ng ông trẻ. Nó còn có một cô chị gái sắp hai mươi tuổi rồi. Cô bé đang học ở Tô Châu.
Thật là khoa trương quá! Tiểu Quân không ngờ anh chàng Khởi Trung trông không hơn cô là mấy tuổi này lại có cả cháu gọi mình bằng ông trẻ. Đó chắc hẳn là một gia đình rất lớn. Hơn nữa, Khởi Trung và đứa trẻ là người một nhà vô cùng tự nhiên nên đã thuyết phục được tất cả mọi người.
Khi bước vào cửa, chú chó sủa lên mấy tiếng. Bị chủ mắng cho một trận nó mới ư ử dừng lại. Ngôi nhà rất lớn, được quét dọn vô cùng sạch sẽ. Dưới dàn nho xanh còn có một cái giếng, dưới cửa sổ là đống củi được xếp ngay ngắn gọn gàng.
Bữa trưa đều là các món ăn dân dã: gà vịt tự nuôi, rau xanh tự trồng, cá bắt ở hồ, còn có cả thịt ướp khô tự làm. Món thịt ướp khô thơm ngon, canh gà nổi lớp mỡ vàng, cá tươi hấp khiến cho mọi người ăn mà chỉ muốn nuốt cả lưỡi của mình. Đến cả một người luôn miệng kêu phải giảm béo như Mỹ Mỹ cũng ăn liền hai bát. Hai chú chó dưới chân bàn cứ chạy đi chạy lại: một chú chó màu vàng, một chú chó màu đen, đôi mắt hau háu. Mỗi lần xin được đồ ăn là chộp lấy chén ngon lành. Tiểu Quân bị chúng làm cho mềm lòng. Cô chỉ muốn gắp thức ăn cho chúng nhưng bị Khởi Trung ngăn lại:
-Đừng cho chúng ăn nữa. Chúng chỉ ăn xương thôi. Cũng đừng quá thân thiết với chúng. Mẹ của chúng đang nhìn đấy.
Tiểu Quân ngoái đầu lại thì quả nhiên chú chó đen to đùng khiến cô sợ run cầm cập lúc bước vào đang đứng ngoài cửa nhìn. Cô vừa ú ớ thì mọi người đều cười phá lên.
Sau khi ăn cơm xong, cháu dâu Khởi Trung pha trà mang lên. Chè do nhà tự sao khi pha có mùi thơm dịu nhẹ được rót vào những chiếc cốc thủy tinh. Trên thành cốc còn có in hai chữ “Thượng Hải” màu đỏ. Đây là thứ mà hồi nhỏ Tiểu Quân và Mỹ Mỹ rất quen thuộc. Bao nhiêu năm không thấy, giờ trông thấy nó mà cảm giác thật thân thiết.
Sau khi bước vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho mình, Tiểu Quân nghĩ mình sắp yêu nơi này mất rồi. Trần nhà rất cao, ga giường còn mới. Trên ga có hình rồng phượng truyền thống. Hồi nhỏ, cô cũng đã từng ngủ trên chiếc ga như thế này. Không biết trong gối có nhét thứ gì nữa. Khi ngủ nó cứ phát ra tiếng soạt soạt, lại có cả mùi thơm nữa. Khi nằm xuống, cứ tưởng chỉ nghĩ tới những ký ức hồi nhỏ nhưng thật không ngờ, cô đã ngủ thiếp đi, ngủ rất say và không có giấc mơ nào cả.
Cô ngủ đến tận lúc mặt trời chếch về hướng tây. Không biết bao lâu rồi, cô không có được giấc ngủ trưa ngon như vậy. Khi xuống nhà, cô cảm thấy rất thoải mái. Căn nhà yên tĩnh! Cháu dâu của Khởi Trung đang bận rộn với việc bếp núc. Cô ấy ngoái đầu lại nhìn cô, không nói gì mà chỉ mỉm cười đôn hậu. Cô muốn bước lại giúp nhưng cô ấy lại bảo cô đi ra, vô cùng khách sáo.
Cô bị đẩy ra khỏi bếp, quay người lại thì thấy Khởi Trung và Tiểu Cương đang ngồi trên chiếc ghế mây chơi cờ. Hai người chơi rất say sưa. Tiểu Quân sắp thua, lo lắng kêu ca liên tục. Cô bước tới xem mà không nhịn được phì cười. Cô nhấc quân Đại đội trưởng của Tiểu Cương ăn quân Trung đội trưởng đang phòng thủ ngoài vòng vây của Khởi Trung rồi ngồi xuống nói với cậu bé:
-Để xem anh có cứu được nước này không. Không cứu được, chúng ta sẽ liên tục ăn sạch quân của anh nhé.
Mắt Tiểu Cương sáng lên. Khởi Trung cười đau khổ:
-Được rồi. Cháu có cứu viện. Ông chịu thua.
Tiểu Cương nhảy lên reo hò:
-Chị giỏi thật đấy! Em chưa bao giờ thắng ông trẻ cả. Chị vừa mới đến là em thắng rồi.
Hả? lần này đến lượt Tiểu Quân cười. Anh ta là ông trẻ còn cô là chị. Vai vế là ai với ai đây? Nhưng Tiểu Cương quá vui mừng nên đã kéo cô chạy ra ngoài và nói:
-Chị ơi, em đi hái mơ tươi cho chị ăn nhé. Đi thôi. Chúng ta đi thôi.
Khởi Trung đi sau hai người. Bước ra khỏi cửa, rẽ ngoặt là con đường lên núi. Tiểu Cương mới tám chín tuổi nhưng chạy cực kỳ nhanh. Chỗ nào cũng đều như đất bằng. Tiểu Quân đáng thương hiếm khi đi trên con đường nhỏ nông thôn gập ghềnh này nên bước đi rất khó khăn. May mà Khởi Trung đã kịp thời dìu cô. Nếu không thì không biết cô đã ngã lăn đến đâu rồi.
Tiểu Cương chạy rất nhanh. Cậu bé mới ngoái đầu lại gọi họ thì ngay sau đó đã mất dạng. Tiểu Quân lo lắng:
-Trời ơi! Cậu bé đó chạy đâu mất rồi? anh mau đuổi theo nó đi kẻo nó lạc mất đấy.
Khởi Trung cười phá lên:
-Ngày nào nó chẳng chạy lên núi. Cô không cần phải lo. Tôi biết rõ rừng mơ này mà. Đến đó là thấy chú khỉ nhỏ ấy ngay thôi. Không cần phải đuổi theo đâu. Cô lạc mất mới đáng sợ ấy!
Tiểu Quân không phục:
-Có gì đáng sợ chứ? Tôi là người lớn. Cậu bé đó mới có mấy tuổi chứ?
Cô vừa đi vừa nói, suýt nữa thì va đầu vào cành mơ chìa ra. Khởi Trung giơ tay ngăn lại thì đầu cô va đúng vào vai anh, bên tai cô còn văng vẳng tiếng anh:
-Chín tuổi. Nhưng nó đi đường không va vào cành cây giống người lớn đâu.
Tiểu Quân đỏ mặt, mãi sau mới nghĩ ra đòn phản công lại:
-Người lớn như anh thì cũng có gì ghê gớm đâu. Đánh cờ với một cậu bé chín tuổi mà rào trước đón sau, giở hết chiêu này đến chiêu kia.
Anh cười phá lên ha ha:
-Chẳng phải tôi đã nhường nó rồi sao?
-Nhường gì chứ? Chúng tôi ăn quân Trung đội trưởng của anh thì anh phải chịu thua thôi.
Anh ta nhíu mày:
-Tôi vẫn còn quân Sư đoàn trưởng ở bên cạnh. Cô không nhìn thấy sao?
-Làm gì có? – Dù sao bàn cờ cũng đã thu lại rồi. Cô phủ nhận đến cùng. – Anh thua rồi. Thua tôi và Tiểu Cương.
Anh không phản kháng nữa mà chỉ nhìn cô cười nói:
-Được rồi. Tôi thua. Thua cô và Tiểu Cương.
Tiểu Quân bàng hoàng. Trước đây, cô chưa bao giờ nghe giọng điệu của người đàn ông nhẫn nại và vui vẻ như vậy. Chí Hào có tính khí rất công tử. Cô lại yêu anh nên chuyện gì cô cũng quen nhường anh. Giữa hai người, nếu anh hài lòng thì tốt còn nếu anh không hài lòng thì cô phải chịu ấm ức để anh hài lòng. Như vậy cũng tốt. Bây giờ, bỗng nhiên nghe thấy giọng điệu lạ lẫm như vậy nên nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Đường núi ngày càng gập ghềnh. Anh tiếp tục kéo cô đi. Tiểu Quân nhờ sức của anh mà đã trèo được lên núi cao. Bên tai cô bỗng vang lên tiếng anh vọng lại.
-Được rồi. Đến nơi rồi.
Cô vội ngẩng đầu lên thì quả nhiên nhìn thấy phía sau lưng anh là cả một rừng mơ rậm rạp. Tiểu Cương đã nhìn thấy họ. Cậu bé đang ngồi trên cây ra sức vẫy. Khi ngoái lại nhìn con đường mình vừa đi qua thì đúng là cô đã leo lên đến sườn núi rồi. Không có gì che khuất tầm mắt, nhìn ra xa là Thái Hồ mênh mông sóng nước, bóng chiều tà đổ xuống, trên bầu trời có cả một mảng màu cam đỏ đậm như mực. Đẹp tuyệt vời!
Cô không ngờ mình lại có thể trông thấy cảnh đẹp như vậy nên nhất thời cứ đứng ngây ra. Anh cũng không hối thúc cô mà yên lặng chờ đợi. Cuối cùng tiếng gọi của Tiểu Cương ở trên cây đã làm Tiểu Quân sực tỉnh. Cô nghiêng đầu thì thấy khuôn mặt của Khởi Trung thật dịu dàng và ấm áp. Trước đây, cô chưa từng để ý đến nét mặt của người đàn ông này nhìn mình nhưng hôm nay, cô đã bắt gặp đến mấy lần rồi. Gió đêm trên núi rất mạnh. Cô cũng không cảm thấy lạnh nhưng cúi đầu nhìn xuống thì thấy tay mình vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh.
Buổi tối, Tiểu Quân và Mỹ Mỹ nằm trên giường tán gẫu. Cứ như họ đang quay trở về thời đại học vậy. Chiếc giường rất lớn, hai người nằm cũng không thấy chật. Buổi chiều, Mỹ Mỹ và Thái Quân đã đi dạo trong thị trấn. Đến giờ cô ấy vẫn chưa hết vui mừng, luôn miệng nói nơi này thật tuyệt.
Tiểu Quân im lặng nghe rất lâu. Cuối cùng cô bỗng buột miệng nói một câu hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chủ đề họ đang nói:
-Mỹ Mỹ, có phải…Khởi Trung thích tớ không?
“Cộc” một tiếng, Mỹ Mỹ gõ vào trán cô:
-Tiểu Thư à, bây giờ cậu mới nhận ra sao? Người ta đang theo đuổi cậu đấy. Nhờ phúc của cậu nên chúng tớ mới được tới đây. Nếu không thì tớ việc gì phải vất vả sáng sớm tinh mơ chạy đến kéo cậu ra khỏi giường chứ?
Cô ấy nói vậy khiến Tiểu Quân cũng không kìm được:
-Cậu còn nói nữa. Chuyện gì cũng chẳng thèm báo một tiếng hại tớ chẳng chuẩn bị gì cả.
Mỹ Mỹ cười khì khì:
-Nói trước thì cậu có chịu đi không? Tớ còn không biết cậu sao?
Lần này, Tiểu Quân sững lại một lúc rồi mới nói, giọng thấp đi rất nhiều:
-Biết rồi mà cậu còn làm vậy.
Mỹ Mỹ quay người về phía cô cười:
-Tiểu Quân, lẽ nào cậu không thấy Khởi Trung cũng được sao?
Tiểu Quân im lặng, mãi sau mới trả lời:
-Anh ấy rất tốt!
