bàn làm việc của mình. Ngồi xuống thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang ra từ trong ngăn kéo. Cô lập tức mở ngăn kéo ra nghe điện thoại. Nhìn thấy số điện thoại của Khởi Trung mà cô hết sức vui mừng. Cô ngại nghe điện thoại trước mặt đồng nghiệp mới nên một lần nữa, cô lại cầm điện thoại bước ra ngoài, một mình đứng ngoài hành lang.
Giọng Khởi Trung vang lên trong tiếng hỗn tạp. Anh chỉ đơn giản gọi tên cô:
-Tiểu Quân!
Mới có một đêm không nghe thấy giọng anh mà cô có cảm giác như hai người đã xa nhau lâu lắm rồi. Lòng cô vẫn nghĩ đến những điều Ngô Tuệ vừa mới nói. Không thể nghĩ đến chuyện khác, cô nắm chặt điện thoại kể khổ với anh:
-Khởi Trung, anh biết không? Công ty cử em đi công tác Hồng Kông. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên em nhận chức mà. Thật là quá đột ngột!
Anh nghe xong im lặng. Trong điện thoại chỉ có tiếng ồn ào của sân bay ở phía sau. Tiểu Quân sợ anh không nghe thấy nên cô lại “Alô!” rồi hỏi:
-Anh Khởi Trung!
-Ừ! Anh đang nghe. – Anh dừng một lúc rồi mới nói. Giọng anh rất nhỏ. – Anh vừa đến Thâm Quyến. Dự án ở đây có vấn đề. Chắc phải hai ngày nữa anh mới có thể quay về Thượng Hải. Bao giờ thì em đi công tác? Em sẽ đi bao lâu?
Cô đứng ở hành lang. Có người đi đến, khi đi qua, họ đã vô tình nhìn cô. Nghĩ đến việc ngày đầu tiên đi làm mà cô đã chạy ra ngoài hành lang kể khổ với bạn trai nên cô có chút bối rối. Không chú ý đến sự im lặng rất lâu của Khởi Trung, cô chỉ nói:
-Em vừa đến phòng Nhân Sự làm một vài thủ tục. Thời gian vẫn chưa quyết định nhưng hình như là rất gấp. Nếu đi thì cũng phải mất vài ngày. Em đang rất bận, tối về em nói chuyện với anh sau nhé.
Anh hít một hơi thật sâu như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra mà chỉ đáp lại một từ:
-Ừ.
Tiểu Quân định gập điện thoại lại thì bỗng nhớ đến điều gì đó. Cô nói thêm:
-Khởi Trung, anh giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng để mình vất vả quá đấy. – Nhưng đầu bên kia đã gác máy và bên tai cô chỉ còn lại tiếng “tút tút” đơn điệu.
Cô nhẫn nại nhìn chiếc điện thoại di động mà trong lòng không kìm được nỗi oán trách.
Anh lại còn vội hơn cả cô nữa chứ. Thật đúng là…
Tối đến Tiểu Quân gọi điện cho Khởi Trung. Cũng đã rất khuya rồi. Đầu bên kia cô còn nghe thấy tiếng “lạch cà lạch cạch” gõ bàn phím. Rõ ràng là anh vẫn đang làm việc. Trong lòng Tiểu Quân có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng bên phía Khởi Trung chốc chốc lại có người nói xen vào, hỏi anh toàn những câu chuyên môn. Cô nghe mà chẳng hiểu gì và chỉ biết là anh đang rất bận.
Với tình hình này, đương nhiên là cô không thể nói gì nhiều. Tiểu Quân thở dài, cô chủ động gác máy.
Cường độ làm việc ở công ty Khởi Hoa rất cao. Ngày hôm sau, lịch trình của Tiểu Quân đã được quyết định. Cô thư ký gọi điện báo cô phải ra sân bay gấp. Vậy là cô không kịp đợi Khởi Trung quay về Thượng Hải rồi.
