Cô giằng mạnh tay mình lại, mắt mờ đi, cơn giận nổi lên:
-Đó không phải chỉ là một tờ giấy. Đó là lời hứa, lời hứa rằng anh sẽ ở bên em trọn đời. Cứ thế này chúng ta có thể ở bên nhau được bao lâu? Bao lâu?
-Anh vẫn luôn ở đây. Em phải tin anh.
-Anh có thể luôn ở đây thế nào? – Cô gần như hét lên. – Anh sẽ lấy vợ, anh sẽ có con, anh sẽ có rất nhiều nghĩa vụ với gia đình. Thế giới này, không phải tình yêu có thể giữ được mọi thứ. Sẽ có ngày em già đi, sẽ có ngày anh bỏ đi, không có hôn nhân thì không có bền lâu. Anh có hiểu không hả?
-Có hôn nhân thì sẽ có bền lâu sao? – Anh hỏi lại. – Em sợ điều gì? Sợ anh bỏ đi sao? Anh đã nói là anh sẽ luôn ở đây. Ngoài hôn nhân ra, em muốn gì cũng được. Em sẽ không phải lo ăn lo mặc. Em sẽ có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân. Thậm chí, em không cần phải có nghĩa vụ gì. Như vậy vẫn chưa đủ sao?
-Chưa đủ.- Cô giận phát run lên, những ngón tay của cô bấm chặt vào tấm ga giường như thể nó là một phần con người cô. – anh biết hôn nhân là gì không? Hôn nhân mới có thể giữ chúng ta ở bên nhau suốt đời. Không có hôn nhân, em sẽ mãi mãi không có cảm giác an toàn. Em không có cảm giác an toàn.
-Cảm giác an toàn ư? Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn. Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ làm cho em cảm thấy an toàn sao? – Lông mày của anh dựng ngược
Cô cũng nhìn anh, cô cắn răng, mỗi từ đều lạnh như băng:
-Không đủ. Không có hôn nhân thì mãi mãi vẫn không đủ.
Câu nói này thốt ra, hai người khó có thể tiếp tục, không gian yên lặng, vài giây sau, Tiểu Quân bỗng quay người, túm lấy ga giường đi ra ngoài. Cửa phòng ngủ đóng rầm lại, một âm thanh nặng trịch.
Khi Tiểu Quân về đến nhà thì đã nửa đêm. Lúc xuống xe, cô rút ví da ra quẹt thẻ taxi. Chí Hào sống ở khu làng quốc tế bên bờ sông, một khu khá tốt nhưng xa. Để về nhà thì cô sẽ phải đi qua sông và phải trả phí giới nghiêm ban đêm. Trên đường đi, nhìn những con số nhảy liên tục, rốt cuộc là tiền của mình thì có xót không? Quẹt thẻ xong, cô có cảm giác như trái tim mình đang nhỏ máu
Bốn bề yên tĩnh, đã quá muộn rồi. May mà cô không phải chào bố mẹ nếu không thì không biết họ sẽ lo lắng đến thế nào? Cô bước vào trong ngõ hẻm và bắt đầu loay hoay lần tìm chìa khóa. Một tiếng keng rất nhỏ vang lên.
Hai bên ngõ là những ngôi nhà cổ xây theo kiến trúc của thế kỷ trước. Chúng hoàn toàn không thiết kế vị trí đỗ xe. Đến đêm, tất cả xe ô tô đều đỗ ở bên đường men theo con phố dài. Sau khi tìm thấy chìa khóa, cô mới ngẩng đầu lên. Ánh trăng trong đêm sáng như gương nhưng cô chỉ nhìn thấy màu bạc lấp lánh trên nóc những chiếc xe ô tô.
Cô bỗng nhớ đến lúc cô và Chí Hào mới quen nhau, mỗi lần đi về, anh đều đưa cô về tận cửa nhà. Anh cứ thế lái xe qua ngõ hẻm vào tận chân khu nhà cô ở. Khi anh đưa cô về, hầu hết đều là lúc đêm khuya, hai bên đường đỗ đầy xe nhưng anh không hề thấy ngại mà lần nào cũng phải lùi xe ra khỏi ngõ. Tay lái của anh khá tốt, tốc độ cũng nhanh, chỉ có mình cô lo đến thót tim. Mỗi lần xe của anh biến mất khỏi ngõ hẻm, cô mới xoay người bước lên nhà. Đến cả vệt sáng ánh trăng chiếu lên xe của anh, cô cũng không thể nào quên được.
