Khi bước lên nhà, Tiểu Quân cảm thấy bước chân mình thật nhẹ. Cô rất hài lòng về tất cả những gì đã xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay.
Từ biệt như vậy là rất tốt. Cô muốn Chí Hào hiểu rõ ý của cô. Cô cũng biết điều mình thật sự mong muốn là gì. Đường lên nhà tối om. Nhớ đến Khởi Trung, cô muốn gọi điện cho anh nhưng đã kìm nén được.
Ngày mai, cô sẽ nói cho anh biết việc hoàn thành tâm nguyện của mẹ cô hay không không quan trọng. Dù người khác có nói thế nào thì cô vẫn sẽ lấy anh vì cô yêu anh.
Ngày hôm sau, Tiểu Quan đến công ty Khởi Hoa. Hôm đó là ngày đầu tiên cô nhận chức. Có rất nhiều tài liệu phải giải quyết. Công ty Khởi Hoa có quy mô rất lớn. Các phòng ban ở các tầng khác nhau trong một tòa nhà lớn. Theo sự chỉ dẫn của Trợ lý, cô đã phải không ngừng lên lên xuống xuống khắp các tầng. Cả một buổi sáng bận rộn, đợi đến lúc rảnh, cô mới lấy điện thoại ra xem thì phát hiện ra có mấy cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là của Khởi Trung gọi.
Cuối cùng anh để lại một tin nhắn, nội dung cũng rất đơn giản, anh muốn gặp cô, anh có chuyện muốn nói. Nhưng tạm thời anh phải đi công tác gấp. Anh phải lên máy bay, đến nơi anh sẽ gọi điện cho cô.
Cô gọi lại nhưng đầu bên kia đã tắt máy.
Cô cảm thấy hơi buồn và cũng rất bất ngờ. Khởi Trung là chủ quản dự án nên đương nhiên anh cũng rất bận và phải đi công tác rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên gấp gáp như vậy. Hơn nữa, anh cũng chỉ để lại tin nhắn rằng có chuyện muốn nói với cô. Anh muốn nói gì đây?
Tối qua, bố mẹ hai bên đã chia tay nhau mà không lấy gì làm vui vẻ. Đương nhiên trong lòng cô không thể không để ý chuyện đó. Chắc anh cũng vậy nhưng cô muốn gặp anh để nói với anh quyết tâm của mình. Nhưng thật đáng tiếc, cô đã bỏ quên điện thoại nên anh đã bay sang thành phố khác mất rồi.
Khi Tiểu Quân buồn bã cầm điện thoại thì Khởi Trung đã ở trên máy bay.
Tối qua, anh đã quên mất là mình đã lái xe về nhà thế nào. Sau khi nguôi giận, một mình ngồi trong xe rất lâu, chẳng muốn làm gì.
Anh tự hỏi mình, anh có yêu Tiểu Quân không? Câu trả lời đương nhiên là có. Nếu anh không yêu cô thì sao anh lại muốn lấy cô chứ? Tuy chuyện “trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng” là điều bình thường nhưng anh không cảm thấy mình cần điều đó đến mức mù quáng đón nhận bừa một cô gái xuất hiện trước mắt mình.
Vấn đề bây giờ là rốt cuộc Tiểu Quân xếp anh và cuộc hôn nhân này ở vị trí nào trong trái tim cô?
Từ trước đến giờ, thái độ của mẹ cô là chướng ngại lớn nhất nhưng thực ra ngay cả khi mẹ cô đưa ra những điều kiện hà khắc thì anh cũng không quá để bụng. Giống như anh đã nói với cô, bất kỳ vấn đề nào, nếu đi đường này không được thì sẽ có cách giải quyết khác. Nhưng tất cả đều có tiền đề. Tiền đề là Tiểu Quân thật sự đã sẵn sàng kết hôn.
