Chuyển đến đường Song Hòe Thụ không lâu, cô gặp lại Bành Tiểu Phi cạnh tiệm vịt quay khi đang ăn cơm. Mấy năm trước, Bành Tiểu Phi đã vứt bỏ công việc nền tảng chính trị mà bố sắp xếp cho mình, lưu lạc tới phương Bắc và đến với thành phố Tứ Cửu, giờ đang làm tư vấn pháp luật cho một công ty máy tính ở thôn Trung Quan.
Nói ra thì, bố mẹ Chu Quân cũng làm việc ở Tây Chính, hai người bọn họ thật sự có duyên với nhau. "Vì muốn cảm ơn Bành cách cách nửa đêm cứu giá, giúp chúng ta thông toa lét, anh đã nuôi anh ta năm ngày nay rồi. Tên đó thật đáng thương, nhìn thấy đồ ăn Tứ Xuyên cứ như nhìn thấy mẹ, hai mắt long lanh lệ."
Quả nhiên, Bành Tiểu Phi vừa vào nhà đã khịt khịt mũi, hương vị cay nồng bay khắp gian phòng khiến vẻ mặt anh ta rất sung sướng. Khánh Đệ bị sặc, hai mắt đỏ hoe, đón túi hoa quả trên tay người mới vào, rồi lập tức lao ra ban công.
"Thịt lợn nướng hành rưới nước sốt cay kiểu Thái, bắp cải xào loại ớt cay hàng đầu của Mexico, thịt băm nhỏ ướp hạt tiêu đen của Pháp hầm, rau trộn các loại sốt cay. Em, dọn bát đũa. Cậu, mau mở rượu." Chu Quân hai tay chống nạnh ra chỉ thị cho hai người kia.
Bành Tiểu Phi ngoan ngoãn nghe lời, tự mình đi tìm đồ mở rượu, "Chẳng phải chỉ là thịt lợn và cá, canh cải cay, đậu và canh cay sao? Đồ Tứ Xuyên rõ ràng mà ra thói tư bản".
"Đầu đất, đây gọi là cách điệu."
Bành Tiểu Phi trừng mắt, quay đầu hỏi Khánh Đệ: "Người nhà em ổn không?".
"Ổn ạ, có điều muốn hồi phục lại có lẽ phải mất nửa năm. Bác sĩ nói do tuổi cao, nên sẽ để lại di chứng."
"Thế cũng là tốt lắm rồi. Bà anh ấy chắc cũng phải tám mươi rồi nhỉ?"
"Sang năm là tám mươi."
Chu Quân tò mò: "Đang nói đến ai? Tên đen sì hung hăng đó à?".
Khánh Đệ liếc mắt nhìn anh ta, tiếp tục bày bát đũa. Bành Tiểu Phi giải thích: "Tên đen sì hung hăng với nghĩa mà Chu Quân nói là khen anh ấy giỏi giang, muốn khen đấy".
Bành Tiểu Phi cũng biết qua chuyện của cô, thở dài một tiếng, không hỏi nhiều, cầm cốc lên rót cho Khánh Đệ một ly rượu vang, "Kết thúc cũng có nghĩa là bắt đầu, chúc mừng nào".
"Chẳng trách hôm nay tâm trạng tốt như thế. Nói thật chỉ nhìn tình hình hôm đó, tôi lại cứ tưởng mình cướp mất vợ của ai, tên đen sì hung hăng ấy nhìn tôi như nhìn gian phu, ánh mắt giết người. Sao vừa thoáng một cái, đã bị đá rồi?"
"Nói ít đi một câu được không?" Bành Tiểu Phi thấy chẳng thuận mắt.
"Tôi nói thật mà, đàn ông và đàn bà chia tay thì lỗi tuyệt đối ở người phụ nữ. Đàn ông không nên bắt nạt, càng bắt nạt càng xa cách. Đàn ông không thể chiều chuộng, càng chiều chuộng càng khốn nạn. Hân Địch, em thuộc vế đầu hay vế sau?"
Khánh Đệ dừng đũa, nghĩ kỹ thấy những lời ấy cũng có lý, bèn cười chua xót: "Vế sau".
Chu Quân đập bàn, "Thế thì em phải học các em gái miền sơn cước đi, mồm miệng ngọt ngào ánh mắt đong đưa, khiến bọn đàn ông phải quay mòng mòng quanh em mà vẫn chê cười người khác không tốt số bằng mình, thế mới là cao thủ...".
Bành Tiểu Phi cướp lời: "Nghe như cậu đang tự nói mình ấy?".
"Nói tôi cái gì? Nói xem, thức ăn cậu đang gắp trên đũa là của ai?" Chu Quân không phục.
Khánh Đệ thấy hai người đã bắt đầu đấu khẩu, bất giác phì cười vui vẻ: "Em biết hai người đều vì muốn tốt cho em. Cũng đúng, do em đã sai, chỉ dựa vào tình yêu và sự đam mê mà kinh doanh tình yêu là không đủ... Mấy năm đó, nghĩ lại thật hoang tưởng, toàn thân đều phát sốt lên vì anh ấy. Ăn cơm cũng nghĩ chẳng biết ở trong tù anh ấy có được no không, ngủ dậy lại nghĩ liệu anh ấy có bị ức hiếp không. Đợi cho đến khi anh ấy ra tù, lo anh ấy trầm cảm vì không có mục tiêu, có sự nghiệp rồi lại lo cuộc sống của anh ấy không quy củ. Anh ấy nói một câu, em thầm đoán trong lòng xem câu ấy là buồn hay vui, anh ấy chau mày, em lại đau lòng trước thất bại trong cuộc đời, khiến anh ấy dần dần rơi vào cảnh...". Khánh Đệ đột nhiên phát hiện thấy hai người đàn ông đã dừng đũa tự bao giờ, nhìn mình im lặng chẳng nói gì, cô cô cười vẻ biết lỗi, "Em nhiều lời quá rồi, không chừng biến thành bà già lắm mồm. Ăn cơm đi".
Giọng nói của cô không chứa nước mắt, không mang oán trách, khô khốc và lý trí, nhưng lại càng khiến người ta đau lòng hơn. Bành Tiểu Phi uống cạn ly rượu, cầm đũa lên, nói: "Ăn cơm. Ngày mai bắt đầu làm lại".
Chu Quân định nói gì rồi lại thôi, sau đó thận trọng hỏi: "Hân Địch, có công ty quản lý hỏi anh đấy? Em muốn vào làm trong ngành không?".
Khánh Đệ và Bành Tiểu Phi cùng nhìn Chu Quân thắc mắc.
"Là bức ảnh lần trước em chụp cho tạp trí của anh ấy, sau cuộc họp hằng năm có công ty quản lý đến hỏi. Anh nghĩ, trang đó anh phải cầu xin năn nỉ mãi, em mới chịu làm mẫu giúp, vì vậy anh không từ chối, cũng chẳng nhận lời, đợi em về hỏi."
Tháng Mười một Chu Quân chụp số Giáng sinh đặc biệt cho tạp chí thời trang Bazaar, trong hai người mẫu, một người ăn theo chế độ giảm béo giảm tới mức mất nước phải vào viện, tối hôm ấy cần tìm người thay thế, nhưng được người này thì lại bảo khí chất không ổn, tìm người khác lại thấy không cân xứng, Chu Quân lo lắng vò đầu bứt tai. Nhìn thấy Khánh Đệ vừa tắm xong tóc ướt từ nhà tắm bước ra, Chu Quân bỗng nhảy lên sung sướng hôm sau liền kéo cô lên tòa soạn. Điều khiến Khánh Đệ kinh ngạc là, sau nửa tiếng trang điểm và chụp hình, số ảnh đó lại được tổng biên tập và phía hợp tác đồng ý thông qua.
Chu Quân khi ấy đã khen nhân viên hóa trang: "Kỹ thuật hóa trang thật sự biến gỗ mục thành thần kỳ, màn hình phẳng cũng có được hiệu quả 3D".
