trung học đã không xin gia đình một đông tiền nào, ngay cả học phí, đồ dùng học tập của cậu, tất cả đều là Cổ Ngấn Nhi cho.
Tại sao Cổ Viêm không thể đối tốt với cô? Cũng là bởi vì, cô không phải con gái ruột thịt của ta sao?
Nhưng mà, thử hỏi có bao nhiêu con gái ruột thịt có thể làm như thế này?
Sẽ một lòng vì muốn gia đình tốt hơn?
Sẽ vừa đi học, lại vừa đi làm?
Bọn họ có lẽ cũng sẽ cho là, bọn họ còn chưa đến mười tám tuổi, trong nhà vốn nên cung cấp cho bọn họ, để cho bọn họ ăn, ở, tiêu, đó là việc dĩ nhiên. Xem ra cha cậu, vẫn ôm tư tưởng trọng nam khinh nữ
Nhìn những đồng tiền ướt nhèm nhẹp trong tay, cậu đi vào trong phòng bếp, tách từng tờ một ra, đặt lên cao hong khô.
*
Mới vừa vào trường học, tất cả mọi người đều chỉ chỉ chỏ chỏ Cổ Ngấn Nhi, cùng nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Cô chỉ cúi đầu, coi như không nghe thấy. Những người này chính là thích nói như thế, cô có thể làm gì được đây?
Làm như không nghe thấy vậy là đủ rồi!
Khi cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Cung Tử Kỳ đứng trước mặt mình, cách đó không xa, anh đang nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, cô không hiểu, trong ánh mắt anh, rốt cuộc là muốn biểu đạt những thứ gì?
Cô chỉ đứng sững sờ nhìn anh, nhìn xem rốt cuộc anh muốn nói gì với cô?
Trầm mặc. . . . . .
Trầm mặc. . . . . .
Vẫn là trầm mặc. . . . . .
Không biết đã trải qua bao lâu, Cung Tử Kỳ mới nói với hai người bạn tốt đứng bên cạnh.
"Chúng ta đi!" Sau đó liền lướt qua bên cạnh cô, ngay cả một cái liếc mắt cũng không chịu cho cô.
Vốn định chào hỏi anh, nhưng mà lời nói lại cứng rắn cắm trong cổ họng, không phát ra được.
Cổ Ngấn Nhi chỉ cảm thấy, tim thật khó chịu?
Tất cả mọi người nhìn một màn này, hai người bọn họ rốt cuộc đang diễn trò gì?
Ngày hôm qua vẫn còn hon nhau bên suối phun, bây giờ ở đây lại tỏ ra không quen nhau.
"Kỳ. . . . . ." Tiếng một cô gái vang lên, cô tò mò nhìn sang bên kia.
Chỉ thấy một nữ sinh dáng dấp ngọt ngào chạy tới trước mặt Cung Tử Kỳ.
"Tuyết Oánh, chào buổi sáng!" Trầm Phi Dương thong thả chào hỏi, Kỳ Diệc Tử đứng bên cạnh cũng lên tiếng chào hỏi, cô cười đến ngọt ngào.
"Kỳ, chào buổi sáng!" Cô nhìn Cung Tử Kỳ đứng ở giữa.
"Chào buổi sáng!" Anh nhàn nhạt mở miệng.
"Kỳ, ông nội nói, cuối tuần này sẽ tổ chức sinh nhật mười bảy tuổi cho em, anh có tới không?" Cô có chút mong đợi, hi vọng anh có thể xuất hiện.
"Biết! Đến lúc đó anh sẽ đến." Cô cười vui vẻ.
"Được! Như vậy em sẽ chờ anh!" Đông Phương Tuyết Oánh vui vẻ cười,
"Em về phòng học trước!" Đông Phương Tuyết Oánh cười, xoay người nhanh chóng rời đi.
