m đối tượng đi chứ. Người ta có tiền, con mà gả cho người ta thì sẽ được sống sung sướng cả đời. – Bà Hà nói thẳng.
Tiểu Quân suýt nữa thét lên:
-Có tiền là được sao ạ?
-Vậy con muốn thế nào? Mẹ đã để con tự do lựa chọn lâu như vậy. Bây giờ con bao nhiêu tuổi rồi? nếu không tìm đối tượng ngay thì sẽ mất giá thôi.
-Mẹ, con là con gái mẹ, chứ không phải là hàng hóa. Mất giá, mất giá gì chứ? Mẹ vẫn muốn bán con sao? – Tiểu Quân càng lúc càng to tiếng hơn.
-Vậy con muốn gì? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi? lấy chồng là lần đầu thai thứ hai. Đầu thai tốt sẽ được hưởng cuộc sống hạnh phúc cả đời, đầu thai không tốt thì cả đời sẽ phải sống khổ sở. Vợ chồng nghèo hèn, khốn khổ cả đời. Con biết không hả? – Bà Hà kích động chỉ tay vào mặt cô. Tiểu Quân nghiêng đầu nhìn bố đang đứng ở cửa phòng, trên tay vẫn cầm tờ báo buổi tối ngập ngừng không bước ra mà cũng chẳng đi vào.
Thật sự không chịu nổi nữa, Tiểu Quân gập máy tính đánh “cạch” một tiếng rồi cầm túi xách bỏ ra ngoài.
-Con đi đâu đấy? – Bà Hà chới với.
-Con đi tìm đàn ông. – Hà Tiểu Quân trả lời mà chẳng hề ngoảnh đầu lại.
Khi Khởi Trung nhận được điện thoại của Tiểu Quân thì anh cũng vừa mới tắm gội xong, đang lau khô tóc thì điện thoại di động trên bàn đổ chuông. Là số điện thoại của Tiểu Quân, vừa nhấc máy thì nghe thấy cô hỏi:
-Anh có ở nhà không?
-Có. Em làm sao thế? Em đang ở bên ngoài ư?
Cô rất ít khi chủ động gọi điện cho anh. Không phải anh không vui mà chỉ là nghe thấy giọng cô là lạ, còn có cả tiếng xe ô tô. Anh cảm thấy có gì đó không ổn.
-Em đang ở dưới nhà anh. Anh xuống đây được không?
Khởi Trung xuống nhà thì nhìn thấy Tiểu Quân ôm khuỷu tay đứng bên chiếc taxi. Người lái xe cũng đứng ở bên ngoài, thấy anh đến liền chìa hóa đơn ra, miệng cằn nhằn:
-Anh mau trả tiền taxi cho vợ anh đi. Không mang theo đồng nào mà cũng gọi xe. Làm gì thế không biết?
Anh bàng hoàng nhưng cũng rút ví da ra trả tiến. Kim Kiều là khu biệt lập, gió đêm khá lạnh mà Tiểu Quân lại mặc phong phanh đứng trước gió. Cô đang run lên vì lạnh. Anh nhìn thấy mà đau lòng. Sau khi trả tiền taxi xong, anh cũng không hỏi cô có chuyện gì xảy ra mà kéo cô lên nhà trước.
Tiểu Quân tự giải thích. Vừa bước vào cửa, cô nói:
-Em cãi nhau với mẹ.
-Cãi nhau ư? – anh hỏi lại rồi đi vào bếp rót nước cho cô.
-Vâng. – Cô cũng đi theo. – Em không uống nước. Em muốn uống rượu.
Anh lắc đầu:
-Trong nhà không có rượu. Em uống thứ khác nhé.
- Không phải có thứ này sao? – Tiểu Quân bê bình rượu mơ lên. Anh lấy cốc ra. Cô mở nắp bình và rót đầy cốc.
Hương rượu mơ sực lên mũi, Tiểu Quân thấy rất buồn, cô uống một ngụm lớn. Không ngờ rượu trong đó lại nặng đến vậy. Nó làm cho cô ho sặc sụa mãi sau vẫn không dừng lại được.
Anh không kịp ngăn lại nên chỉ thở dài vỗ vỗ lưng cho cô rồi lại đưa cho cô cốc nước:
-Anh đã bảo là chưa ngâm xong mà. Phải dùng rượu trắng nồng độ mạnh để ngâm. Thời gian ngâm quá ngắn thì sẽ không uống nổi đâu.
Cô ho đến giàn giụa nước mắt, mặt đỏ phừng lên. Anh để cô ngồi xuống ghế sô pha rồi mở tủ lạnh tìm đu đủ, bổ ra, bỏ hạt, thái thành từng miếng. Vừa làm anh vừa hỏi cô:
-Sao em lại cãi nhau với mẹ?
Khởi Trung làm việc này khá nhẹ nhàng, ngón tay đặt lên sống dao một cách khéo léo. Tiểu Quân yên lặng nhìn, không thể không thừa nhận rằng cô thường đến đây ăn cơm một phần nguyên nhân không phải vì ăn mà là muốn nhìn. Ngần này tuổi không phải ai cũng có cơ hội xem một người đàn ông vào bếp.