Tối hôm Khương Thượng Nghiêu tới tìm, Khánh Đệ cùng Chu Quân đến dự tiệc từ thiện cuối năm của tạp chí ấy. Cùng với lúc cô được mở rộng tầm mắt, đúng là có người đã lặng lẽ hỏi thăm về công ty quản lý cũng như tên người quản lý của cô. "Ngành này cũng không dễ sống, em thấy rất nhiều em gái mới mười sáu, mười bảy tuổi đã vào nghề rồi, tuổi em bây giờ không có khả năng cạnh tranh, mà em cũng chẳng thích mấy việc này."
Câu trả lời của cô vốn nằm trong dự liệu của mình, nhưng Chu Quân không chịu từ bỏ: "Hân Địch, tuổi tác không thành vấn đề, trời Tây có Claudia Schiffer, trời Đông có Chí Linh. Không thích cũng chỉ vì muốn tỏ ra thanh cao, coi thường người trong ngành bọn anh chứ gì?".
Khánh Đệ kiên quyết lắc đầu: "Trước mắt, thi nghiên cứu sinh vẫn là ưu tiên số một tất cả những việc khác cản bước tiến của em, em đều không nhân nhượng".
Chợt nhớ đến lời Chu Quân giáo huấn Khánh Đệ: "Phụ nữ, sát phạt quyết đoán, ánh mắt phải có nhuệ khí. Nhuệ khí là thứ khí chất ngay cả thần cũng không thể tạo ra được, là mấu chốt của việc chuyển thế", lại nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Chu Quân lúc này, Bành Tiểu Phi vô cùng buồn cười.
Chu Quân nhẫn nại nhắm mắt, một lúc sau lại bắt đầu thuyết phục: "Vậy khi nào thi xong, em lại giúp anh chụp một số nhé? Lần này có 100% tự tin, anh nhất định sẽ đá bay A Ken kia".
A Ken là nhiếp ảnh gia chính của tạp chí, chuyên chụp ảnh trang bìa. Nghe nói bức ảnh đăng ở trang bìa mỗi tấm tính bằng tiền vạn, anh ta có phòng chụp riêng, ngoài ra còn có thể hợp tác với những ngôi sao đang nổi trên truyền hình. Trong giấc mơ của Chu Quân, đối thủ cạnh tranh tuyệt đối này không ít lần bị mình chà đạp dưới chân, bộ mặt béo ú biến dạng nhăn nhó.
Chuyện liên quan đến lý tưởng của Chu Quân, Khánh Đệ có chút do dự: "Có thể kiếm bao nhiêu?".
Chu Quân thẳng thắn: "Nếu anh có thể chụp trang bìa, không có vài vạn thì cũng là một vạn. Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là cơ hội...".
"Em không hỏi anh kiếm được bao nhiêu, mà hỏi em sẽ được bao nhiêu."
Bành Tiểu Phi bị hơi cay sộc thẳng lên mũi, ho liên tục.
"... Vừa mới khen em thanh cao." Chu Quân im bặt.
"Em phải giúp em gái mua nhà, còn phải kiếm tiền nộp học phí." Khánh Đệ thở dài: "Thanh cao cũng cần có tiền chứ".
Cùng lúc đó, trên đường về Nguyên Châu, sau khi cho xe phóng với tốc độ 180km/h, Lưu Đại Lỗi mới từ từ chạy chậm lại. Tiểu Đặng ngồi bên ghế lái phụ thắt chặt dây an toàn, lầm bầm oán hận: "Anh Đại Lỗi, anh đuổi hết cả cơn buồn ngủ của em đi rồi".
"Thế càng tốt. Nói chuyện với tôi." Tốc độ xe chậm lại, Đại Lỗi bắt đầu than thở: "Thật đen đủi, nếu không phải do con hồ ly ấy làm loạn, thì đã không xảy ra chuyện gì".
Tiểu Đặng mặt nhăn mày nhó: "Anh Đại Lỗi, anh đã chửi rủa cả ngày rồi".
Lưu Đại Lỗi căm tức nhìn Tiểu Đặng, tiếp tục chửi văng nước miếng: "Một ngày cũng chưa đủ! Bà nó chứ, hai năm nay cô ta đến đến đi đi đều làm bộ như vì công việc, nghiêm túc tới mức khiến người ta không dám tin. Tôi đang cố gắng để bắt được cái đuôi hồ ly của cô ta".