"Kỳ, xem ra Tuyết Oánh, vẫn rất thích cậu đấy!" Trầm Phi Dương cười nhạt, Ðông Phương Tuyết Oánh quen biết bọn họ lâu như vậy, bọn họ cũng đã sớm nhìn ra tình cảm của cô đối với Cung Tử Kỳ.
"Đi thôi!" Anh cũng không trả lời ngay, lập tức xoay người bước đi.
Càng không xoay người lại, nhìn Cổ Ngấn Nhi một cái, cô chỉ tự giễu cười cười, đi về phía phòng học.
Sau khi vào trong phòng học, tất cả bạn học đều đang nghị luận chuyện giữa hai người bọn họ. Cô cũng chỉ an tĩnh ngồi ở vị trí mình, xem quyển sách trên tay, yên tĩnh đến nỗi khiến cho mọi người cảm thấy kỳ quái.
Bình thường, khi cô vào phòng học, cũng sẽ nói tiếng ‘Chào buổi sáng’ với mọi người.
Nhưng mà, hôm nay cô lại chẳng nói câu nào, chỉ hơi cười cười một chút sau đó lập tức đi về vị trí của mình.
"Tiểu Ngấn, nghe nói cậu và Cung Tử Kỳ? Có phải thật vậy hay không?" Văn Vân Nhi đi tới, có chút không tin tưởng.
Cho dù Cung Tử Kỳ đã giúp cô, nhưng mà cũng không thể nào thế được, thế nhưng, buổi sáng quan hệ giữa bọn họ đã lan truyền khắp trường học ngay cả hình hai người hôn nhau bên suối phun nước ngày hôm qua cũng bị dính lên bảng thông báo.
"Các cậu tin tưởng sao?" Cô không trả lời thẳng, chỉ muốn xem xem hai người bọn họ có tin hay không.
Văn Vân Nhi và Tiểu Lý, hai người bọn họ có tin cô hay không.
"Không tin!" Hai người bọn họ đồng thanh trả lời.
"Đúng không! Không tin, tớ có thể theo tớ sao? Thân phận của anh ta như thế nào? Thân phận của tớ thì như thế nào? Tớ chỉ muốn được yên ổn học hết ba năm học này, không muốn làm ra quá nhiều chuyện. Bọn họ thích nói như thế nào, đó là chuyện của bọn họ, tớ sẽ không để ý, cũng sẽ không đi trách bọn họ, ai bảo Cung Tử Kỳ là nhân vật phong vân trong trường học, quan hệ giữa chúng tớ, có thể còn chưa bằng bạn bề nữa đấy!" Cô nhàn nhạt mở miệng, nhớ tới một màn cạnh cửa trường học vừa rồi, vẫn không nhịn được cảm thấy khó chịu.
"Coi như cô hiểu rõ mình, có ai không biết, quan hệ giữa Kỳ và Đông Phương Tuyết Oánh, chỉ có Đông Phương Tuyết Oánh mới có thể xứng với Kỳ, hai người bọn họ là xứng đôi nhất." Kha Man Man đi tới.
Nếu như nói, Cung Tử Kỳ và Cổ Ngấn Nhi ở chung một chỗ, bọn họ thà để anh và Đông Phương Tuyết Oánh ở chung một chỗ, ít nhất thân phận của hai người bọn họ cũng xứng đôi, mà Cổ Ngấn Nhi tính là cái gì?
Cho dù thành tích học tập của cô ta tốt, vậy thì như thế nào?
Gia cảnh của cô ta không tốt, nếu như muốn trách cũng chỉ có thể trách cô ta nghèo.
Quạ đen cũng muốn phất lên làm Phượng Hoàng, cô ta nằm mơ đi!
Người ta cũng được coi là khổng tước, cô ta tối đa cũng chỉ có thể được coi là một con quạ đen.
"Kha Man Man, tôi với cô có thù oán sao?" Cô thật không rõ, cho dù Cung Tử Kỳ đẹp trai, có tiền đi nữa, nhưng mà anh cũng không phải là của cô ta, cô ta cần gì phải thần kinh như vậy, cả ngày chạy đến tìm cô gây phiền phức.