Trên thế giới này có nam nữ thì sẽ có tranh giành. Anh cũng biết đạo lý kẻ mạnh chiến thắng kẻ yếu. Giống như Tiểu Tất trong nhóm của anh hồi trước cùng có tâm sự với anh. Khi đó, Tiểu Tất vừa chia tay với bạn gái, tâm trạng bất ổn rất lâu. Anh thấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến công việc nên đã tranh thủ thời gian nói chuyện với cậu ấy. Lúc đó, Tiểu Tất vừa hút thuốc vừa kể, giọng đầy ấm ức:
-Anh đừng khuyên tôi nữa. Tôi là người đề nghị chia tay trước.
Anh nghe thì thấy rất lạ. Tiểu Tất lại nói thêm:
-Bây giờ con gái yêu đương cũng giống như lái xe vậy, muốn có cả xăm lốp dự phòng. Anh nói xem ai muốn là xăm lốp dự phòng chứ?
Lúc đó anh nghe chỉ để trong lòng nhưng bây giờ, những lời Tiểu Tất nói lại cứ vang lên bên tai, rõ ràng như mới hôm qua.
Anh biết một người đàn ông khi vướng vào chuyện tình cảm thì đều trở nên ngốc nghếch nhưng anh không thể gạt bỏ được mớ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Tiểu Quân không lừa dối anh. Kết hôn không phải là trò đùa. Nhưng anh sợ rằng mình chỉ là lựa chọn thứ hai của cô. Cô và Chí Hào chia tay nhau thế nào? Tiểu Quân chưa từng nói, anh cũng không hỏi. Ai mà chẳng có quá khứ? Anh cũng có. Điều anh muốn là cùng cô đi đến tương lai. Hỏi những điều đó thì có ý nghĩa gì? Nhưng bây giờ anh không thể không nghĩ, liệu Chí Hào, quá khứ của Tiểu Quân có quay trở lại và một lần nữa đi vào cuộc sống hiện tại của cô không?
Anh đã mất ngủ cả đêm. Anh không thể kiềm chế mình không nghĩ đến mấy câu hỏi này. Tiểu Quân có yêu anh không? Cô chưa từng nói với anh. Cô chỉ ở bên anh. Lúc đầu thì có chút miễn cưỡng. Anh cũng nhận ra điều đó nhưng hai người ở bên nhau lâu ngày, anh dần dần cảm thấy cô thích anh. Người Trung Quốc bày tỏ tình cảm rất hàm xúc. Anh không muốn cô suốt ngày luôn miệng nói lời yêu anh. Cô muốn lấy anh, như vậy là đủ rồi.
Nhưng bây giờ, anh không thể chắc chắn mọi thứ. Tối qua, bên bàn ăn, mẹ cô đã nêu ra những điều kiện không thể thực hiện. Anh không thể không nghĩ rằng, liệu anh có phải chỉ là sự lựa chọn thứ hai sau khi cô mất đi sự lựa chọn tốt nhất mà thôi? Nếu cô có sự lựa chọn tốt hơn, vậy thì rốt cuộc anh phải làm thế nào?
Cả đêm anh trằn trọc không ngủ được. Đến lúc trời tờ mờ sáng, anh không thể nằm được nữa nên đã dậy ra ban công hút một điếu thuốc.
Sáng sớm tháng Mười, sau năm giờ, ánh bình minh dần dần xuất hiện. Lớp sương mù dần dần tan đi trước mắt. Anh lại không thể không nhớ đến Tiểu Quân. Anh nhớ lại rất nhiều về cô: lúc cô nằm trên người anh, lúc cô làm dáng với anh, lúc cùng anh đi siêu thị, lúc đứng trwocs quầy bán thịt để phân biệt thịt bò và thịt lợn, cả lúc ăn cơm xong đi theo anh vào bếp, cô ngồi gọt hoa quả và xem anh rửa bát. Chẳng phải rất thật sao? Cô vừa gọt vừa nói chuyện với anh. Cô nói rồi lại nói, rồi bỗng nhiên im bặt. Cô bước đến áp mặt vào lưng anh. Lúc đó, có phải anh gặp ảo giác. Ảo giác rằng cô hôn anh, một cái hôn rất nhẹ, hôn lên lưng anh.
