Khương Thượng Nghiêu quay đầu lại, vẻ mặt thoáng chút phẫn nộ. Khánh Đệ ngồi thẳng dậy rời khỏi vòng tay anh, mắt vẫn sáng lấp lánh, ngượng ngùng nghịch mái tóc ngắn. Lưu Đại Lỗi căm hận, chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai, nhưng đây là việc nghiêm túc, cậu ta khom người, mặt nhăn mày nhó, nói, "Anh Khương, không thể trách em, cái số điện thoại mà anh nói gọi đến rồi".
Ngay lập tức, Khương Thượng Nghiêu lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhận di động và nói với Khánh Đệ, "Anh ra ngoài nghe máy".
Ra khỏi con hẻm nhỏ, anh bấm máy gọi lại, đối phương chỉ nói ngắn gọn một câu, "Lộ diện rồi, có người nhìn thấy ở thị trấn gần quê hắn ta. Chắc chắn là Tang Cẩu".
Khương Thượng Nghiêu ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong màn đêm mịt mờ, lặng lẽ châm một điếu thuốc và trầm ngâm hồi lâu, sau đó bấm máy gọi về Vấn Sơn, hỏi: "Nghiêm Quan, người trong ảnh còn nhớ không?".
Nghiêm Quan đáp, "Nhớ".
"Vậy tốt, mấy điểm tôi dặn trước kia, anh cho người qua đó canh chừng, tóm được hắn đưa ngay đến căn nhà ấy. Phải tỉnh táo, đừng gây ồn ào quá."
Nghiêm Quan kiệm lời như kiệm vàng lại một lần nữa đáp gọn lỏn, "Vâng!". Khương Thượng Nghiêu cúp máy.
Anh quay vào trong ngồi xuống, Khánh Đệ quan sát và suy đoán nỗi lo lắng trong lòng anh. "Ở Vấn Sơn có việc gấp, anh phải về à?
"Không vội." Khương Thượng Nghiêu khẽ vỗ vào cánh tay cô an ủi. Qua lớp vải mỏng, anh vẫn cảm nhận được sự mịn màng của làn da ấy. "Chuyện ở đây quan trọng hơn, hai hôm tới làm xong, anh mới về được."
"Cũng muộn rồi, nghe xong bài này chúng ta về thôi." Dù vẻ mặt anh bình thản, song lưng áp sát ngực anh, Khánh Đệ mẫn cảm nhận ra sự cứng lên của những thớ thịt.
"Mới ngồi một lúc mà" Anh lưu luyến.
Mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để an ủi nhũng cảm xúc tệ hại của anh. Nếu trong cuộc đời thỉnh thoảng có những phút giây khiến người la phải chờ đợi như thế, thì cuộc đời còn gì phải tiếc nuối nữa?
Ba ngày sau, trời vừa tối, trên con đường dành cho khách VIP ở sân bay Nguyên Châu, một chiếc xe màu đen đến đón Lưu Đại Lỗi và Khương Thượng Nghiêu vừa từ Bắc Kinh về, chạy thẳng tới Vấn Sơn.
Còn chưa ngồi vững, Lưu Đại Lỗi đã nói chuyện về xe cộ với người lái xe được điều từ khu mỏ tới. Lần này ở Bắc Kinh cậu ta đã tận mắt nhìn thấy chiếc Rolls-Royce Phantom dài sáu mét chuẩn của chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Kim An. Giống như tiếng sét ái tình, lão Tạ cũng là người thích xe, hai người trò chuyện rất tâm đầu ý hợp. Lão Tạ liền nói "Anh Đại Lỗi, thế nào, anh cũng muốn mua một chiếc à?".
"Thôi đi." Lưu Đại Lỗi vò đầu thở dài, "Cái xe này giống hệt phụ nữ, đẹp thì đẹp thật, nhưng luận về tình cảm và độ dễ chịu, thì vợ mình vẫn hơn".
Khương Thượng Nghiêu ngồi ghế sau bất giác phì cười. Lưu Đại Lỗi tính cách vui vẻ, tiếp xúc với nhau lâu, anh không cảm thấy phiền phức, mà ngược lại còn thấy mỗi lúc Nhị Hóa ở bên rất có hiệu quả làm dịu thần kinh. Ví như lúc này chẳng hạn.
Ba ngày nay, anh không chỉ giới thiệu Diệp Thận Huy và Mạnh Thời Bình làm quen với nhau, mà còn cùng Diệp Thận Huy quyết định tỷ lệ vốn đầu tư cùng những công việc trong tương lai. Buổi tối, ăn cơm với bạn của Khánh Đệ xong, anh vội vội vàng vàng đáp chuyến bay đêm về Vấn Sơn. Càng gần Vấn Sơn, cảm xúc trong lòng càng không thể kìm được, giống hệt như tháng trước bày binh bố trận để bẫy Nhiếp Nhị vậy. Nhưng thần kinh bị câu chuyện cười này của Lưu Đại Lỗi làm cho giãn ra nhiều, anh dựa người vào ghế, từ từ thả lỏng cơ thể.
Khánh Đệ từng nói, "Những quá khứ buồn đau nặng nề kia, trong tương lai mà vô số khả năng có thể xảy đến với cuộc đời một con người, chỉ là chút mảnh vỡ thời gian không đáng kể".
Tang Cẩu đối với anh bây giờ, chẳng qua chỉ là một trang sách sắp được lật qua.
Sắp rồi.
Trên thượng lưu sông Tích Sa, ở một ngôi làng gần bờ sông, tay chân Tang Cẩu đang bị trói, ném trong một chuồng lợn bỏ hoang.
Nóc chuồng lợn bị thủng, có thể nhìn thấy một mảng trời đầy sao, xung quanh ngoài tiếng ếch nhái kêu thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác, thỉnh thoảng những cơn gió mang hơi nước từ bờ sông xuyên qua những ngọn đồi, qua cánh đồng hoang dã thổi tới, trong cái chuồng lợn rách nát bừa bãi, cỏ chất hàng đống liền dậy lên một thứ mùi hôi thối, khiến người ta muốn nôn.
Tang Cẩu lần mò dưới đống cỏ mình nằm lên, tìm xem có thứ vũ khí nào sót lại không, đáng tiếc hắn không phát hiện được bất cứ thứ gì. Chỉ khẽ động đậy, lập tức xung quanh hắn sẽ có một ánh mắt như dao liếc tới, một hảo hán cao lớn trầm mặc ít lời, đầu tiên là đạp cho hắn một cái vào ngực, sau đó kiểm tra kỹ càng cái dây đang trói quanh người hắn có dấu vết nới lỏng hay không.
Sau khi bị lôi ra khỏi cái xe cũ rách và bị trói ném vào chuồng lợn bỏ không này, Tang Cẩu nằm nghiêng như thế đã một ngày một đêm, không hạt cơm nào vào bụng, cứ mỗi tiếng đồng hồ trôi qua, người kia lại mang nửa thùng nước dội thẳng vào người hắn.
Hắn đã thăm dò quan sát nhiều lần, dù trong bóng tối có lập lòe bao nhiêu ánh lửa phát ra từ đầu lọc thuốc lá, thì vào chuồng lợn xử lý hắn cũng chỉ một người này. Sau hơn hai mươi tiếng đồng hồ, Tang Cẩu vẫn không biết lai lịch của đối phương
Dù đã phiêu bạt giang hồ bao nhiêu năm, hắn cũng không thể không lo lắng. Những tên đệ tử vì nghĩa quên mạng hắn gặp nhiều rồi, nhưng một tên đồ đệ vì nghĩa quên mạng có kỷ luật nguyên tắc thế này, hắn mới gặp lần đầu.
Song, giữa nơi nông thôn đồng không mông quạnh thế này, cho dù có gào thét cầu cứu chắc cũng chẳng ai đáp lại. Huống hồ, sợi dây thừng to bằng ba ngón tay chụm lại đang chặn ngang giữa hai hàm răng hắn, thắt ngang má vòng ra sau lưng, hai tay bẻ ngoặt ra phía sau, hai chân thì gập lại, trói chặt. Cách trói này không giống với những cách thức đơn giản khác, càng giãy thì các khớp lại càng đau nhức.