"Chính vì tôi nhìn cô không vừa mắt, cô nghĩ như thế nào?" Kha Man Man vênh mặt lên nhìn, cô ta có thể làm như thế nào?
Nhìn cô ta gầy như vậy, bọn họ muốn đánh cô, lại khiến người ta nói các cô bắt nạt cô ta. Không đánh cô ta, cô lại nhìn không vừa mắt.
"Như thế nào? Tôi không muốn muốn thế nào? Chẳng qua là muốn cậu không cần lãng phí thời gian dành cho tôi nữa thôi. Chắc hẳn buổi sáng, học sinh trong trường đều nhìn thấy Cung Tử Kỳ có để ý đến tôi hay không? Không có chứ gì?! Nếu quan hệ của chúng tôi là như thế này, các cậu cần gì phải thảo luận vấn đề này ở đây như vậy? Ngay cả tôi cũng thấy không thể, tôi vẫn phân biệt được rõ ràng, gia đình giống như họ, coi trọng chính là cái gì. Tôi cũng chỉ muốn được yên ổn ở đây hoàn thành tốt ba năm học, nếu như các cậu cảm thấy, tôi như vậy là có lỗi vậy thì tôi không còn lời nào để nói." Giọng nói của cô không lớn, nhưng mà đủ để cho bọn họ nghe thấy rõ ràng, cô không nghĩ quá nhiều, càng không muốn lãng phí tâm tình vì loại chuyện như thế này.
Tất cả mọi người sửng sốt một chút nhìn Cổ Ngấn Nhi trở về chỗ ngồi, lời bàn luận về cô cũng nhỏ hơn nhiều.
Từ từ, trong phòng học cũng yên tĩnh lại. Mặc dù Kha Man Man có chút tức giận, nhưng thấy tất cả mọi người không nói gì, cô ta cũng không thể tiếp tục làm loạn, không thể làm gì khác hơn là tức giận trở lại chỗ ngồi của mình.
Dùng sức vỗ bàn trước mặt mình, làm cho các bạn học khác đi qua đều quay lại nhìn.
Khóe miệng Cổ Ngấn Nhi nâng lên một nụ cười lạnh, cười cô ta quá ngu. Tất yếu phải đánh lên bàn sao?
Cuối cùng đau, còn không phải là tay cô ta sao?
Trong thư viện, cô giống như thu mình vào một góc, không muốn để bất kỳ ai phát hiện sự tồn tại của mình, lẳng lặng ngồi ở trong góc xem sách trong tay. Hôm nay, sau buổi cơm trưa, trong thư viện, các bạn học đến đây lại nhiều khác thường. Mặc dù vẫn rất an tĩnh nhưng mà Cổ Ngấn Nhi cũng không thích ứng được. Bình thường nơi này là nơi mà cô thích nhất, bởi vì ở đây rất yên tĩnh.
Nhưng hiện tại cô phát hiện. Nơi này đã không còn giống như bình thường nữa rồi.
Cô đang suy nghĩ, mình có nên làm thẻ mượn sách không, như vậy cô có thể tìm được một vị trí yên tĩnh, lẳng lặng xem sách của mình, lẳng lặng đặt mọi chuyện, toàn bộ suy nghĩ vào trong sách, như vậy, cô cũng sẽ không lo lắng mình sẽ bị ầm ĩ làm phiền.
Đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh cô, cô ngẩng đầu liếc nhìn, chỉ nở nụ cười nhạt nhòa.
"Cái người này tại sao lại thích ngồi trên đất vậy?" Khâu Dật Phàm nhẹ giọng nói, mỗi lần tới đây anh đều thấy cô ngồi dưới đất.
"Nếu như anh không đến đây xem sách thì cũng đừng làm phiền tôi." Cô ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh một cái. Lúc cô đang đọc sách, ghét nhất là có người làm phiền.
"Không có, tôi đương nhiên là tới đọc sách, có chỗ không hiểu, cho nên muốn hỏi cô một chút, nghe nói thành tích ở trường của cô rất tốt, xếp thứ nhất trong khối lớp mười, không hỏi cô thì tôi hỏi ai?" Giọng nói của anh rất nhỏ, nhìn cô đang chăm chú xem sách trong tay mình, cũng không biết cô có nghe được lời nói của anh hay không.
"Học trưởng Khâu, anh đừng có trêu đùa tôi nữa, anh học lớp mười một, có vấn đề gì cũng là tôi hỏi anh, làm sao anh lại có thể tới hỏi tôi." Danh tiếng của anh cũng đã lan truyền trong trường học.
Đối với lời đồn đãi về anh, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Bởi vì, ngày ngày anh đều đi xe đạp, mặc một bộ quần áo cũ đến không thể cũ hơn được nữa. Nhưng mà chiếc xe đạp kia lại mới tinh, cho nên bọn họ giải thích cho suy nghĩ của mình là —— đổi mới hoàn toàn cũ. Ý tứ chính là trừ một chiếc xe mới ra, tất cả mọi thứ, đều là cũ.
"Cô chính là thiên tài, dĩ nhiên tới hỏi cô...Cô xem thử chỗ này giúp tôi với." Anh vội vàng nhét sách trong tay mình vào trong tay cô.
Cổ Ngấn Nhi chỉ cười lắc lắc đầu, nhìn đề bài trong sách, cái đề này lần trước cô đã từng đọc qua.
"Nếu không như vậy đi, chờ tôi xem xong chương này, tôi sẽ giảng cho anh hiểu, nói ở đây sẽ ảnh hưởng đến mọi người." Cô đã cố gắng giảm âm lượng giọng nói của mình đến mức thấp nhất. Nhưng mà vẫn có một vài bạn học, bày ra vẻ mặt khác thường với hai người bọn họ.
"Ok, tôi đến chỗ đài phun nước đợi cô!" Anh lập tức đứng lên, vừa rời đi một lát, lại vòng trở lại.
"Nếu như mà muốn đọc sách, tấm thẻ mượn sách này tôi đưa cho cô, dù sao tôi cũng không thích đọc sách, cái thẻ này của tôi cũng không biết đến bao giờ thì hết hạn." Cô nhặt thẻ mượn sách lên, lại thấy trên đó viết tên cô mà không phải tên anh.
"Này?" Cô chỉ vào tên trên tấm thẻ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng.
Anh chỉ khoát tay áo, cười nhạt, đi ra ngoài.
Cô nhìn tấm thẻ mượn sách trên tay, nhưng mà trong nội tâm lại là trăm vị lẫn lộn, cô vừa nghĩ đến chuyện muốn đi làm thẻ mượn sách. Thế nhưng anh lại đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Cầm tấm thẻ mượn sách, gấp sách trên tay lại, đi tới chỗ nhân viên quản lý thư viện, mượn quyển sách này mang ra ngoài. Nếu đã có thẻ, như vậy cô cũng có thể mang sách ra ngoài xem. Làm thẻ cũng không mất tiền, nhưng lại phải làm rất nhiều thủ tục. Vì cảm ơn anh, xem ra cô phải giảng bài thật tốt cho anh để anh hiểu cặn kẽ mới được.
Đi tới đài phun nước, anh đã ngồi ở đó. Cô đi đến, ngồi xuống bên cạnh.
"Cám ơn anh đã làm giúp tôi thẻ mượn sách." Nếu như không phải nhờ anh, cô cũng không thể mượn được quyển sách trong tay để có thể xem nhiều ngày, chưa xem xong đã phải trả lại.
"Cô mau chóng giảng cho tôi cái đề này đi, buổi trưa còn phải thi, tôi không muốn không vượt qua được bài kiểm tra." Anh la hét, về chuyện giữa cô và Cung Tử Kỳ, anh cũng đã nghe nói qua. Nhưng mà,