Bổ xong đu đủ, anh quay người mở tủ lạnh lấy hộp sữa ra. Đợi mãi không thấy cô trả lời, anh bước tới áp hộp sữa vào mặt cô, cúi xuống cười:
-Anh hỏi tại sao em lại cãi nhau với mẹ. Không phải là em đã quên rồi đấy chứ?
Hộp sữa lạnh ngắt. Tiểu Quân lạnh run lên. Cô mở miệng ấm ức:
-Anh thì biết gì chứ? Mẹ sắp ép em chết đây này.
-Ép em ư? Sao mẹ lại ép em? – Anh cho đu đủ và sữa vào trong máy xay, cho thêm mấy viên đường vào rồi đậy nắp lại hỏi:
-Ép em lấy một người giàu có… - Cô cúi đầu ấp úng một câu, lời nói như mắc trong cổ họng. Anh đang bật máy xay, tiếng quá ồn nên không nghe thấy gì.
Tiểu Quân không trả lời, Khởi Trung cũng không hỏi thêm nữa. Anh chỉ rót sinh tố đã xay ra cốc và đưa cho cô. Khi đón cốc sinh tố, Tiểu Quân nhìn máy xay trống không liền hỏi:
-Chỉ có một cốc thôi ư?
-Anh uống nước. – Anh nâng chiếc cốc khác lên.
Thực ra là đu đủ quá ít nên không đủ làm hai cốc. Nhưng không sao, nếu cô không đến thì anh cũng chẳng muốn làm món đồ uống phiền phức đó.
ở nhà tự làm sinh tố đu đủ sữa, lại còn ngon không kém gì ngoài cửa hàng, hương thơm ngọt ngào. Tiểu Quân uống một hớp rồi xúc động:
-Khởi Trung nếu anh là con gái thì chắc chắn sẽ rất nhiều người muốn lấy anh.
Nghe xong, anh cười nhún vai nói:
-Em đang khen anh hả?
-Em không đùa đâu. Anh biết bây giờ có bao nhiêu cô gái phải buồn bã vì chuyện lấy chồng không? – Tiểu Quân nghiêm mặt.
Anh cười:
-Sao lại thế? Bây giờ đang mất cân bằng giới tính, nữ ít nam nhiều, làm gì có chuyện không lấy được chồng chứ?
-Anh không thấy có bao nhiêu cô gái ế chồng sao? – Cô thở dài.
-Đó là bởi vì yêu cầu của họ quá cao. Không phải không ai muốn lấy mà chỉ là họ không chịu lấy. Đàn ông ế vợ cũng nhiều lắm! Đàn ông ế chỉ có một lý do. Đó là họ không tìm được người con gái đồng ý lấy họ. Em nói xem ai gặp khó khăn hơn ai?
Tiểu Quân cười khổ sở:
-Đàn ông thì có khó khăn gì chứ? Tuổi trẻ của các anh dài, càng già càng chín chắn. Đâu như con gái chúng em, tuổi càng cao thì càng mất giá.
Cô rất ít khi nói bằng giọng điệu như vậy. Anh nghe mà chau mày. Chợt thấy đùi ấm ấm. Cúi đầu xuống thì đã thấy cô nằm xuống, buông tay nhắm mắt lại, gối đầu lên đùi anh nằm im.
Cô chóng mặt. Cuối cùng ngụm rượu trắng lúc nãy đã có tác dụng. Người cô mềm nhũn ra và chỉ muốn tìm một chỗ nằm thoải mái nhất cho mình. Bên cạnh cô chỉ có anh, cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà dựa luôn vào anh.
Anh dừng lại một lát rồi mới nói, giọng nhẹ nhàng hỏi cô:
-Tiểu Quân, em ngủ rồi à?
-Làm gì có chuyện đó? Em mệt quá! Anh ngồi yên nhé. – Cô mở miệng nói trong khi mắt vẫn nhắm chặt.
Anh không nói nữa. Mãi sau, anh mới giơ tay ra làm việc mà anh luôn muốn làm. Luồn tay qua những lọn tóc của cô, từ từ thật chậm.
Anh mới tắm xong, trên người vẫn còn mùi sữa tắm, ngón tay mềm mại, thật dễ chịu. Bỗng nhiên, cô thấy cay mũi, xoay người rúc vào lòng anh. Cô giơ tay ra ôm lấy eo anh.
-Tiểu Quân!
Cô không đáp lại. Anh yên lặng một lát, mở miệng nói giọng dịu dàng:
-Tiểu Quân! Tuy anh luôn là người đàn ông chân chính, chưa từng lợi dụng người khác. Nhưng em cứ thế này thì anh không dám đảm bảo là anh sẽ không biến thành cầm thú đâu.
Cô vẫn rúc đầu vào lòng anh. Mãi sau, cô mới trả lời, giọng mơ màng giống như từ xa vọng lại.