Trước đây, sau mỗi trận cãi nhau như vậy, sau khi cô rời khỏi căn hộ chung cư của anh, mỗi phút đều thúc giục mình đừng để mất mặt trước người lái xe. Tóm lại chẳng ai muốn nửa đên lái xe đưa một khách nữ đến nơi này. Khó khăn lắm, cô mới tỉnh táo đến tận lúc xuống xe. Cứ nghĩ mình đã bình tĩnh lại nào ngờ đêm khuya yên tĩnh, một mình đi được vài phút, cô không thể kìm nến được nữa, sống mũi cay cay, nước mắt cứ thế trào ra.
Tâm trạng không vui, khi lên nhà, bước chân Tiểu Quân nặng trịch. Từng bước, từng bước, cô lên lầu hai. Khu nhà xây theo kiến trúc cổ, cầu thang lên chỉ có ánh đèn lờ mờ. Cô không bật đèn mà lần mò bước lên. Khi bước đến bậc cuối cùng, trước mắt cô là cả một mảng tối đen sì.
Bỗng “uỳnh” một tiếng, cánh cửa nhà cô ở cuối dãy bật mở, ánh đèn chiếu ra. Vừa rồi chỗ đó vẫn là một mảng tối đen sì mà. Quá bất ngờ, theo phản xạ, Tiểu Quân giơ tay lên che mắt, lí nhí gọi:
-Mẹ!
Bà Hà kéo con gái vào trong nhà, thái độ của bà khá vui, giọng cũng vui vui, bà hỏi:
-Tiểu Quân, buổi hẹn hôm nay thế nào?
Buổi hẹn nào? Tiểu Quân bàng hoàng.
Không để ý đến tâm trạng con gái, bà tiếp tục hào hứng nói. Mấy năm nay, Tiểu Quân và Chí Hào hẹn hò nhau bên ngoài, anh thường đưa cô về nhà vào lúc nửa đêm. Lúc đó, hai ông bà đều đã đi ngủ từ sớm. Họ chưa bao giờ gặp mà cô cũng không hề nói nên bà không hề biết con gái mình có một đối tượng hẹn hò như vậy. Hôm nay, thật trùng hợp, khi thấy con gái bước lên xe, bà đang định gọi thì chiếc xe đó đã đi rồi. Bà Hà không quen với các loại xe lắm nhưng bà vẫn nhận ra đó là chiếc BMW nổi tiếng. Vì quá vui nên mãi bà vẫn không ngủ được mà cứ đợi con gái về nhà để hỏi cho rõ.
-Mẹ nhìn thấy cả rồi. Con giấu giỏi thật đấy! có bạn trai mà không nói với bố mẹ một tiếng. Người ta lái xe đến tận nhà đón con, còn nữa, hôm nay con ăn mặc rất khác! Rất đẹp!
Đẹp thì có ích gì chứ? Người ta cũng đâu có lấy cô đâu. Tiểu Quân buồn bã mà lại không thể không giải thích. Cô buông túi xách xuống lắc đầu.
-Mẹ, mẹ nhầm rồi. Hôm nay, con ăn mặc thế này là để giúp Mỹ Mỹ
-Con đừng đổi chủ đề. Giúp bạn gì mà giúp đến tận canh ba nửa đêm? Người đàn ông lái xe đó là ai? Mẹ có nhìn thấy Mỹ Mỹ ở trong xe đâu.
Tiểu Quân nghẹn lời, ấp a ấp úng:
-Người đó là…là…
Ánh mắt bà Hà chăm chú nhìn cô. Tiểu Quân rất đau lòng! Cuối cùng, cô cắn răng nói một câu:
-Là bạn của con, một người bạn bình thường. – Nói xong, cô hoàn toàn kiệt sức. Cô xoay người bước vào phòng để lại mẹ đứng một mình ở lối đi vào nhỏ hẹp, mặt đầy thất vọng.