Điều khiến hắn hoảng sợ nhất là đối phương sau khi ném hắn vào đây bèn tỏ thái độ không thăm không hỏi, màn đêm tĩnh mịch, không khí nặng nề, rõ ràng đang đợi một nhân vật quan trọng hơn xuất hiện.
Gần tới hoàng hôn, Tang Cẩu đã từ bỏ ý định chạy trốn. Hắn dằn lòng lại lặng lẽ nằm nghiêng chờ đợi trong đống cỏ, cố gắng điều hòa hơi thở, tích lũy sức lực, để đổi phó với mối nguy hiểm có thể đến bất kỳ lúc nào khi màn đêm xuống.
Nhắm chặt hai mắt, hắn bắt đầu điểm lại từng người, từng người mà hắn đã đắc tội trong suốt hơn hai mươi năm lưu lạc giang hồ của mình.
Hơn mười tuổi, Tang Cẩu từ quê lên thành phố, từng làm thợ xây, sửa đường ống nước. Hai mươi tuổi vì đánh bạc và cướp của, hắn phải vào tù. Năm 1998 là năm vượng nhất đời hắn, cả nửa thành phố Vấn Sơn này có ai gặp hắn mà không cúi đầu kéo miệng lên cười gọi một tiếng "Anh Cẩu"? Ai ngờ năm 1999 gặp biến lớn, hắn cướp số tiền khổng lồ của sòng bạc rồi chuồn đi nơi khác.
Lần trốn chạy này cũng mất mấy năm, có điều người trong giang hồ tiêu tiền như nước, tiền vào tay trái lại ra tay phải, chẳng mấy chốc đã sạch bách, hắn liền quay về nghề cũ, mở một sòng bạc ngầm ở tỉnh bên cạnh. Đáng tiếc hắn không gặp thời, sau khi gian lận bị người ta phát hiện, hai bên lập tức cãi cọ, lần đó Tang Cẩu dã dùng dao đâm chết người ta, một lúc hai người.
Thế là, lệnh truy nã Tang Cẩu được in thẳng lên những lá bài.
Tang Cẩu chạy trốn, nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng quyết định chạy về quê. Đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng thấy nhớ quê hương, hơn nữa ngày trước lúc thịnh vượng hắn cũng tự tạo đường lui cho mình, chôn trên núi sau nhà không ít "hàng khô". Số tiền này là chỗ dựa cuối cùng của hắn.
Sau khi quay lại Vấn Sơn, hắn lo lắng sợ kẻ thù xung quanh, bèn giấu biệt tung tích, làm thuê làm mướn sống qua ngày, thế mà cũng được hai tháng, cho đến tận khi nghe tin Nhiếp Nhị bị bắt. Tin Nhiếp Nhị chính thức bị bắt truyền tới, Tang Cẩu có chút không tin, bởi mấy năm gần đây Nhiếp Nhị nổi tới mức hắn trốn tít ở tỉnh bên cạnh xa xôi mà vẫn còn nghe thấy danh tiếng của vận tải Đắc Thắng. Lặng lẽ đợi thêm hơn một tháng, không còn nghe thấy tin tức gì từ Vấn Sơn nữa, lúc ấy hắn mới quay về quê mình.
Ai ngờ đêm đó, khi vác xẻng đi về phía núi sau nhà, liền có người bám theo hắn. Đợi hắn đào mấy cái dây truyền vàng to và nửa bao tải tiền cất giấu hơn mười năm nay lên, người kia cầm bao tải chụp vào đầu hắn từ phía sau.
Hắn suy nghĩ, có lẽ chiều hôm đó trên thị trấn, nhất thời buồn chân buồn tay, hắn vào quán trà làm hai ván mạt chược, nên mới bị lộ hành tung.
