ủng hộ của mình đối với người bạn thân, cuối tuần sau, Tiểu Quân sẽ đưa Mỹ Mỹ đi làm quen.
Mỹ Mỹ cho rằng, việc làm quen còn dễ dàng chấp nhận hơn việc bố mẹ cô ấy tuần nào cũng đến công viên Nhân Dân giới thiệu ảnh của mình. Nhưng vòng tròn cuộc sống của cô ấy thật là hẹp, cơ hội quen biết đàn ông lại không nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô ấy đã lựa chọn cách lên mạng. Việc làm quen trên mạng cũng phải hết sức cẩn thận. Nhận lời mời tham gia bữa tối bốn người đang rất thịnh hành, để an toàn, cô ấy còn kéo cả Tiểu Quân theo.
Khi Mỹ Mỹ đưa ra đề nghị này, Tiểu Quân nhìn bộ dạng bối rối của cô ấy, Mỹ Mỹ vội vàng giải thích:
-Tiểu Quân! Lần này, cậu nhất định phải giúp tớ đấy. Tớ đã nói chuyện với anh ta rồi. Anh ta họ Thái, là một kỹ sư thiết kế phần mềm. Tớ đã xem ảnh của anh ta, cũng được. Lần này, đồng nghiệp của hai bên sẽ đi cùng. Tớ và anh ta nói chuyện khá hợp. Bỏ qua cơ hội này thì thật là đáng tiếc.
-Kỹ sư thiết kế phần mềm ư? Chẳng phải cậu ghét nhất là dân IT sao?
Số lần làm quen của Mỹ Mỹ là khá nhiều. Nhưng có lần, làm quen với một anh chàng IT, theo như cô ấy kể lại thì đó thật sự là cuộc hẹn đáng nhớ. Trình tự đều đúng như lập trình máy tính, gặp mặt xong đi xem phim rồi đi ăn cơm, uống cà phê rồi lại ăn tối. Có lần, đén trước rạp chiếu phim phát hiện ra là đã hết vé, chàng trai đó thẫn thờ nhìn cô ấy, tận hai tiếng sau mà vẫn không biết là thế nào?
Tiểu Quân nghe xong cười rũ rượi. Cô và Chí Hào bên nhau đều vô cùng lãng mạn, làm gì có những cảnh như thế. Chí Hào là người đàn ông hứng lên có thể đưa bạn gái ra bờ biển đi dạo. Ở bên anh mãi mãi không biết một giây sau sẽ có điều gì bất ngờ. Nếu đem so sánh với chàng trai mà Mỹ Mỹ nói thì chàng trai đó chẳng khác gì một người máy.
-Hồi đó, tớ còn trẻ chưa hiểu biết. – Mỹ Mỹ lắc đầu. – Bây giờ nghĩ lại thì một chàng trai IT cũng tốt, kiếm được nhiều tiền lại không biết tiêu tiền, để ở nhà thì không cần phải lo lắng. Thú vị mà làm gì? Những người thú vị lại giống như con rận, muốn bắt cũng chẳng được.
Nghe có vẻ giống như nói một chiếc tủ lạnh vậy…
Tiểu Quân thở dài rồi lại nghĩ đến những điều cô ấy nói. Thú vị mà làm gì? Những người thú vị lại giống như con rận, muốn bắt cũng chẳng được. Nghĩ đến bản thân mình, cô chau mày.
-Vậy cậu tự đi đi. Cậu còn tìm tớ làm gì? Tớ không cần đi làm quen mà.
-Tớ cần cậu giúp mà. – Mỹ Mỹ hai tay giữ chặt lấy cô. – Tiểu Quân, cuối tuần, cậu mặc bộ đồ hàng hiệu cho tớ. Càng cao cấp càng tốt, càng nhiều logo càng tốt. Nhất định phải là LV, GUCCI, CHANEL để các cô ở đó đều nhìn thấy đó là hàng hiệu. Cậu hãy đi qua và ngồi xuống trước mặt họ.