Ở căn hộ cũ, phòng ngủ của Tiểu Quân là một phòng thò ra ngoài, bức tường ngăn mỏng. Trong bóng tối, cô nghe tiếng mẹ mình than thở bước vào, còn có cả tiếng bố mẹ cô nói chuyện với nhau nữa, tiếng ấm ức, cuối cùng là yên lặng. Tất cả đều im lặng
Không muốn nghe giọng CHí Hào nữa nên ngay ở trên taxi, cô đã tắt điện thoại. Nhưng lúc này, cô không thể nào chợp mắt được, Tiểu Quân thấy buồn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô gọi điện cho Mỹ Mỹ.
Bạn thân của Tiểu Quân không nhiều. Người cô có thể làm phiền bất cứ lúc nào chỉ có Mỹ Mỹ, hơn nữa đến giờ cũng chỉ có một mình Mỹ Mỹ biết chuyện giữa cô và Chí Hào. Muốn chút bầu tâm sự cho ai đó thì người ta cũng phải biết một chút ngọn nguồn chứ. Thế nên gọi điện cho Mỹ Mỹ chính là lựa chọn duy nhất của Tiểu Quân
Nhưng muộn như vậy rồi, hôm nay Mỹ Mỹ lại còn có hẹn nữa. Tiểu Quân vừa ấn nút gọi thì liền thấy hối hận. Cô định ấn nút ngắt thì đầu dây bên kia đã nghe máy rồi.
Giọng Mỹ Mỹ rất vui. Trong không gian yên lặng, Tiểu Quân thì thầm xin lỗi:
-Mỹ Mỹ, tớ có làm phiền cậu không? Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi nhé.
-Làm gì có chuyện đó? – Mỹ Mỹ cười hì hì và còn nói thêm – Tớ cũng mới về nhà không lâu. Anh ấy cũng vừa gọi điện tới. Cậu vẫn chưa ngủ sao?
-Anh ấy ư? Là anh chàng hôm nay hả? thuận lợi thế sao? Chúc mừng cậu nhé. – Mỹ Mỹ đi xem mặt vô số lần nhưng chưa bao giờ cô ấy lại nhiệt tình và ưng ý như lần đi xem mặt ngày hôm nay. Tâm trạng của Tiểu Quân còn tệ hơn nữa thì cũng phải nói một câu chúc mừng chứ
-Ừ. Tiểu Quân à, hôm nay may mà có cậu đấy. Lần sau, tớ mời cậu đi ăn nhé. Cậu sẽ chọn chỗ. Phải rồi. Sau đó, hai người thế nào?
-Ai cơ?
-Khởi Trung ấy. Không phải anh ấy đưa cậu về nhà sao? Cậu không biết Thái Quân sùng bái anh ấy thế nào đâu? Khi ăn cơm, anh ấy toàn nhắc tới trưởng nhóm của mình. Anh chàng đó cũng được đấy. Cậu thấy thế nào?
-Tớ không để ý…
-Cũng phải. Cậu có Phùng Chí Hào rồi mà. Cậu đâu thèm để ý đến người khác nữa chứ.
Mỹ Mỹ không nhắc đến ba chữ “Phùng Chí Hào” thì thôi. Vừa nhắc đến là ngọn lửa trong lòng Tiểu Quân lại bùng lên, oán giận tích tụ lâu ngày “bùm” một cái tuôn trào ra, cô nhảy phắt ra khỏi giường. Trong điện thoại, cô hỏi Mỹ Mỹ có thể ra ngoài không, cô ấy thấy tâm trạng của cô có vẻ không ổn nên lập tức đồng ý ngay. Đúng là bạn tốt, gác điện thoại xong là ra ngoài luôn.
Bây giờ là lúc nào rồi chứ? Cuối cùng, hai cô chỉ có thể gặp nhau ở quán rượu, nơi sôi động của cuộc sống ban đêm. Đương nhiên trong quán rượu rất ồn ào. Hai cô ngồi ở góc quầy rượu. Âm thanh ồn ào bên cạnh là cái cớ tốt nhất cho Tiểu Quân chút bầu tâm sự. Cô cầm ly rượu uống liên tục, càng nói càng kích động.