-Vậy thì cậu cứ thử đi. Không thử thì làm sao mà biết là không được? nếu thật sự không được thì lại bỏ. Mẫu đàn ông như vậy rất an toàn. Hoàn toàn không có mối nguy cơ nào. Anh ấy sẽ không làm cậu bị tổn thương đâu.
-Thử xem ư? Nếu tớ thử mà vẫn không được thì phải làm thế nào? Đàn ông cũng bị tổn thương chứ? – Tiểu Quân ngần ngại.
Mỹ Mỹ cười thành tiếng:
-Sao cậu không nghĩ đến lúc Chí Hào làm cậu bị tổn thương đi? Tớ xin cậu. Bây giờ chuyện đó bình thường mà.Hơn nữa, cậu cũng không phải là kẻ bắt cá hai tay. Còn nữa, Tiểu Quân, cậu trở thành người đại diện phát ngôn cho đàn ông từ bao giờ thế? Sao cậu lại lo cho họ vậy?
Tiểu Quân cùng không hiểu. Cô vốn không phải người để ý đến cảm nhận của anh nhưng khi nói, trước mắt cô cứ hiện lên hình ảnh Khởi Trung nhìn cô trìu mến nên tự nhiên buột miệng nói ra cậu đó.
-Tớ chỉ sợ làm lãng phí thời gian của người ta. – Không có cách nào giải thích cho phản ứng của mình, khi nói, giọng cô lại thấp xuống.
-Thời gian dùng để làm gì? – Mỹ Mỹ tổng kết. – Thời đi học mẹ tớ nói, nếu con dám yêu đương thì mẹ sẽ đánh gãy chân con. Đó là lãng phí thời gian. Bây giờ thì sao? Bây giờ nếu tớ không yêu ai thì mẹ tớ lại cho là lãng phí thời gian. Tuổi xuân của người con gái rất ngắn. Khi có người theo đuổi thì đừng nên bỏ qua. Cậu nghĩ ngợi làm gì? Không còn CHí Hào nữa, lẽ nào cậu định đi tu vì anh ta sao? Hãy nhìn về phía trước, còn có rất nhiều đàn ông.
Lời tuyên bố hùng hồn của Mỹ Mỹ khiến Tiểu Quân không nhịn được cười. Cô gật đầu phụ họa thêm một câu:
-Phải. Hãy nhìn về phía trước, còn có rất nhiều đàn ông.
Nhưng sau khi nói xong, cô chỉ thấy trước mắt mình toàn một màu đen. Nóc nhà rất cao, trong đêm là cả một mảng màu đen. Thi thoảng lại có tiếng chó sủa khiến cho người ta cảm thấy không gian nơi đây cực kỳ yên tĩnh. Mỹ Mỹ quá mệt vì đi chơi cả ngày nên nhanh chóng thở đều đều bên cạnh cô. Tiểu Quân quay về với sự mệt mỏi nhưng lại không dám để mình chìm vào giấc ngủ.
Cô cứ một mình nhìn bóng tối rất lâu. Cuối cùng, cô cũng phải từ bỏ. Thở dài, cô với tay lần mò lọ thuốc ngủ quen thuộc.
Sáng sớm hôm sau, thứ đầu tiên Tiểu Quân vừa mở mắt đã nhìn thấy là một bát mơ đặt ở chiếc tủ đầu giường. Đầy mơ trong chiếc bát sứ màu trắng. Còn có cả nước mơ màu đỏ sẫm. Cô mơ màng định gọi Mỹ Mỹ dậy xem thì xoay người chỉ thấy còn lại một mình cô.
Sau khi Tiểu Quân đánh răng rửa mặt, cô bê chiếc bát đó lên. Không đợi được đên lúc xuống nhà, cô nhón tay lấy một quả bỏ miệng. Quả mơ mát lạnh. Cắn một miếng mà vị thơm ngon lan tỏa khắp miệng. Hương vị thật tuyệt vời! Cô lim dim mắt thưởng thức vị ngon của nó.
Trên cầu thang có một cái bóng nhỏ chạy lên, lao thẳng đến trước mặt cô cười toe toét:
-Chị ơi, chị dậy rồi à?
Cô rất quý cậu bé này. Cô cúi đầu xuống cười hỏi cậu bé: