Hắc Tử hiểu câu "Cứ đợi xem" đã như muốn bảo mình đợi kết quả của cuộc họp thường vụ. Lúc này, những gì cần làm đã làm rồi, đành phải chờ thôi. "Việc đó không cần nhắc, mọi thủ đoạn lấy lời khai lần này mình sẽ dùng bằng hết, không tin không moi được gì. Đợi tin của mình!"
Lưu Đại Lỗi vẫn luôn mặt mày tươi cười, vuốt vuốt cánh tay, than thở vì mình không được tận mắt chứng kiến vụ ồn ào ở hiện trường. Cậu ta đang nửa nằm nửa ngồi, rất lâu sau mới buột miệng chửi thề: "Mẹ kiếp, chẳng ra cái khỉ gì! Đại lưu manh, đại khốn nạn bị người đời oán thán chửi rủa mà vẫn cần chúng ta bỏ công bỏ sức ra để xử lý, dốc hết sức cuối cùng chưa chắc đã đạt được kết quả!".
Nghiêm Quan liếc mắt cảnh cáo cậu ta một cái, tiếp tục trầm tư. Khương Thượng Nghiêu châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó bấm di động, "Quang Diệu, thư đã gửi đi chưa?".
Quang Diệu làm việc bao giờ cũng khiến người ta yên tâm, việc giao cho anh ta ngày hôm qua, hôm nay đã làm xong. Nghe báo cáo, Khương Thượng Nghiêu vui vẻ, tâm trạng đang bị đè nén cũng nhẹ đi vài phần, cười nói: "Thế thì tốt, hết lần này tới lần khác, thứ chúng ta cần chính là khí thế và thời cơ này. Muộn chút tới ăn cơm nhé".
Lưu Đại Lỗi và Nghiêm Quan quay sang nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn Vương Bá Long. Vương Bá Long cũng vẻ mặt băn khoăn ấy. Cả ba đều không biết Khương Thượng Nghiêu đang sắp xếp chuyện gì.
Lần này, đợi tới tận khi trăng lên, mấy người mới gặp nhau ở khách sạn để ăn cơm tối. Bấm máy gọi cho Hắc Tử, nhưng điện thoại vẫn đang ở trạng thái tắt máy không liên lạc được.
Khương Thượng Nghiêu sải bước, đôi mày khẽ nhướng lên. Anh đã ngầm cảm nhận thấy việc hình như có biến đổi.
Chẳng lâu sau, di động của Quang Diệu đổ chuông, chỉ thấy thần sắc anh ta đột nhiên nghiêm trọng, rồi khuôn mặt giãn ra, cuối cùng cúp máy, vui vẻ nói với Khương Thượng Nghiêu: "Công tử của Phó bí thư thành ủy Lưu tiết lộ chút tin mật. Tại cuộc họp thường vụ, Bí thư Ba đã rất tức giận, nghiêm khắc ra lệnh phải điều tra bằng được trạm kiểm tra ở gần Vấn Sơn kia. Nghe nói đã phân công Chính trị viên Hà làm tổ trưởng tổ công tác tạm thời, trong vòng một tháng phải triển khai công tác chỉnh đốn trị an, trả lại cuộc sống hòa bình và ổn định cho nhân dân".
Khương Thượng Nghiêu dừng bước, nhìn khuôn mặt tươi cười của Quang Diệu, khóe miệng khẽ kéo lên, trầm giọng nói: "Tình hình này Uông Kiến Bình xong rồi".
Những người khác trong phòng lập tức vui ra mặt. Lưu Đại Lỗi đập vào thành ghế một cái đứng bật dậy, "Lần này làm thật rồi phải không?", sau đó lại nghi hoặc hỏi: "Thế anh Hắc Tử liệu có chuyện gì không, sao tắt máy mãi?".
Quang Diệu giải thích, "Đừng lo, Hắc Tử ngay thẳng, không liên quan gì tới cậu ta. Hơn nữa, dù có điều động cảnh sát vũ trang thì bên công an cũng cần phối hợp tác chiến. Có lẽ Hắc Tử phải vào tổ công tác, nên không thể liên lạc với bên ngoài".
