóng lên.
Anh? Bây giờ đang làm cái gì?
Không tự chủ, suy nghĩ lại trôi dạt đến trên người Cung Tử Kỳ.
Chắc chắn, anh nhất định không vui vẻ!
Nhớ tới vẻ mặt tức giận của anh, cô không nhịn được rùng mình một cái.
"Này, này, này. . . . . ." Bên tai cô truyền đến từng tiếng kêu.
"A — thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi!" Lúc này cô mới phục hồi tinh thần, vội vàng nói xin lỗi khách, vừa rồi khi cô còn đang sững sờ, rượu đỏ trong tay vẫn rót vào trong chén đã tràn ra ngoài.
"Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi." Lần này chết chắc, lại đổ rượu đỏ lên quần áo của khách hàng.
Nếu như ông ấy muốn cô bồi thường, cô nào có nhiều tiền như vậy, sao có thể bồi thường cho ông ấy?
"Cô làm việc như thế nào vậy hả? Cô có biết bộ quần áo trên người tôi bao nhiêu tiền không hả? Cô đền nổi sao?" Người đàn ông tức giận đứng lên, chỉ vào bộ quần áo của mình.
"Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, tôi thật sự không cố ý. Nếu không, ông cởi quần áo ra, tôi giặt giúp ông. Giặt sạch sẽ rồi sẽ trả lại cho ngài." Cô cúi đầu, đôi tay xoắn chặt lại với nhau.
Quản lý nghe chuyện chạy đến, thấy thế lập tức trợn mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi một cái.
"Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, cô ấy là người mới của chúng tôi, cho nên làm việc không chú ý, hôm nay bữa ăn của ông tất cả đều miễn phí." Quản lý trợn mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi một cái.
"Được rồi! Thấy các người thành tâm nói xin lỗi như vậy, không tính toán nữa!" Lúc này người đàn ông kia mới không nói thêm gì nữa.
"Cám ơn ngài!" Sau khi quản lý nói cảm ơn xong mới liếc mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi.
"Cô theo tôi vào trong." Cổ Ngấn Nhi bình thường làm việc cũng rất cẩn thận, tại sao hôm nay lại biến thành cái bộ dáng này.
Cổ Ngấn Nhi lộ ra mặt nhăn nhó đau khổ, lần này chết chắc.
"Quản lý!" Ở trong phòng làm việc, cô nhỏ giọng kêu một tiếng.
"Cô làm việc kiểu gì vậy? Trước kia làm việc đều rất cẩn thận, hôm nay tại sao lại như vậy?" Quản lý cũng không hiểu, bình thường không phải cô ấy rất cẩn thận, rất nghiêm túc sao? Tại sao hôm nay lại giống như là biến thành người khác vậy.
Hơn nữa, mấy ngày nay cô rất kỳ quái, hai ngày trước sắc mặt còn tái nhợt giống người chết, hôm nay đang phục vụ lại phạm sai lầm.
"Thật xin lỗi! Quản lý, tôi thật sự không cố ý." Cô cúi đầu, sợ nhất chính là quản lý không để cho cô tiếp tục làm việc ở đây nữa, nếu như không để cho cô làm việc, cô lại phải bắt đầu tìm việc làm rồi.
Cô biết tìm việc làm khổ cực như thế nào, cho dù mưa lớn như thế nào cô vẫn phải đi tìm.
"Đây là tiền lương của cô trong thời gian qua, thấy cô là học sinh, khó tránh khỏi có áp lực trên phương diện học tập, tất cả khấu trừ của cô 100 đồng tiền lương, về sau cô không cần trở lại nữa!" Quản lý đưa tiền đến trước mặt cô.
"Quản lý, xin đừng đuổi việc tôi...tôi sẽ cố gắng hơn nữa. Tôi sẽ không phạm sai lầm nữa, cô cho tôi thêm một cơ hội nữa đi!" Cô cúi đầu, chỉ muốn cô ấy cho mình thêm một cơ hội, nếu như mất đi công việc này, cô không biết tiếp theo mình phải làm thế nào?