Trong không khí yên ắng, Tiểu Đặng mở miệng, giọng như còn do dự: "Vào một ngày hè năm kia ở Nguyên Châu, anh Khương đã bóp cổ bác sĩ Trạch, ấn vào cửa xe..."
Lưu Đại Lỗi đột nhiên lên tinh thần, "Tiếp tục đi!".
"Lúc ấy, em vừa ra khỏi thang máy của nơi gửi xe, nên vô tình nhìn thấy. Bác sĩ Trạch hai chân đá loạn lên, mặt đỏ lừ, muốn kêu cứu mà không kêu được, mắt bắt đầu trợn ngược trắng dã." Tiểu Đặng ho một tiếng, "Khi đó em sợ quá, nếu cô ta bị anh Khương bẻ gãy cổ, thì hậu quả khôn lường. Nói khó nghe hơn, đang ở dưới camera giám sát trong tầng hầm để xe, dù em có ra làm chứng cũng chẳng ai tin. Cũng may, sau đó anh Khương thả lòng tay, có điều Trạch Trí bị dọa cho sợ chết khiếp, em phải bế cô ta lên xe... Từ đó về sau, xem ra cô ta nghiêm túc hơn một chút".
"Cậu đúng là hồ đồ, chuyện của hai năm trước sao cứ giấu trong lòng?" Lưu Đại Lỗi đập tay vào vô lăng, "Chuyện lớn như thế sao lúc đi không kể với chị dâu?".
"Anh Khương dặn không được kể với người ngoài. Bác sĩ Trạch đó cũng không phải người dễ bắt nạt, chuyện truyền ra cô ta bị mất mặt thì mọi người chẳng sống yên đâu." Tiểu Đặng ấm ức.
"Khốn kiếp! Cậu đúng là đồ đầu lợn thân người, chị dâu là người ngoài à?" Đại Lỗi buột miệng chửi bới, bất mãn bấm còi liên hồi, "Lần này thì chia tay thật rồi, những ngày khổ ải của chúng ta đã đến! Mọi người tự cầu phúc cho mình đi".
Cả quãng đường đi và về hơn một nghìn kilomet, hai người đều đã thấm mệt. Vào đến đất Nguyên Châu, Lưu Đại Lỗi nghe điện thoại xong, buồn bã cảm thán: "Cũng may anh Khương đang ở Nguyên Châu, nếu không lại phải lái xe hơn một tiếng đồng hồ nữa về Vấn Sơn, mông sắp mọc mụn cả rồi".
Tiểu Đặng đang ngáp dài, cố gắng lấy lại tinh thần, nói "Anh Đại Lỗi, có phải anh vui vì ngày mai lại được gặp chị dâu nhỏ chứ gì?".
"Khà khà", Đại Lỗi cũng chẳng phủ nhận, sờ sờ cằm tự nói với mình: "Ngày mai tặng gì cho nàng bất ngờ đây? Hoa? Bánh ga tô? Yêu đương thật hại não, thời sống một mình thoải mái biết bao".
"Anh cố ý trêu chọc kẻ bơ vơ như em đây, phải không?"
Trong lúc nói cười, xe đi vào khánh sạn quốc tế Long Thành. Căn phòng thuê trong thời gian dài của Khương Thượng Nghiêu nằm trên tầng hai mươi mốt. Tiểu Đặng đi làm thủ tục nhận phòng của mình, Đại Lỗi lên trên báo cáo tình hình.
Vừa bước vào phòng, Lưu Đại Lỗi thoáng ngạc nhiên, bình thường dù có giữ ý đến đâu, Khương Thượng Nghiêu cũng vẫn mang theo hai, ba huynh đệ bên mình, nhưng lúc này nhìn quanh, căn phòng lớn như vậy mà chỉ có Khương Thượng Nghiêu và lão Lăng.
"Anh Khương!"
"Ngồi đi." Vẻ mặt Khương Thượng Nghiêu rất đỗi bình tĩnh.
Nhìn cốc trà xanh trước mặt Khương Thượng Nghiêu giờ chuyển màu trắng, Lưu Đại Lỗi thầm than một tiếng trong lòng, chẳng biết vị đại ca này ngồi đợi ở đây bao lâu rồi?