Anh không biết tại sao bỗng nhiên mình lại nhớ nhiều chi tiết như vậy. Anh là đàn ông. Anh không nên nhạy cảm như vậy. Điều anh nên làm là quyết định, quyết định con đường phía trước có nên đi tiếp không? Đi thế nào? Đi đến đâu?
Được rồi. Là đàn ông thì không nên trốn tránh câu trả lời. Điều anh muốn làm là đi gặp cô để hỏi rốt cuộc cô muốn gì? Cho dù câu trả lời của cô có thể làm anh cực kỳ đau khổ nhưng anh nguyện chấp nhận tất cả.
Dám làm dám chịu. Cuối cùng, sau khi đã hạ quyết tâm, anh đứng dưới ánh sáng tờ mờ hít một hơi thật sâu, dút khoát dập tắt điếu thuốc và quay vào nhà.
Anh vốn định lát nữa sẽ gọi điện cho Tiểu Quân nhưng chưa kịp ra khỏi nhà thì giám đốc dự án đã gọi điện cho anh khẩn cấp. Ông nói rằng dự án ở Thâm Quyến có vấn đề và anh cần phải đến đó giúp đỡ đối tác giải quyết. Anh biết dự án này rất quan trọng với công ty nên lập tức chuẩn bị hành lý lên đường.
Trên đường ra sân bay, anh đã gọi điện cho Tiểu Quân nhưng cô không nghe máy, chỉ có tiếng chuông đổ bên tai rồi tự ngắt. Trước khi lên máy bay, anh đành phải bỏ cuộc. Anh chỉ nhắn cho cô một tin nhắn rằng, anh muốn gặp cô.
Tiểu Quân thẫn thờ cầm điện thoại. Ngoài hành lang có người nói chuyện. Khi cánh cửa văn phòng mở ra, một toán người đi vào. Người đi đầu là Ngô Tuệ và một người đàn ông cao lớn vừa đi vừa nói chuyện.
Họ bước vào một cách hùng hậu. Trong văn phòng có rất nhiều người đứng lên. Tiểu Quân tạm thời ngồi ở gian ngoài cùng. ÁNh mắt Ngô Tuệ quét qua cô rồi từ từ dừng bước. Cô ta gật đầu mỉm cười với cô rồi quay sang nói với người đàn ông bên cạnh một câu:
-Khải Văn, đây là Hà Tiểu Quân.
Nghe thế, người đàn ông liền hướng ánh nhìn của mình về phía Tiểu Quân. Đó là một khuôn mặt rất quen thuộc. Cô thường nhìn thấy Đỗ Khải Văn ở tạp chí Thế Giới doanh nghiệp, Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Khởi Hoa, có trụ sở đặt tại Trung Quốc.
Thật không ngờ ngay trong ngày nhận chức đầu tiên, cô lại được gặp nhân vật cao cấp, hiếm khi xuất hiện này. Tiểu Quân vội vàng đứng lên đáp lại nụ cười của Ngô Tuệ rồi chào ông chỉ mới của mình:
-Chào chủ tịch Đỗ.
Đỗ Khải Văn rất khách sao. Anh ta cũng mỉm cười rồi đưa tay ra bắt tay cô.
-Chào cô. Melissa có nhắc với tôi về cô. Chào mừng cô gia nhập công ty Khởi Hoa. – Nói xong, anh quay lại liếc nhìn Ngô Tuệ đang đứng bên cạch và nói với cô ta. – Vậy em nói chuyện với cô ấy nhé. Anh vào phòng họp trước đây.
-Vâng. – Ngô Tuệ gật đầu rồi quay sang nói chuyện với Tiểu Quân.
-Tiểu Quân, cô vào phòng tôi một chút. Tôi có chuyện muốn nói với cô.
Khi Tiểu Quân bước vào phòng Ngô Tuệ, cô luôn cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Đặc biệt là phía sau có ánh mắt khác lạ của người khác, vô cùng phức tạp.