-Tại sao vậy? – Tiểu Quân bàng hoàng
-Để kỹ sư Thái biết được rằng, một đóa hoa giản dị như tớ thích hợp với anh ấy nhiều hơn. – Mỹ Mỹ nói liền một mạch, nói xong còn chắp tay làm bộ khẩn cầu với ý là: cậu à, tất cả trông cậy vào cậu đấy.
Tiểu Quân dở khóc dở cười nhưng khi thấy ánh mắt long lanh của Mỹ Mỹ nhìn cô không chớp chờ đợi câu trả lời, cô hít hai hơi thật sâu mà không thể nói lời từ chối được. Cuối cùng cô đành phải nhận lời
Sau này, Tiểu Quân có cảm giác như ông trời sắp đặt một người xuất hiện trong cuộc sống của bạn là luôn có lý do và ý nghĩa. Chẳng hạn như Mỹ Mỹ. Không có cô ấy thì cô không thể nào quen biết Chí Hào. Giờ cũng vậy, không có cô ấy thì cô cũng sẽ không thể nào quen biết Trần Khởi Trung.
Nhưng trong lần gặp đầu tiên giữa Khởi Trung và Tiểu Quân, ấn tượng của họ cực kỳ xấu. Địa điểm gặp là một quán trà gần nhà hàng Diên An, cách nhà Tiểu Quân không xa.
Hôm đó, Tiểu Quân đến muộn, là do cô cố ý. Khi đến, cô không muốn bước vào mà cứ chần chừ ở ngoài cửa vài giây.
Trước khi ra ngoài, cô đã phải đứng trước gương khá lâu. Những thứ Mỹ Mỹ yêu cầu cô đều có. Chí Hào rất thích tặng cô những món quà xa xỉ. Tháng trước khi đi công tác Hồng Kông về, anh tặng cô một chiếc túi LV loại mới nhất và ánh vàng lấp lánh, cực kì đẹp nhưng cô không dám mang đi làm. Hôm nay, cô có dịp cùng đến nó rồi. Hơn nữa, theo yêu cầu của Mỹ Mỹ, phải toàn là hàng hiệu có gắn đầy logo. Tóm lại, cô có cảm giác mình giống như một món hàng hiệu xa xỉ di động. Thật là mất mặt! khi ra ngoài, cô đã hạ quyết tâm. May mà bố mẹ đi thăm người thân từ sớm. Nếu không thì cô không biết sẽ giải thích với họ thế nào về kiểu ăn mặc và trang điểm khác thường hôm nay của mình.
Xe taxi lái đến nhà hàng Diên An. Xuống xe, đi bộ vài bước cô có cảm giác như đang bị người ta soi mói. Buổi chiều ngày nghỉ, quán trà rất đông khách. Cô đứng chần chừ ở ngoài cửa. Cô gái phục vụ đứng ở cửa khá nhanh nhẹn liền ra kéo cửa và nhẹ nhàng hỏi:
-Xin hỏi, cô đi mấy người ạ?
_Ồ! Tôi có chỗ rồi. – Đến nơi rồi chưa vào trận đã muốn bỏ trốn sao? Cuối cùng, Tiểu Quân hít một hơi thật sâu, bước vào. Cô đến muộn. Những người khác đều đã đến. Cô phục vụ dẫn cô đến một phòng nhỏ. Nhìn thấy Mỹ Mỹ từ xa, cô ấy đang thẹn thùng cười nói. Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc áo màu xanh nhạt và chân váy màu be tới đầu gối, trông thật yểu điệu. So với ánh vàng lấp lánh của cô thì quả thật trông cô ấy như một đóa hoa thanh nhã.
Tiểu Quân bước thẳng tới. Sau khi ngồi xuống, cô đẩy cặp kính đen to sụ lên làm bờm tóc rồi chào họ “Hi” một tiếng ngắn gọn.
Phòng nhỏ trong quán trà có không gian khá hẹp. Cô bỗng nhiên xuất hiện như vậy khiến những người khác được phen bàng hoàng. Ở một khoảng cách ngắn, thái độ của mọi người đều hiện rõ trên mặt.
