" Tống Tâm Dao thật không hiểu, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì? Để giải quyết chuyện này nhất định phải có một người chết cô ta mới bằng lòng sao?
"Tôi muốn cái gì à? Vậy phải hỏi chồng cô, chỉ cần anh ta sang tên Tử Mị cho tôi, tôi sẽ lập tức thả hai người ra, cũng sẽ không ra tay vơi các người nữa." Cô ta tin rằng Tống Tâm Dao là một người phụ nữ sợ chết.
"Nếu cô đã nói như vậy thì cô bắn tôi đi!" Tống Tâm Dao nhắm mắt lại. Đây là sự nghiệp của nhà họ Cung, nếu như chỉ cần mạng của cô có thể giải quyết mọi chuyện, vậy thì cô tình nguyện làm như thế.
"Muốn chết đến thế sao, như vậy tôi sẽ giúp cô!" Nói xong, đạn từ trong súng của cô ta bắn ra ngoài, bay thẳng tắp về phía Tống Tâm Dao.
Chứng kiến một màn như vậy, ánh mắt của Cung Hình Dực giống như đang tua lại một bộ phim. Bộ phim tua lại từ năm bọn họ gặp nhau ở trong khách sạn, cho đến khi bọn họ kết hôn, du lịch. Tất cả trí nhớ đều đã trở lại trong đầu anh. Cung Hình Dực mở hai mắt ra, chạy nhanh về phía Tống Tâm Dao.
Anh không thể để cho cô bị thương, khi chạy tới cách Tống Tâm Dao khoảng một mét, Cung Hình Dực nhào qua, ôm cô vào trong ngực, hai người cùng ngã trên mặt đất.
"Dao Dao, em không sao chứ!" Cung Hình Dực vội vàng kéo Tống Tâm Dao, kiểm tra xem cô có bị thương ở chỗ nào không.
"Em không sao, anh thật ngốc, tại sao lại xông tới đây như thế này chứ hả?" Nếu như viên đạn kia bay nhanh hơn chút nữa thì không phải anh đã bị thương rồi sao?
"Anh không muốn nhìn thấy em bị thương một lần nữa. Đã trải qua một lần chuyện của Mộc Thanh Thanh, anh không muốn bây giờ lại xảy ra một lần nữa." Cho đến bây giờ khi nhớ tới chuyện lần đó, anh vẫn cảm thấy đau lòng.
"Anh… Anh đã nhớ lại rồi sao?" Cô nhìn thấ Cung Hình Dực gật đầu, lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ nhào vào trong ngực anh.
"Á . . . . ."
"Anh làm sao vậy?" Khi cô ôm anh, lại nghe thấy anh rên rỉ.
"Không sao, vừa mới bị đạn bắn sượt qua, hơi đau chút thôi, đừng lo lắng!" Trên cánh tay còn chảy máu, mà chỗ Tống Tâm Dao ôm vừa vặn là chỗ anh bị thương.
"Cho em xem!" Nhìn máu chảy dài trên cánh tay anh, cô đau lòng nhìn Cung Hình Dực, thật không biết nên nói anh ngu, hay là nói anh quá yêu mình nữa? Tại sao lại liều lĩnh chạy tới như thế chứ?
"Hai người yêu thương nhau như thế đã đủ chưa? Hai người quả thực làm cho người ta rất hâm mộ, nhưng cũng rất chói mắt." Cô ta lại giơ súng lên, chẳng qua, khi cô ta mới vừa giơ súng lên, súng trên tay lập tức rơi xuống trên đất.
"Chơi chẳng vui gì cả!" Dạ Thiên nhảy từ trên cây cột xuống, anh cũng không biết, mình đã ở trên đó đợi bao lâu rồi, thế mà không có ai phát hiện ra sự xuất hiện của anh.
"Tiểu tử, công phu của cậu tốt lên nhiều rồi đấy!" Cung Hình Dực cười nhạt.
"Ừ, còn anh mai một không ít, thậm chí tôi đã ở đây chơi đùa lâu như vậy rồi mà anh cũng không biết!" Dạ Thiên đi tới bên cạnh Aimee, khom người nhặt khẩu súng lục trên đất lên.
"Bên trong cũng không có đạn, cô còn muốn đùa giỡn với người khác nữa sao, có muốn không?" Dạ Thiên trả lại súng cho cô ta. Chỉ cười lạnh.
"Định xử lý cô ta như thế nào đây?" Đưa vào đồn cảnh sát? Cũng không hay lắm nhỉ?
"Trước tiên cứ giam cô ta lại đã, ngày mai đưa cô ta về Hàn Quốc." Cung Hình Dực còn muốn đến chỗ Thôi Sử Viễn. Xem xem đó là nơi như thế nào mà lại có thể luyện được nhiều người như vậy.
Có lẽ Tam Chân Mộc Điền cũng là người của ông ta.
“Biện pháp này không tệ, tôi cũng có hứng thú muốn đi xem cái người tên Thôi Sử Viễn đó rốt cuộc là người như thế nào." Anh thật sự rất tò mò.
"Tay anh đang bị thương, còn muốn đi công tác sao?"Không biết Tống Tâm Dao lấy đâu ra một tấm vải, cẩn thận băng bó vết thương cho anh.
"Vợ à, nếu không chúng ta cùng đi. Đến đó rồi chúng ta đi đảo JeJu chơi nhé." Bọn họ đã đi rất nhiều nơi nhưng mà chưa từng đến Hàn Quốc.
"Bọn nhỏ thì sao? Còn hai đứa bé mới sinh đó?" Cô cũng muốn đi, nhưng mà còn hai đứa bé phải làm thế nào? Ai sẽ chăm sóc chúng?
"Kỳ Kỳ và Điềm Điềm cũng lớn rồi, sẽ biết tự chăm sóc mình, đưa Tử Dật đến chỗ mẹ, nhờ mẹ trông mấy ngày, còn Tử Kiêu và Âm Na thì đi cùng chúng ta!" Mặc dù mang theo hai đứa bé cũng không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy. Nếu như không làm như vậy, Tống Tâm Dao nhất định sẽ không đi cùng anh.
Nếu như anh đi một mình, chắc chắn Tống Tâm Dao cũng sẽ không yên tâm. Chuyện này thật đúng là rắc rối.
"Để em suy nghĩ đã!" Cô đã hơi dao động rồi. Thế nhưng mà vẫn không thể nào có được thế giới riêng của hai người.
"Được!" Cung Hình Dực gật đầu.
"Đi thôi" Vết thương trên tay anh nếu như không được băng bó cẩn thận, cũng không biết có bị làm sao không nữa?
Người đàn ông này, thật đúng là không biết tự chăm sóc mình.
"Đi đâu?" Hiện tại, anh muốn ở lại công ty xử lý xong mọi chuyện đã.
"Giao chuyện trong công ty lại cho Dạ Thiên xử lý, anh theo em đến bện viên trước đã." Tay của anh đang chảy máu, cô thấy rất đau lòng!
"Không cần đi bệnh viện, trở về phòng làm việc nghỉ ngơi một chút là được rồi!" Vết thương nhỏ như vậy cần gì phải đi bệnh viện. Phụ nữ đúng là chỉ thích chuyện bé xé ra to.
"Anh có đi hay không?" Tống Tâm Dao thấy bộ dáng anh như vậy, lập tức cảm thấy tức giận, thân thể của mình mà cũng không biết tự chăm sóc.
"Được rồi! Được rồi! Đi thôi!" Cung Hình Dực biết, nếu như hôm nay không nghe theo lời của cô thì mấy ngày nữa cô chắc chắn sẽ không để ý đến anh.
Lúc này Tống Tâm Dao mới hài lòng, nhắn bảo vệ chuẩn bị xe. Vốn là Cung Hình Dực muốn tự lái xe đi, nhưng mà vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tống Tâm Dao, anh đã bỏ ngay ý định đó!
Trong công ty nhiều chuyện phải xử lý như vậy, Tống Tâm Dao cũng đành tự lái xe đi. Thật may mắn là cô đã học xong, nếu không, nhất định lại phải nhờ người khác chở đi. Cung Hình Dực cũng sẽ nói cô, chỉ là một chuyện nhỏ cần gì phải làm lớn lên như vậy.
Từ trong bệnh viện đi ra, Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao đang tức giận, không rõ tại sao mà cô lại tức giận như thế?
"Vợ à, em làm sao vậy?" Cung Hình Dực nhìn cô, có chút lo lắng. Đã xảy ra chuyện gì sao?
"Anh nói cho em nghe đi. Bảo vệ của anh không thể bảo vệ anh an toàn được sao? Tại sao tất cả bọn họ đều ở bên ngoài, mà một mình anh lại ở bên trong, nếu như cô ta hành động nhanh hơn một chút, Dạ Thiên cũng không có ở đó thì anh tính sao đây hả?" Tống Tâm Dao không thể chịu nổi khi nhìn thấy anh bị thương.
Trước kia anh bị thương hai lần, đã dọa cô không ít, nếu như anh lại phải chịu thêm hai lần bị thương nữa, cô thật không biết, tiếp theo cô phải làm thế nào?
"Là anh bảo bọn họ đi ra, em đừng tức giận."
"Anh bảo bọn họ đi ra? Vậy bọn họ cũng không biết len lén bảo vệ anh sao?" Anh trả lương cho bọn họ không phải vì để họ bảo vệ an toàn cho mọi người, nhất là anh sao? Cuối cùng, người bị thương nhiều nhất, vẫn là Cung Hình Dực.
"Tốt lắm, tốt lắm, đừng tức giận nữa, anh biết rồi! Lần sau nhất định anh sẽ chú ý!"
"Còn có lần sau?" Không phải anh đang muốn lấy mạng cô chứ?
Loại chuyện như vậy, chỉ một lần cô đã ngại nhiều rồi thể mà anh lại còn nói với cô là ‘lần sau sẽ chú ý’ sao?
"Được rồi, được rồi, là anh nói sai. Không có lần sau, được chưa?" Cung Hình Dực biết cô đang lo lắng cho anh, vì anh mà khổ sở. Nhưng hình như hôm nay cô hơi lo lắng quá. Bác sĩ cũng đã nói là anh không sao, thế mà cô vẫn sợ như vậy.
"Anh đúng là ngu ngốc. Anh không thể tự hăm sóc tốt cho mình sao?" Âm thanh của cô đột nhiên mềm nhẹ lại, có chút ấm ức. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Cung Hình Dực thật sự không chịu nổi.
"Không sao, không cần lo lắng!" Cung Hình Dực ôm cô vào trong lòng. Anh có thể cảm thấy cô thật sự rất sợ hãi.
"Nhìn thấy anh bị thương, em thật sự vô cùng lo lắng, anh có biết không? Nhìn bộ dạng anh như thế này, em càng không yên tâm. Anh không thể làm gì khiến em yên tâm được sao hả?" Cung Hình Dực cảm thấy hôm nay Tống Tâm Dao có gì đó không đúng, không giống cô thường ngày. Rốt cuộc là tại sao?!
"Em làm sao vậy hả? Em không giống như bình thường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bộ dáng này của cô tại sao lại khiến anh nghĩ tới cô đang nhắn nhủ mọi thứ, như di ngôn vậy chứ?
"Không sao cả? Lo lắng cho anh thôi!" Tựa vào trong ngực anh, Tống Tâm Dao len lén cười, nếu như không dọa anh một chút, về sau anh nhất định sẽ không biết tự chăm sóc tốt cho mình.
"Không đúng, nhất định em có chuyện gì giấu anh. Anh là chồng em, có chuyện gì mà em không thể nói với anh sao?" Cung Hình Dực cảm thấy không thích hợp.
"Em sẽ nói với anh, nhưng mà, anh nhất định phải đồng ý với em vài việc." Tống Tâm Dao ngẩng đầu nhìn anh. Thấy anh gật đầu cô bắt đầu ra điều kiện.
"Thứ nhất, anh không thể để cho mình bị thương, đồng ý không?"
"Anh nhất định sẽ cố gắng không để cho mình bị thương!" Anh cũng không thể bảo đảm rằng mình sẽ không bao giờ bị thương nữa. Dù sao, những chuyện này cũng không phải do anh định đoạt . Bởi vì tiếp theo có xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể đoán trước được.
"Thứ hai, phải chăm sóc mình thật tốt, không nên coi tất cả mọi chuyện đều là chuyện nhỏ mà không quan tâm đến nó!" Giống như hôm nay cũng thế. Bảo anh đến bệnh viện băng bó vết thương, anh lại nói với cô cái gì? Cái gì mà ‘vết thương nhỏ như vậy, tự xử lý một chút là được rồi’?!
"Được!" Hiện tại vì đã có vợ chăm sóc, cho nên anh thật sự cũng lười chăm sóc bản thân hơn nhiều.
"Thứ ba, đứng trước mặt cướp không được bày ra bộ dáng như vậy. Anh cho rằng mình đẹp trai lắm hả?" Cô thật sự không còn lời nào để nói với anh nữa. Người đàn ông đáng chết này, chuyện hôm nay, tối nay về nhà cô nhất định sẽ tinh toán với cô.
"Vợ à, cho dù anh có đẹp trai thì anh cũng chỉ là của một mình em thôi!" Cung Hình Dực cười nói.
"Anh đứng đắn lại cho em!" Tạm thời Tống Tâm Dao vẫn chưa nghĩ ra điều kiện khác, hiện tại chỉ có ba điều này thôi.
"Còn nữa không?"
"Tạm thời không có, nếu như bao giờ cso thêm tự em sẽ nói cho anh biết!" Tống Tâm Dao nhìn thời gian.
"Chúng ta về nhà đi!" Tống Tâm Dao chui từ trong ngực anh ra. Sau khi ngồi lên xe, cô lập tức khởi động xe. Bọn họ vẫn nên về nhà thôi!
"Em vẫn chưa nói cho anh biết em bị làm sao mà!" Cung Hình Dực bị lừa vẫn đang truy hỏi.
"Em lo lắng, sợ hãi, cho nên mới phải nói những lời đó, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, em thật sự không muốn anh xảy ra bất cứ chuyện gì. Anh hiểu khônng?" Tống Tâm Dao nhìn anh một cái sau đó tập trung vào việc lái xe.
“Các con đâu rồi?" Cung Hình Dực đi từ thư phòng ra, nhưng không nhìn thấy hai đứa nhỏ đâu, mặc dù giường ở đây, nhưng chỉ có Tống Tâm Dao ngồi trên đó, cũng không thấy cô ôm các con.
"Buổi tối các con sẽ ngủ cùng vú nuôi!" Cô tựa vào giường xem sách.
"Ừ! Anh đi tắm." Anh cầm áo choàng tắm lên, đi vào trong phòng tắm, mặc dù có cảm thấy hơi kì quái là tại sao hôm nay Tống Tâm Dao lại để các con ngủ với vú nuôi.
Có lẽ cô ấy mệt mỏi quá, muốn được ngủ một giấc thật ngon thôi! Không cần nghĩ nhiều nữa.
Khi trở lại phòng, Tống Tâm Dao vẫn còn đang xem sách.
"Đừng xem nữa! Ngủ đi!" Cung Hình Dực chui vào trong chăn, sau đó đưa tay lấy sách từ trong tay cô.
"Sách của em!" Tống Tâm Dao có ý định sau khi xem xong chương này sẽ bắt đầu dạy dỗ anh, nhưng không nghĩ tới, anh lại lấy lại sách trong tay cô.