Đang mải nghĩ lại, xung quanh vắng lặng bỗng vọng tới tiếng bước chân. Không lâu sau, năm sáu thanh niên cao thấp không đều khom người đi vào, dẫn đầu là người đã trông coi hắn. Người đó vừa hất cằm, hai người phía sau tiến tới khiêng Tang Cẩu lên. Tang Cẩu đang định quan sát xung quanh, thì hai người khác bước lại, chiếc bao tải trong tay họ lại lần nữa chụp xuống đầu hắn.
Giãy giụa và phản kháng rõ ràng chỉ khiến hắn phí sức. Tang Cẩu để mặc họ khiêng mình lên xe. Trong bóng tối, hắn lẩm nhẩm đếm thời gian, khoảng một hai khắc (1) gì đấy, xe dừng lại.
(1) Một khắc bằng mười lăm phút.
Cửa xe vừa mở, hắn thấy gió lạnh lùa vào, thấp thoáng còn nghe thấy cả tiếng nước chảy, nghĩ có lẽ đang ở bờ sông.
Tang Cẩu lo sợ phập phồng, lưng toát mồ hôi lạnh. chiêu thức thủ tiêu người, hắn rõ hơn ai hết, nước trên thượng nguồn sông Tích Sa, đeo theo một tảng đá vào cổ hắn, ném cả hắn lẫn bao tải xuống sông, khó lòng mà sống nổi. Nghĩ tới đây, cửa đị ngục như bật mở trước mắt, nỗi kinh hãi cùng ham muốn được sống tiếp bất chợt trỗi dậy, Tang Cẩu bắt đầu điên cuồng giãy giụa trong chiếc bao tải.
Năm sáu người kia dọc đường chỉ im lặng, lúc này cũng thế. Hai người đặt bao tải xuống, người đi đầu đạp cho hắn một cái, trúng ngay vào gáy Tang Cẩu, hắn đột nhiên im bặt.
Cả đoàn người xuống chiếc thuyền sớm đã đợi bên bờ sông từ lâu. Bầu trời tối đen như mực, ánh trăng lấp lánh tựa vãi bạc trên dòng sông thỉnh thoảng lại dập dềnh. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng nước, thuyền chầm chậm rời bên ngược dòng.
Khi tỉnh lại, Tang Cẩu mừng phát khóc. Ngay lập tức hắn cảm thấy phía dưới hơi rung lắc, nhận ra mình đang ở trên thuyền, bất giác tim lại nhảy vọt lên tới tận cổ họng. Ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện dưới chân, sau đó chiếc bao tải được rút khỏi đầu hắn.
Hắn mở bừng mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, chỉ thấy mình đang nằm trên sàn một con thuyền chở cát. Bán kính ba mét từ chỗ hắn nằm, mấy thanh niên lực lưỡng đứng canh, trong ca bin hình như có bóng người đi đi lại lại. Lúc hắn đang chuẩn bị nhìn cho rõ, thì hai người khác bước tới, dùng một chiếc dây thừng to trói chân hắn, đầu dây thừng kia, rõ ràng vẫn gắn ở máy cuốn cáp đầu thuyền.
Gió sông hiu hiu, lòng Tang Cẩu sợ hãi, khổ là không thể hét ra được, cố họng chỉ có thể rên ư ử mà thôi. Hắn không ngừng giãy giụa, chỉ nghe tiếng bước chân chầm chậm vọng tới từ ca bin.
Hắn run rẩy, ngẩng đầu nhìn tới, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện ngay cạnh mặt hắn. Chủ nhân của đôi giày ấy dùng một chân nâng cằm hắn lên, đạp cho mặt hắn ngửa ra, Tang Cẩu nhìn vào đôi mắt lạ lẫm đó.
Người ấy khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc ngắn trán rộng, mày rậm mũi cao, càng khiến đôi mắt thêm sâu hút, thần thái điềm tĩnh. Khi Tang Cẩu quan sát người lạ mặt này, người đó cũng chăm chăm nhìn vào hắn, sau đó nở nụ cười thỏa mãn. "Anh Tang Cẩu, lăn lộn bên ngoài mười nă