Trong mắt Mỹ Mỹ là bình thường nhưng với hai người đàn ông không hẹn mà gặp kia thì thật sự kinh ngạc. Trong đó, có một người đeo kính ngẩn người nhìn cô, trên mặt viết rõ câu: “Cô đến nhầm chỗ rồi ư?”
Người đàn ông còn lại dựng ngược lông mày lên. Vì ngồi ở bên ngoài, đối diện với cô, người có khuôn mặt hết sức nam tính ấy lại không lấy gì làm kinh ngạc khiến cô không thể không nhìn.
Mỹ Mỹ giới thiệu với họ. Đầu tiên cô ấy chỉ vào người đàn ông đeo kính
-Đây là Tiểu Quân, bạn em. Tiểu Quân, đây là Thái Quân. – Cô quay đầu tiếp tục. – Đây là Trần Khởi Trung.
Bốn người làm quen đơn giản như vậy. Tiểu Quân đã giúp thì giúp cho đến cùng. Khi nói đến sở thích cá nhân, cô liệt kê ra một loạt hàng hiệu xa xỉ trên người và còn nhấc chiếc túi lên cho mọi người xem. Khi nói giá của nó, cô còn nghe thấy tiếng kinh ngạc của người đối diện. Chỉ có Mỹ Mỹ là như mở cờ trong bụng.
Thái Quân há hốc miệng:
-Sao nó đắt khủng khiếp vậy? chỉ có một chút da bò thôi mà. Một con bò cũng không đáng ngần ấy tiền đâu.
Tiểu Quân nhếch mép:
-Con gái bọn em không thể mang một con bò đi khắp nơi được.
Thái Quân nghẹn thở nhìn Khởi Trung. Ngoài miệng anh không nói gì nhưng trong lòng lẩm bẩm. Không phải một con bò, cho dù là một trại nuôi bò cũng không đến ngần ấy tiền.
Anh rất ít có cơ hội ngồi cùng những cô gái ăn mặc trang điểm như thế này. Tóm lại là rất khó xử. Ánh mắt Tiểu Quân trong vắt, nói chuyện rất có duyên. Khi nhìn anh, cô đều cười rất tươi. Có lúc, anh thật sự không thể không nhìn cô. Nhưng mỗi lần nhìn những đồ hàng hiệu trên người cô thì anh lại hoa hết cả mắt.
Không ai nói gì, gian phòng trở nên yên ắng lạ thường. Tuy sau đó Mỹ Mỹ đã chuyển chủ đề nhưng kết quả còn tệ hại hơn. Thái Quân cứ nhìn Mỹ Mỹ với ánh mắt hân hoan. Hôm nay, Tiểu Quân tự thấy mình đã công đức viên mãn tuy cũng có lúc nhấp nha nhấp nhổm chỉ muốn đứng lên ra về.
Không ngờ Khởi Trung đứng lên nói:
-Hay là để tôi đưa cô Hà về. Thái Quân, cậu nói chuyện với cô Đỗ tiếp nhé.
Hai người cùng bước ra khỏi quán trà. Tiểu Quân dừng bước trước cửa quán, mở miệng từ chối.
-Anh Trần,anh không cần đưa tôi về đâu. Nhà tôi ở cách đây không xa. Tôi tự bắt xe về là được rồi.
-Cứ để tôi đưa cô về.- Anh đáp một câu ngắn gọn, không nhìn cô mà đưa tay ra vẫy xe.
Giọng điệu này có vẻ là cử chỉ bình thường của anh. Tiểu Quân thở không ra hơi, buồn chán cả buổi chiều, cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Cô mệt mỏi, mở miệng nói:
-Anh không phải khách sáo như vậy. Tôi biết anh ra đây là để họ được ở bên nhau một mình. Tôi cũng vậy. Dù sao anh cũng chẳng có hứng thú gì với tôi, việc gì anh phải giả bộ như vậy. Đưa đi đưa về thì có ý nghĩa gì chứ?