Chuyến bay cất cánh từ sân bay quốc tế phố Đông lúc chín rưỡi sáng. Nhà cô cách nơi đó khá xa, đến nơi cũng phải mất ít nhất hai tiếng đồng hồ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô đi công tác nên gác máy xong, cô vội vùng dậy thu dọn hành lý cực kỳ gọn gàng.
Khi cô kéo va li hành lý chuẩn bị ra khỏi nhà thì mẹ cô vừa đi mua đồ ăn sáng về. Nhìn thấy con gái vội vàng đi như vậy, bà không nén được thở dài:
-Mẹ bảo con sớm tim lấy một người tử tế mà lấy thì con không chịu. Giờ làm việc ở đâu mà chẳng phải bán sức lao động cho họ, đến một ngày nghỉ cũng không có.
Tiểu Quân cười:
-Con thấy vui mà. Cần phải kiếm tiền gấp ạ.
Bà Hà tức giận chẳng thèm nhìn mặt con gái. Tiểu Quân bước được nửa người ra khỏi cửa rồi thì quay lại ôm vai mẹ mình và nói:
-Mẹ, con biết mẹ rất lo cho con. Mẹ yên tâm. Dù con không lấy được người giàu có thì con cũng sẽ sống hạnh phúc.
Bà Hà đã quen với bộ mặt đâm lê của con gái, bỗng nhiên Tiểu Quân lại thì thầm bên tai bà những lời nhẹ nhàng như vậy khiến bà rất khó thích ứng. Trong chớp nhoáng, bà đờ người ra đến tận khi bóng dáng con gái khuất hẳn ngoài cửa thì mới dịnh thần lại.
Ông Hà vừa ngủ dậy. Đẩy cửa phòng ra, thấy vợ mình thẫn thờ như vậy khiến ông cảm thấy rất lạ. Ông bước lại hỏi:
-Con gái đi rồi hả bà?
-Vừa đi. – Cuối cùng bà Hà cũng định thần lại. Bà nhìn chồng giọng buồn bã.
-Bà sao thế? Nó lại nói gì với bà à? – Thấy tâm trạng vợ mình bất thường, ông lại cho rằng sáng sớm ngày ra Tiểu Quân lại gây chuyện với mẹ nên ông bắt đầu cảm thấy tự trách mình vì đã không kịp dậy sớm.
-Không nói gì.
-Ồ! – Ông Hà thở phào nhẹ nhõm. Ông đặt tay lên vai vợ mình rồi nói. – Theo tôi, chuyện con gái và Khởi Trung chúng ta đừng đưa ra nhiều điều kiện như thế. Con cái có cuộc sống của con cái. Nhà cũng tốt, xe cũng tốt. Hãy để sau này, chúng từ từ làm ra. Bà thấy thế nào?
Bà Hà hít một hơi thật sâu. Ông Hà đã chuẩn bị tinh thần nghe vợ thuyết giảng cả một bài luận dài nên im lặng chờ đợi, thật không ngờ vợ lại nói một câu hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chuyện đó.
-Chúng ta đi ăn sáng thôi. Tôi đã dọn đồ lên bàn rồi.
Sau khi ngồi xuống bàn, ông Hà còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì đã có một chiếc quẩy đưa đến trước mặt rồi nhét thẳng vào miệng ông. Ông Hà ngậm chiếc quẩy lúng búng trong miệng. Cuối cùng bà Hà không kìm được ngắt lời.
-Tôi biết rồi. Ông ăn sáng đi. Những điều kiện tôi đưa ra, người ta có thể thực hiện được bao nhiêu thì thực hiện. Nó lớn như vậy rồi, phải tự mình quyết định chứ. Chẳng lẽ nó muốn lấy chồng, tôi lại trói nó lại không cho đi đăng ký kết hôn sao?
Ý của câu nói này là chuyện hôn nhân sẽ do Tiểu Quân quyết định. Ông Hà nghe xong thì mỉm cười hài lòng. Ông đã thật sự yên tâm nên bắt đầu miệt mài ăn.
Tiểu Quân bỗng nhớ ra điều gì, cô vội nhìn đồng hồ xem giờ. Cô không đến thẳng sân bay nữa mà ghé qua công ty lấy chút tài liệu.
Trên đường đi, cô cứ nhìn điện thoại. Cô nghĩ mình nên gọi điện cho Khởi Trung nói với anh về hành trình của cô nhưng còn sớm quá. Bến tàu điện ngầm vắng tanh. Cô nhớ lại giọng anh trên điện thoại hôm qua khá mệt mỏi, nửa đêm vẫn phải gõ máy tính nên mấy lần định gọi điện thoại cho anh nhưng lại thôi.
Ai cũng có thể trở thành người phụ nữ chu đáo như vậy, chỉ cần cô ấy yêu người đàn ông đó.
Công ty cực kỳ yên tĩnh. Mới có hơn bảy giờ. Tuy cường độ làm việc của công ty Khởi Hoa rất cao nhưng không giống những ngành đầu tư tài chính ngân hàng, dù thi thoảng có phải làm thông đêm nhưng dù cố gắng đến mấy cũng không thể đạt được bước tiến lớn
Phòng làm việc yên lặng nhưng vừa bước vào Tiểu Quân phát hiện ra mình đã nhầm. Ở đây vẫn còn có người cần mẫn làm việc hơn cô.
Trời đã sáng. Văn phòng công ty không một bóng người nên đương nhiên cũng không bật đèn nhưng cửa phòng Ngô Tuệ không khóa, có ánh sáng hắt ra.
Văn phòng công ty trải thảm, Tiểu Quân lại đi giày bệt nên không phát ra tiếng động. Khi nhìn thấy ánh sáng đó, tự nhiên cô dừng lại chần chừ.
Thật không ngờ Ngô Tuệ vẫn ở trong đó. Cô có nên bước vào chào cô ta một tiếng không? Nhưng cô bước vào chào thế này e là Ngô Tuệ sẽ hiểu lầm cô có tình toán gì. Nếu đồng nghiệp trông thấy sẽ càng phiền phức hơn.
Hồi trẻ, cô không hề nghĩ ngợi nhiều như vậy nhưng con đường sự nghiệp không dễ dàng. Những người có thể tiến bước đều phải suy nghĩ nhiều hơn người khác một chút.Ánh sáng hắt ra từ cửa phòng khép hờ bỗng rộng hơn. Tiểu Quân vẫn chần chừ. Điều đó khiến cho cô lập tức dừng bước.
Có người kéo cửa bước ra. Đó không phải là Ngô Tuệ mà là người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ. Vóc dáng cao lớn, đôi vai to rộng, đó là Đỗ Khải Văn.
Đèn văn phòng không bật. Tiểu Quân đứng sau cánh cửa lớn kinh ngạc.
Đỗ Khải Văn không nhìn thấy cô. Bước ra được nửa chừng, người đàn ông đó quay người lại cúi đầu hôn người phụ nữ trong phòng.
Tiểu Quân suýt nữa ngạt thở. Cô xoay người bước ra khỏi cửa lớn. Tòa nhà công ty Khởi Hoa được trang bị cơ sở vật chất rất kỹ. Ngoài hành lang vẫn trải thảm. Cô bước thẳng đến nhà vệ sinh nữ, đẩy cửa bước vào tìm một chỗ trốn. cửa vừa đóng lại thì hơi thở hổn hển của cô bật ra.
Số cô là thế đấy. Ngày đầu tiên đi làm đã bị cử đi công tác. Ngày thứ hai đi làm thì gặp giám đốc tư tình với chủ tịch hội đồng quản trị. Lẽ nào đây chính là ma nhập ư? Cô thật sự phải thu xếp thời gian đến miếu lễ bái mới được.