"Cô đi đi thôi! Bộ dạng này của cô, thật sự không thể để cho cô tiếp tục làm việc nữa, nếu như hôm nay cô đắc tội người khách này, ngày mai lại đắc tội người khách kia. Chúng tôi còn làm ăn được sao?" Quản lý không quan tâm chút nào, nhét tiền vào trong tay cô, lập tức xoay người đi ra ngoài.
"Lúc tôi trở lại, tôi không muốn phải nhìn thấy cô nữa." Cổ Ngấn Nhi nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, lại nhìn số tiền trên tay mình.
Xem ra, thật sự không còn cách nào. Nhét tiền vào trong túi, sau đó mới ra khỏi nahf hàng.
Đứng ở bên ngoài một lúc lâu, nhưng không biết tiếp theo nên đi đâu?
Về nhà?
Nếu để cho cha biết, mình bị nhà hàng sa thải, chắc chắn ông ấy lại bắt đầu nổi giận.
Nhìn đường phố quen thuộc, vào lúc này cô lại cảm thấy sao thật xa lạ.
Đeo cặp sách lên, từ từ đi về phía trước. Không biết mình đi bao lâu rồi, cũng không biết mình muốn đi đâu?
Lúc này, thậm chí một chút tư tưởng cô cũng không có, chứ đừng nói là cô tư tưởng đi tìm công việc.
Bất tri bất giác, cô lại đi tới bờ biển Cung Tử Kỳ đã đưa cô tới ngày hôm đó. Sắc trời đã tối, dưới bầu trời màu xám tro, vẫn là có thể thấy sóng biển đánh vào bờ đá.
Sóng biển có thể tự do vỗ vào bờ đá như thế này, mà cô, ngay cả một chút tự do cô cũng cảm thấy nó cách mình thật là xa, cởi đôi giày dưới chân ra, giẫm lên bờ cát mịn, từng bước một đi về phía trước. Ngay cả mình đã đứng ở trong nước, cũng không biết.
Trong óc trống rỗng, không biết mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Muốn làm những gì? Chỉ muốn đi về phía trước.
"Cô làm cái gì?" Một giọng nói vang lên, lúc này mới kéo hồn cô trở về.
"Anh, tại sao lại ở chỗ này?" Khi cô đến đây, rõ ràng không nhìn thấy có ai khác trên bờ cát.
"Cô muốn chết?" Anh hơi nghi ngờ, nước biển đã đến hông cô.
Cô cúi đầu xem xét, lúc này mới phát hiện ra mình đang ở chỗ nào, sóng biển đánh lên trên người cô khiến quần áo ướt đẫm.
Khâu Dật Phàm đưa tay kéo cô trở về trên bờ cát, cô cười nhạo chính mình. Ngồi ở trên bờ cát, cho dù quần áo trên người đã ướt, gió biển thổi vào, khiến cô cảm thấy lạnh nhưng cô chỉ ôm chặt lấy thân thể mình.
Ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời, đột nhiên lại hiện lên hình ảnh ngày ấy, cô kể chuyện xưa cho Cung Tử Kỳ. Câu chuyện về hạt cát và đá, cô rất hâm mộ bọn họ, ít nhất bọn họ có thể yêu oanh oanh liệt liệt, không cần để ý ánh mắt những người khác.
Mà cô lại lo lắng thân phận của mình và Cung Tử Kỳ chênh lệch nhau quá nhiều, từ chối anh.
"Cô vẫn ngồi đây làm cái gì?" Khâu Dật Phàm vốn nghĩ đến nơi này giải sầu, vậy mà lại thấy một nữ sinh từ từ đi vào trong làn nước biển.
Nhưng khi anh thấy rõ là Cổ Ngấn Nhi, nữ sinh làm anh ngã trong thư viện ngày đó thì cũng giật mình.
"Ngắm những vì sao!" Cô nhàn nhạt mở miệng, ánh sao sáng trên bờ biển rất đẹp, rất đẹp!
Vẫn giống như đêm hôm đó. Nhớ tới những chuyện xảy ra ngày đó, lòng cô khó tránh khỏi có chút khó chịu?
Cảm giác đối với anh, từ khi vừa mới bắt đầu nhịp tim đã loạn nhịp, đến bây giờ lại đau lòng. Cô rõ ràng biết, mình đã thích nam sinh vừa cao lớn vừa đẹp trai đó. Nhưng mà vừa nghĩ tới, thân phận của bọn họ quá khác biệt, lại khiến cho cô không thể không ép buộc mình, không nên nhớ anh.
Nghĩ nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì đây? Giữa bọn họ là không thể nào, nếu đã không thể nào, như vậy thì không nên nhớ anh.
"Hơn nửa đêm, còn ngắm sao gì nữa hả? Toàn thân cô đều ướt đẫm rồi, nếu không thay quần áo sẽ phải bị cảm thật đấy." Cô nữ sinh này nhìn qua không giống như là một người không biết chăm sóc bản thân, tại sao bộ dáng lại như thế này?
"Cám ơn anh!" Cô nhàn nhạt mở miệng, sau khi nói cảm ơn anh, lúc này mới đứng lên. Phủi phủi cát dính trên quần áo.
Sau đó xoay người đi về phía đường cái, kế tiếp cho dù có xảy ra chuyện gì, qua tối nay là được rồi, giữa bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì.
"Đi lên!" Khâu Dật Phàm đạp xe đạp, dừng lại bên cạnh cô.
"Không cần, tôi tự về được rồi!" Thật ra thì cô hoàn toàn không biết đường ở chỗ này, cô cũng không biết, rốt cuộc mình đến được đây bằng cách nào.
Có thể là bằng cảm giác. Khi đến nơi này, cô cũng rất kinh ngạc, cô hoàn toàn không nghĩ tới, mình sẽ đi đến đây.
"Cô định đi bộ một giờ đồng hồ trở về thành phố sao?" Khâu Dật Phàm nhìn cô một cái, cô nữ sinh này rất ngu ngốc, đây là suy nghĩ riêng của anh.
"Tôi . . . . ." Cô muốn mở miệng, rồi lại không biết phải nói gì, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi vào phía sau xe anh, cúi thấp đầu, một tay giữ thật chặt lấy yên xe, mặc cho cảm giác lạnh lẽo, xuyên thấu qua lòng bàn tay, tiến vào trong lòng mình.
Dọc theo đường đi, bọn họ không có ai mở miệng, trừ mấy lần Khâu Dật Phàm hỏi cô về nơi ở nhưng mà vừa nói xong, hai người bọn họ cũng không nói thêm gì nữa.
"Có phải nơi này không?" Khâu Dật Phàm hỏi, xe của anh đã dừng lại bên cạnh một khu nhà thấp.
"Cám ơn anh!" Cô nhảy xuống, nói cám ơn với anh.
"Trở về tắm đi! Nếu không ngày mai sẽ bị cảm!" Quần của cô dán thật chặt lên trên bắp chân.
"Cám ơn!" Cô nói cảm ơn một lần nữa.
"Tôi tên là Khâu Dật Phàm, cô tên gì vậy?" Đến bây giờ, anh vẫn không biết, cô tên gọi là gì.
"Cổ Ngấn Nhi!" Cô hơi mở miệng, tên của mình, có thể là khó nghe nhất toàn trường.
"Rất có mùi vị cổ điển, mau vào đi!" Khâu Dật Phàm quay đầu xe, Cổ Ngấn Nhi chào tạm biệt anh, sau đó mới xoay người đi vào bên trong.
"Chị, tại sao cả người chị ướt đẫm vậy." Cổ Vô Ngân từ bên trong đi ra, lập tức thấy cả người Cổ Ngấn Nhi ướt đẫm.
"Không có việc gì! Vô Ngân, giúp chị cất số tiền này đi, chị đi tắm trước." Cổ Ngấn Nhi cầm tiền lương, giao cho Cổ Vô Ngân.
"Được, chị mau đi tắm đi! Đừng để bị cảm! Hiện tại ba không có ở nhà, chị mau chóng đi vào đi." Cổ Vô Ngân cũng không thể chịu nổi Cổ Viêm, chị không chỉ cần đi học, còn phải tân tân khổ khổ làm việc, kể từ sau khi chị vào