Không phải là cô nhạy cảm. Đây là ngày đầu tiên cô đến công ty mới làm việc. Tuy người mới được mọi người chú ý cũng là chuyện hoàn toàn bình thường nhưng thái độ của Đỗ Khải Văn và Ngô Tuệ đối với cô khiến cho cả cô cũng không hiểu nổi, càng không thể nói là họ coi trọng đồng nghiệp mới.
Sau khi Ngô Tuệ ngồi xuống bàn làm việc, cô ta mở một tập tài liệu ra. Nhìn thấy cô bước vào, Ngô Tuệ gật đầu mỉm cười tỏ ý bảo cô ngồi xuống.
Tiểu Quân bước tới hỏi:
-Cô Ngô, cô tìm tôi có việc gì vậy?
-Có chút chuyện. – Ngô Tuệ cúi đầu nhìn tập tài liệu vừa mở ra ở trên bàn. Thị lực của Tiểu Quân khá tốt. Vừa nhìn cô đã phát hiện ra đó là những tài liệu liên quan đến cô. Cô bỗng giật mình.
Điều Ngô Tuệ muốn nói không phải là bãi chức cô chứ? Cô vừa mới nhận chức mà. Cô ta đã hối hận về việc mời cô đến đây làm sao?
Ngô Tuệ ngẩng đầu nhìn nét mặt của cô rồi bật cười:
-Tiểu Quân, cô đang nghĩ gì thế?
Tiểu Quân cảm thấy lúng túng. Nghe xong câu hỏi đó thì cô cũng không biết trả lời thế nào. Cô đành miễn cưỡng nở một nụ cười rồi hỏi lại:
-Cô Ngô, có chuyện gì ư?
Ngô Tuệ gật đầu:
-Phải. Tiểu Quân, Tôi muốn báo cho cô biết, trụ sở chính ở châu Á có gửi tin đến. Họ có hợp đồng mới muốn cô tham gia vào dự án này. Đối tác rất quan tâm đến những dự án ở đại lục và muốn có một nhân viên Trung Quốc hiểu rõ về dự án này trợ giúp. Trước mắt, công ty không biết cử ai thực hiện công việc đột xuất này. Tôi nghĩ để cô làm là thích hợp nhất.
-Tôi ư? – Tiểu Quân lấy làm lạ. – Tôi vừa mới nhận chức mà.
-Không sao. Lần này chỉ là trợ giúp. Trụ sở chính ở châu Á đặt tại Hồng Kông. Thời gian cũng không lâu lắm, chỉ khoảng một tuần thôi. Chắc là cô không gặp vấn đề gì chứ?
Cô ta nói xong những lời đó thì nhìn thẳng vào cô, ánh mắt soi xét. Tuy bề ngoài của Ngô Tuệ rất thanh tao và tinh tế nhưng ở bên cô ta, mọi người luôn cảm thấy có áp lực rất lớn. Đặc biệt là khi cô ta không cười. Tiểu Quân bị cô ta nhìn đến bàng hoàng, giật mình rồi tự nhiên cứ thế gật đầu.
-Được rồi. Lissa sẽ dẫn cô đến phòng Nhân Sự làm thủ tục chứng thực theo yêu cầu kinh doanh. Thời gian rất gấp. Tôi sẽ cố gắng thu xếp thỏa đáng cho hai người. – Sau khi nghe xong câu trả lời của cô, Ngô Tuệ lại nở nụ cười. Cô ta nhấc điện thoại gọi cho cô thư ký vào, kết thúc cuộc nói chuyện lần này của họ.
Khi Tiểu Quân bước ra khỏi phòng làm việc của Ngô Tuệ, đầu óc cô rối bời. Cô biết nhịp độ công việc ở công ty Khởi Hoa rất nhanh, cường độ cũng lớn nhưng cô không ngờ mình vừa mới nhận chức thì đã phải đi công tác gấp như vậy. Việc đột xuất này khiến cô cảm thấy bối rối.