Khương Thượng Nghiêu gật đầu tỏ ý tán đồng, "Càng nghiêm ngặt lại càng cho thấy tính quan trọng của sự việc. Thông báo cho anh em bên dưới, hai tháng sắp tới phải hết sức thận trọng, đừng gây sự. Chúng ta tiếp tục đợi".
Cái gọi là kiên nhẫn, tất cả chỉ dựa vào sự cầm cự của một hơi thở mà thôi. Khương Phượng Anh bước vào nhà, nỗi bất lực như trào dâng trong tim.
Có những việc nếu không nghiêm túc suy nghĩ sẽ thấy chẳng quan trọng gì, ví như những chuyện xảy ra trong ba mươi năm nay, nghiến răng một cái cũng đã qua rồi. Nhưng nếu nghiêm túc lục tìm trong ký ức thì lại thấy tủi nhục nghẹn ngào.
Dù như vậy, Khương Phượng Anh vẫn còn nhớ trong nhà có mẹ già tám mươi tuổi, người mẹ đang mong ngóng con về. Thấy con vào cửa thay giày, bà cụ không nhẫn nại thêm được nữa mà muốn chống tay đứng dậy.
"Mẹ, có gì to tát đâu, mẹ vội gì chứ." Khương Phượng Anh cố tỏ vẻ bình thản.
Thế sự rã rời sụp đổ hiện lên trong mắt kia là cái gì? Bà cụ vẫn rất tinh nhanh, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ chạm vào vết thương của con gái, ngập ngừng, đành nói: "Ăn cơm thôi".
"Để con bảo cô giúp việc dọn cơm. Mẹ, con biết mẹ lo lắng chuyện gì, đúng là ông ta có ý đó. Nhìn thấy Nghiêu Nghiêu rồi, muốn giành con trai của con. Con nói với ông ta rằng, con trai đã lớn, nếu muốn thì cứ gặp nó, xem nó có thèm quan tâm tới ông ta không."
Bà cụ liên lục gật đầu, nói không rõ ràng, "Nghiêu Nghiêu nhà ta sẽ chẳng nhận giặc làm cha".
Dùng đến từ này, có thể thấy nỗi căm hận sâu sắc bà cụ dành cho Ba Tư Cần. Khương Phượng Anh đang dọn bát đũa nhất thời sững người, nhưng rồi lại cười, nói: "Mẹ, mẹ nghe kịch nhiều quá rồi" .
Ánh mắt người mẹ già thật quật cường: "Nghiêu Nghiêu là đứa trẻ ngoan, mẹ biết".
Người ta cứ nói về khoảng cách thế hệ, bà cụ lúc còn trẻ rất nghiêm khắc với chị em Khương Phượng Anh, khi về già mới mềm lòng hơn, nhưng lại đặc biệt thương yêu các cháu, nhất là Khương Thượng Nghiêu. Bà cụ thương cháu trai lớn không có cha yêu thương chăm sóc, ra ngoài bị người ta bắt nạt, chịu ấm ức.
Khương Phượng Anh thấy mẹ khẳng định chắc như thế, nỗi nghi ngờ trong lòng cũng nguôi ngoai, môi run rẩy nói: "Mẹ nói phải, Nghiêu Nghiêu sẽ không nhận ông ta đâu".
Ăn cơm trưa xong, Khương Phượng Anh trở về phòng mình, vừa đặt lưng xuống liền nằm tới tận tối. Nhưng bà làm sao có thể ngủ được? Bà nhắm mắt, bao nhiêu ký ức tối tăm như mây đen ùa về, khiến bà không sao thở nổi. Lại lo Khương Thượng Nghiêu, sau khi trưởng thành, đặc biệt phải trải qua mấy năm trong ngục, anh càng trở nên trầm lặng. Người làm mẹ như bà đôi khi cũng chẳng thể hiểu được tâm tư suy nghĩ của con.
Nghĩ tới những lời Ba Tư Cần nói, vì sự nghiệp và tiền đồ của con trai, người làm mẹ quả thực không nên quá ích kỷ. Nếu chấp nhận yêu cầu của ông ta, để Nghiêu Nghiêu nhận bố, có thể kẻ phụ bạc nhẫn tâm kia sẽ giúp Nghiêu Nghiêu rửa sạch tội danh. Nhưng cứ tưởng tượng cảnh con trai và bố nó sống cùng nhau, vui vẻ dưới một mái nhà, bà lại buồn bực tới nghẹn thở.
Chờ tới khi bóng tối bao trùm mà chẳng thấy bóng Khương Thượng Nghiêu về, Khương Phượng Anh suy nghĩ rồi quyết định gọi điện cho Khánh Đệ.
Khi nhận được điện thoại, Khánh Đệ đang đọc cuốn Lịch sử điện ảnh Trung Quốc. Nói xong vài ba câu xã giao, Khương Phượng Anh ngập ngừng hỏi: "Tối qua Nghiêu Nghiêu tới tìm cháu phải không?".
Khánh Đệ khẽ vâng một tiếng, giải thích: "Anh ấy bảo có chuyện gấp cần nói với cháu, nói xong liền về ngay".
"Thế nó nói những gì?"
Khánh Đệ thoáng đỏ mặt, chẳng lẽ lại nói với cô Khương rằng anh ấy hỏi có thể bắt đầu suy nghĩ tới anh ấy không?
"Không nói chuyện gì quan trọng à?" Khương Phượng Anh thiếu kiên nhẫn hỏi.
Tối qua tâm trạng và hành động của Khương Thượng Nghiêu quả thực khiến người ta phải nghi ngờ. Dù sau đó anh đã giải thích rõ rằng tuyệt đối sẽ không thế này, không thế kia, nhưng bây giờ nghĩ tới những lời lấp lửng ấy, cô vẫn thấy rất khác thường.
"Lúc đến, bộ dạng anh ấy rất bệ rạc, nhưng cũng chẳng nói gì bất thường, chỉ hỏi cháu, có cơ hội bắt đầu lại hay không." Không chắc đã xảy ra chuyện gì, Khánh Đệ cũng phải trấn an tâm trạng lo lắng của cô Khương trước đã.
Những lời này của Khánh Đệ giải thích cho tâm trạng khấp khởi vui mừng của Khương Thượng Nghiêu khi về nhà vào sáng nay. Khương Phượng Anh than vắn thở dài một hồi, rồi dịu dàng nói: "Khánh Đệ, cô biết làm khó cho cháu, nhưng nó là một đứa trẻ khốn khổ, khó tránh những suy nghĩ méo mó hơn người khác, cháu hãy bao dung nó nhiều hơn, nhé?".
Bà hơi lên giọng chữ "nhé", như bao hàm trong đó cả sự bất lực, sự cầu khẩn. Khánh Đệ khẽ vâng một tiếng, "Cô, cô đừng lo lắng, cháu cũng như cô, luôn mong anh ấy sống tốt".
Cúp máy, Khánh Đệ bấm gọi số máy quen thuộc.
Suốt hai năm nay, đây là lần thứ hai cô chủ động gọi cho anh. Trái tim Khương Thượng Nghiêu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngẩn người nhìn tên cô hiện trên màn hình. Một lúc sau, anh mới bừng tỉnh, hất cằm ý bảo mọi người trong phòng ra ngoài.
Căng thẳng suốt cả ngày, buổi tối sau khi nhận được tin, mọi người lại bắt đầu vạch những kế hoạch tiếp theo, ai cũng đều mệt cả rồi. Quang Diệu và Vương Bá Long lên đường trở về Tích Sa. Nghiêm Quan cùng Lưu Đại Lỗi sang phòng khác ngủ. Chỉ có điều, lúc rời đi, Lưu Đại Lỗi cố tình lê bước, nhón chân dỏng tai lên nghe xem người gọi đến là ai. Bị Khương Thượng Nghiêu trừng mắt nhìn một cái, cậu ta cười khan mấy tiếng, rồi mới ra khỏi phòng.
Câu đầu tiên nên nói gì đây?
"Chào em", nghe có vẻ khách sáo sống sượng quá.
"Nhớ anh rồi à?", không được nghiêm túc cho lắm.
Khương Thượng Nghiêu còn đang do dự, Khánh Đệ đã hỏi: "Anh ăn tối chưa?".
"Anh ăn rồi, ăn ở nhà ăn dưới lầu. Ăn cùng Quang Diệu và Đại Lôi, gọi mấy món, hôm nay không uống rượu, ăn mỳ, mỳ không ngon bằng mỳ tối qua em nấu." Mấy câu đầu tiên anh đã nhận ra mình bắt đầu lảm nhảm, nói xong mấy câu sau lại có chút không tự nhiên.
Khánh Đệ cảm nhận được sự căng thẳng của anh, mím môi mỉm cười. "Không có việc gì cả, đột nhiên nhớ ra, tối qua anh nói muốn cho ông ta một cái bạt tai thật đau, nhưng không làm được. Vậy ông ta đó là ai thế?"
Anh trầm mặc hồi lâu.
"Khánh Đệ…"
"Khó nói lắm sao?" Khánh Đệ hỏi.
"Ừm!" Trong điện thoại vọng tới hơi thở nặng nề của anh, "Là... bố anh".
Khánh Đệ cố gắng kìm lại tiếng thốt khe khẽ. Trong ký ức của cô, người nhà họ Khương mười người như một, đối với con người này, từ trước tới nay họ đều chỉ có một cách giải thích là "đã chết", thậm chí Nhạn Lam cũng nói Khương Thượng Nghiêu mồ côi cha.
"Em không nghe nhầm đâu, là bố anh. Sau khi em bỏ đi có lần mẹ anh nhắc đến ông ta. Lúc ấy anh mới biết ông ta là ai. Ba Tư Cần."
Khánh Đệ nghĩ một lúc, cái tên này khá quen, cô bất chợt rùng mình.
"Nhiều năm về trước, mẹ anh và ông ta quen nhau ở thảo nguyên. Sau đó, ông ta thèm muốn quyền thế của nhà người khác, nên làm con rể người ta. Vì vậy... sáng hôm qua, anh chính thức gặp mặt ông ta, lần đầu tiên trong suốt hơn ba mươi năm nay. Em có hiểu được cảm giác ấy không? Mỗi một bước chân vất vả nhọc nhằn của anh và mẹ anh lại là ánh sáng rực rỡ một bước lên trời cao của ông ta." Khương Thượng Nghiêu nói như sắp hết hơi.
"Vậy hôm qua anh nói, khiến cô phải thất vọng là có ý gì?"
Lúc này Khánh Đệ đã hiểu, điều khiến mẹ anh lo lắng và do dự, thì ra nguyên nhân do đây. Chẳng trách bà phải vòng vo hỏi rõ về thái độ của Khương Thượng Nghiêu ngày hôm qua. Có một quá khứ đau đớn như thế, e rằng bây giờ điều bà lo lắng nhất là sợ mất đi đứa con trai duy nhất ấy. Nỗi lo lắng như truyền sang cả Khánh Đệ. Cô bứt rứt không yên, vừa muốn nghe câu trả lời của anh, lại vừa sợ câu trả lời ấy khiến mẹ anh thất vọng.
"Anh... có vài việc, cần giữ thể diện cho mọi người trước đã." Khương Thượng Nghiêu nhận ra ngay câu nói của mình khiến Khánh Đệ hiểu lầm. Điều anh sợ nhất chính là để Khánh Đệ nảy sinh cảm giác xấu về mình, bèn vội vàng giải thích, "Không phải như em nghĩ đâu. Anh chưa nhận ông ta, sau này cũng không định nhận, Sau khi biết chuyện, ông ta đối xử với anh thế nào là việc của ông ta, chẳng liên quan tới anh, anh sẽ vờ như không biết gì, qua thời gian này rồi tính sau. Còn vì sao, mấy hôm nữa em sẽ hiểu".
Khánh Đệ suy nghĩ đến ý nghĩa từng từ mà anh nói, sau đó thận trọng hỏi: "Anh định lấy lùi để tiến, lợi dụng mối quan hệ này?".