-Cậu nói xem sao anh ta có thể như vậy chứ?ba năm rồi. Anh ta luôn miệng bảo tớ cho anh ta thời gian. Cuối cùng thì sao? Cuối cùng là một câu bất đắc dĩ. Anh ta coi tớ là gì chứ? Bù nhìn sao? Anh ta muốn lừa dối thế nào thì lừa dối sao?
Tiểu Quân đang bị kích động, Mỹ Mỹ ngồi bên cạnh không dám xen vào. Nghe đến hết, cuối cùng cô ấy mới hỏi một câu quan trọng:
-Tiểu Quân, anh ta nói không lấy cậu sao?
Tiểu Quân im lặng. Lúc này như có hàng vạn mũi tên đâm vào trái tim cô. Nước mắt cứ thế ứ lên vào trào ra theo những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Im lặng tức là thừa nhận. Nghĩ đến những ngày mà Tiểu Quân đã trải qua trong hai năm nay, Mỹ Mỹ không kìm được tiếng thở dài:
-Tiểu Quân, cậu muốn kết hôn với anh ta đến vậy ư? Chí Hào có điều kiện tốt, anh ta lại yêu cậu. Gia đình anh ta như vậy, cậu bước vào cũng chẳng dễ chịu gì đâu. Dù kết hôn cũng chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ.
-Tớ biết. Dù kết hôn cũng chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ. Nhưng không kết hôn, chắc chắn tớ sẽ không có cuộc sống vui vẻ. – Tiểu Quân oán hận. – Kết hôn chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ, vậy cậu không muốn kết hôn sao?
-Vớ vẩn! tất nhiên là tớ muốn rồi. Nếu không thì tớ đi xem mặt làm gì chứ? Nhưng hoàn cảnh của tớ và cậu không giống nhau. Nếu tớ được một người giàu có như Chí Hào để ý đến, dù anh ta chỉ có thể yêu tớ mấy năm thì trước tiên hãy hưởng thụ đi rồi hẵng tính. Phải rồi. Hai năm rồi mà cậu cũng không biết đòi hỏi anh ta gì sao? Nếu cuối cùng mà không thành, chẳng phải là cậu trắng tay sao?
Mỹ Mỹ nói không phải là không có lý. Bao năm nay, sau khi chinh chiến trên tình trường, nói đến chuyện tình chẳng còn chút mơ mộng nào nữa. Tiểu Quân đờ người vì câu nói của cô ấy. Khi trả lời, giọng cô cứ ú ớ:
-Cho dù cậu tin hay không nhưng thứ tớ để ý đến không phải là tiền của anh ta.
-Tớ biết. Nhưng người ta lại không nghĩ như vậy. Biết đâu người ta lại nghĩ cậu muốn kết hôn như vậy là vì tiền thì sao? Sau này li hôn, danh chính ngôn thuận có thể được chia một nửa tài sản. Lấy gì để bảo đảm chứ? – Hai năm nay, Mỹ Mỹ cũng không phải là lần đầu tiên canh ba nửa đêm ra ngoài nghe bạn trút bầu tâm sự. Nói đi nói lại thì cũng chỉ là mây câu đó thôi. Nhẫn nại cũng có giới hạn. Thấy Tiểu Quân quá tội nghiệp, Mỹ Mỹ đành cắn răng nói thật.
-Tớ đã sớm nói anh ta có thể đi làm chứng minh tài sản. Tớ không cần một đồng nào của nhà anh ta. – Tiểu Quân không hiểu điều này. Vì muốn loại bỏ khả năng để mất CHí Hào, cô nói với anh ta cả chuyện này nhưng khi đó anh không hứa hẹn gì. Bây giờ nghĩ lại, người ta đâu có ý muốn lấy cô.
Mất hai năm để chứng minh tình yêu của mình là vô cùng ngốc nghếch. Cô đã thất bại. Thật không ngờ, ngay cả người bạn thân nhất cũng nghi ngờ tình cảm của cô. Lúc này mặt Tiểu Quân lạnh như băng.