Tiểu Quân một mình ở trong nhà vệ sinh vài phút. Trong vài phút đó, tâm trạng của cô cực kỳ hỗn loạn. Cô hoàn toàn không biết tiếp theo mình nên làm gì.
Tuy hôm qua là lần đầu tiên cô gặp Đỗ Khải Văn nhưng danh tiếng của anh ta trong giới doanh nghiệp thì như sấm nổ bên tai. Thi thoảng cô còn thấy ảnh của anh ta trên tạp trí thế giới doanh nghiệp. Đó không phải là người đàn ông tài giỏi mà còn cực kỳ hoàn hảo.
Còn một điều quan trọng nữa là Đỗ Khải Văn đã lập gia đình.
Cô hít thở thật sâu ở trong buồng vệ sinh chật hẹp. Nỗi kinh hoàng ban đầu đã dần dần tiêu tan, sau đó cô tự cười bản thân.
Có gì phải ngạc nhiên cơ chứ? Nam nữ yêu nhau là chuyện bình thường. Thấy thì cũng đã thấy rồi. Chẳng lẽ cô lại là một kẻ lắm lời đi đâu cũng kể chuyện của họ sao?
Cô cũng không dám. Nếu không thì cô chạy vào đây làm gì? Tiểu Quân tự cười bản thân rồi đẩy cửa bước ra. Cô quyết định coi như chưa có gì xảy ra, lặng lẽ rời khỏi công ty là được rồi.
Nhưng tay cô vừa chạm vào cánh cửa thì bên ngoài có tiếng bước chân rất nhẹ, có người đang rửa tay ở vòi nước. Nước xối ào ào.
Tiểu Quân nìn thở, cầu trời khấn phật đó là cô quét dọn vệ sinh. Cô không dám trực tiếp đẩy cửa ra mà lén cúi người nhìn qua khe.
Cô nhìn thấy một đôi chân nhỏ đi giày cao gót. Vừa nhìn là Tiểu Quân đã đờ người ra, tim như muốn ngừng đập.
Cô quyết định dù là miếu ở Hồng Kông thì cũng sẽ đi lễ bái.
Tiếng vòi nước ngừng xối. Sau đó lại có tiếng điện thoại đổ chuông. Tiểu Quân đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc tiếng bước chân đó vang lên. Vậy là tình huống khó xử hôm nay của cô cuối cùng cũng đã kết thúc. Cô không chỉ nhẹ người mà còn muốn ngạt thở. Thật không ngờ tự nhiên lại có tiếng điện thoại đổ chuông. Giai điệu du dương bản tình ca Hiroshima. Chính là chiếc điện thoại trong túi xách của cô đang đổ chuông.
Tiếng chuông bất ngờ khiến cô vội vã muốn ấn nút tắt nhưng càng vội thì lại càng không tìm thấy. Mãi sau cô mới lấy được điện thoại ra thì bên ngoài có tiếng người. Đó là giọng nói của Ngô Tuệ hết sức nhẹ nhàng:
-Tiểu Quân ư?
Đó là điện thoại của Khởi Trung. Tối qua, anh bận làm việc nên khi về đến khách sạn thì đã quá nửa đêm. Anh muốn gọi điện cho Tiểu Quân nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi. Mãi mới đợi được đến sáng. Vừa ngủ dậy là anh chộp lấy điện thoại ra ban công gọi điện cho cô. Chuông điện thoại đổ rất lâu mà không có người nghe. Đợi mãi, cuối cùng cô đã ấn nút tắt.
Không biết cô đang làm gì nữa. Khởi Trung nhìn chiếc điện thoại nghi ngờ.
Tiểu Quân ấn tắt điện thoại. Ngô Tuệ đã lên tiếng khiến Tiểu Quân đành phải bước ra khỏi buồng vệ sinh, trên tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại đáng ghét này.
-Cô Ngô. – Không biết mình nên nói gì nên cô miễn cưỡng nở một nụ cười. Không cần soi gương cũng biết nụ cười đó hết sức giả tạo. Tiểu Quân thầm thở d