Anh nghe xong quay đầu nhìn cô. Tiểu Quân nhỏ bé xinh xắn, cô đứng bên anh trông càng nhỏ bé hơn. Khi nói chuyện, đầu cô nghiêng nghiêng, trên người thoang thoảng hương nước hoa khiến anh nhớ tới hương vị của kẹo mơ.
Một cô gái người đầy đồ xa xỉ trông giống như kẻ giả tạo đeo kín tiền trên người giờ lại còn lên giọng nói về lòng trung thực. Nhưng nhìn kĩ cũng rất đáng yêu.
Thật quá xa so với anh! Tuy thu nhập của anh cũng khá nhưng khi vừa nghe cô nhắc đến con số thật đã khiến anh lạnh cả người. Nếu anh thật sự có người bạn gái như vậy thì một ngày không biết sẽ phải lạnh người đến bao nhiêu lần. Chắc mùa hè cũng không cần dùng đến tủ lạnh đâu.
Cũng không thể trách Khởi Trung có tâm trạng không tốt được. Thực ra, ngày nghỉ của anh vốn là ngày để nghỉ ngơi.
Anh là kĩ sư thiết kế phần mềm, lại là người quản lý dự án. Gần đây có một dự án khá căng thẳng. Hôm qua, anh còn phải làm thêm tới tận khuya để bàn phương án. Khi ra khỏi công ty, anh muốn đưa Thái Quân về. Anh rất quan tâm đến người khác nhưng cậu ta nói không cần, cậu ta bắt xe về là được rồi.
Công ty vốn có chung cư cho công nhân viên chức ở khu công nghệ cao nhưng mấy năm trước, Khởi Trung đã mua một căn hộ chung cư ở phố Kim Kiều. Hồi đó giá khá rẻ. Thái Quân cũng mua nhà nhưng cậu ta đi tàu điện ngầm. Bình thường đi tàu điện ngầm rất tiện nhưng mỗi lần làm thêm thì cậu ta lại phải đau đầu vì chuyện đi về.
Trương Giang khá xa nên bắt xe rất khó khắn. Cuối cùng, anh vẫn đưa Thái Quân đến nơi náo nhiệt một chút để gọi xe cho tiện.
Cũng đã muộn, lúc chào tạm biệt anh, Thái Quân nhìn đồng hồ báo giá thu phí giới nghiêm ban đêm thở dài rồi dùng giọng Hà Bắc nói một câu:
-Trưởng nhóm, nếu công ty không trả tiền thì chắc tôi không về được mất.
Thực ra Thái Quân không phải là người Hà Bắc. Những thanh niên trí thức Thượng Hải đều lớn lên ở Hà Bắc. Trước đây có tiền thì tiêu xài phóng khoáng hơn một chút. Sau khi mua nhà trả góp thì cái gì có thể tiết kiệm được đều cố gắng tiết kiệm. Nghe Thái Quân nói một câu nửa đùa nửa thật, Khởi Trung mệt đến mức chân tay rã rời không cười nổi nữa. Anh là người quản lý dự án, có quan hệ rất tốt với mọi người. Khi quay lại xe, anh nói:
-Được rồi. Nếu công ty không trả thì tôi sẽ trả.
Trước khi taxi lăn bánh, Thái Quân còn thò đầu qua cửa sổ nói:
-Anh đừng quên chuyện ngày mai nhé. Tôi sẽ đến nhà đợi anh.
Anh đã quên thật. Khởi Trung vừa định nói thì chiếc taxi đã đi rồi, chỉ còn vọng lại tiếng nói của Thái Quân trong màn đêm tĩnh lặng.
Anh thật sự không muốn tham gia chuyện Thái Quân nói.
Bữa ăn bốn người là hoạt động kết bạn trên mạng. Khi hai bên chưa quen biết nhau sẽ không thể nói được gì nhiều. Nếu chỉ nói mấy câu chuyện vớ vẩn trên mạng thì có ổn không?
Không ngờ Thái Quân nói được là làm được. Sáng sớm hôm sau, cậu ta đến gõ cửa. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi mới và có vẻ rất mong chờ buổi gặp mặt này. Khởi Trung kinh ngạc không mìm được liền hỏi: