Ái Đệ vốn đang trong tình trạng sẵn sàng quay đầu bỏ chạy ra đường, bị Khánh Đệ kéo đột ngột, suýt nữa thì ngã, chưa kịp lên tiếng trách chị, trong nhà vọng ra tiếng gầm rung trời, ngay sau đó là giọng bố hét lên chửi mắng, kèm theo những lời khuyên can lí nhí của mẹ.
Ái Đệ không biết nên vào hay nên đi, chỉ nhìn chị. Khánh Đệ cắn chặt răng, bước lên hai bậc cầu thang, móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa. Thấy chị làm thế, Ái Đệ cũng lo sợ, nấp sau lưng chị. Không ngờ vừa tra chìa vào ổ khóa, cửa đã bị mở từ bên trong.
"Mẹ cái lũ ăn hại..." Cùng với tiếng quát như sấm của bố là một cái môi múc canh bay tới. Khánh Đệ còn chưa kịp thắc mắc một người chưa bao giờ xuống bếp như bố thì lấy đâu ra môi nồi mà ném, đã nhìn thấy mẹ ở phía sau đang ôm chặt bố để cản lại, vừa khóc vừa cầu xin: "Ông Thẩm, ông Thẩm, đừng đánh các con".
Khánh Đệ và Ái Đệ cùng ngồi thụp xuống để tránh một cú đá quét qua, nhà hàng xóm đối diện mở hé cửa nhìn trộm một cái rồi vội vàng khép chặt cửa lại. Bên này Ái Đệ ôm chặt chân bố bị ông đá hất một cái văng ra cách đó mấy bước, Khánh Đệ lao lên định cướp lấy cái môi múc canh trong tay bố cũng bị ông dùng khuỷu tay huých một cái. Thấy chồng sắp giáng chiếc môi trong tay xuống đầu Khánh Đệ, mẹ cô chỉ kịp hét lên gọi tên Khánh Đệ rồi lao tới ôm chặt lấy đầu con, để mặc chiếc môi giáng sượt qua cằm vào vai mình, chỉ lo sờ soạng khắp mặt Khánh Đệ, miệng lẩm nhẩm nói: "Không bị thương ở đâu là tốt rồi, tốt rồi".
"Mẹ, mẹ chảy máu rồi." Khánh Đệ sờ cằm mẹ.
"Mẹ kiếp..." Bố Khánh Đệ chửi bằng tiếng địa phương, đẩy vợ ra, một tay nắm tóc Khánh Đệ một tay túm gáy Ái Đệ, kéo ra phía cửa: "Mau đi nhận tội với bác gái chúng mày đi!".
Ái Đệ vừa lê chân dưới đất để giãy ra vừa đá vào bắp chân bố: "Là anh họ đánh chị con trước! Không liên quan gì tới bọn con...".
Bố cô ném Khánh Đệ ra, tát thẳng vào mặt Ái Đệ: "Mày còn cãi nữa".
Ái Đệ bị tát một cái mặt lệch hẳn sang một bên, nước mắt trào ra, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, túm lấy tay bố cắn một cái. Bố bị cắn tức điên lên, Ái Đệ nhân lúc ông nới lỏng tay, đứng bật dậy chạy thẳng ra cửa: "Thẩm Nhị Phong! Ông cút đi, tôi không bao giờ quay về nữa. Để tên khốn như ông chết không có người đưa ma".
Nói xong chạy như bay xuống tầng chẳng khác gì một cơn gió.
Khánh Đệ hét lên gọi em, định chạy đuổi theo, thì thấy ông đang tức tối tới mức nhảy chồm chồm hét: "Cút, đúng là lũ ăn hại!", rồi quay sang nhìn mẹ cô: "Mày nuôi hai con nghiệt chủng!", nói xong bàn tay to như hộ pháp phóng thẳng tới.
Ái Đệ ở dưới tầng nghe thấy mấy tiếng hét, vội vàng đứng phắt lại. Nếu không phải vì mẹ và chị gái, thì cái nhà này có gì đáng để người ta lưu luyến? Nó quệt những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống má, đi thẳng không buồn quay đầu nhìn lại.
Ra đến cổng khu tập thể, trong làn nước mắt mờ ảo nó thoáng nhìn thấy bóng một người rất quen. Ái Đệ lùi lại phía sau mấy bước, sau khi nhận rõ là ai, đột nhiên cảm giác oán, hận, ghét trào dâng lên trong tim, nó chỉ thẳng vào mặt người đó hét: "Chị đến nhà tôi làm gì? Chị còn tới tìm chị tôi nữa? Chị đã hại chết bao nhiêu người chị tự tính đi! Còn thấy chưa đủ sao?".
Những lời cay nghiệt và ngón tay đang chỉ thẳng vào Nhạn Lam giống như lưỡi dao cắt từng thớ thịt trên người cô ấy, Diêu Nhạn Lam hít một hơi thật sâu, nuốt nỗi oan uổng đang phập phồng trong lồng ngực xuống, cố nở một nụ cười gọi: "Ái Đệ...".
"Đừng gọi tôi như thế tôi không chịu được." Thẩm Ái Đệ thu ngón tay về, vẻ mặt tỏ ra chán ghét: "Tôi và chị không quen biết nhau, tôi cũng chẳng dám gây sự với chị. Tôi lại chẳng có kim cương bảo vệ, sao dám kinh động ngôi sao chổi là chị chứ".
Thân hình Diêu Nhạn Lam liêu xiêu không vững, khuôn mặt vốn đã trắng bệch càng thêm xơ xác hơn. Giống như chiếc lá vàng úa héo tàn chuẩn bị lìa cành, vật lộn trước cơn gió xào xạc, Nhạn Lam muốn phân bua cho mình mấy câu, nhưng lại chỉ phát ra những tiếng thở yếu ớt từ cổ họng.
"Chị xem, những người có liên quan tới chị chẳng ai có kết cục tốt đẹp cả. Cảnh Trình chẳng phải vì muốn kiếm tiền trang trải học phí cho chị mà chết trẻ sao? Anh Khương chẳng phải vì muốn cứu em trai chị, nên giờ mới phải ngồi tù ư? Chị tôi nếu không phải vì chị và anh Khương, thì có đến nỗi bị anh họ và bố đánh không?" Dưới ánh trăng vằng vặc, trước mắt Ái Đệ lại như tái hiện hình ảnh cái tát như trời giáng của bố nó. Không biết bao nhiêu lần, nó chỉ biết quỳ mọp trên đất, ngước lên nhìn thân hình cao lớn của bố, nỗi tủi nhục run rẩy tràn cả lên tim. Đột nhiên ánh mắt nó hằn lên vẻ căm hận. "Thẩm Ái Đệ tôi cầu xin chị đấy, đừng đến gây họa cho chị tôi nữa. Chị hãy sống tốt cuộc sống của chị đi, chị gái tôi không phải là Bồ tát cứu nạn của chị, bao cay đắng chị tìm chị ấy trút, thì chị ấy biết trút chúng cho ai?"
Diêu Nhạn Lam nghe thấy thế sững người hồi lâu, sắc trời đêm như làn voan mỏng, bao trùm lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, lại có mây bay tới che mất trăng, khiến bóng tối âm u phủ tới. Sau đó, cô ấy cười rất tươi, nói: "Chị biết rồi, em đừng giận nữa. Sau này chị sẽ không tự tiện tới phiền chị em đâu".
Nhạn Lam khách sáo như thế, lửa giận trong lòng Ái Đệ bỗng như lụi tắt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Mở miệng định nói: "Thôi bỏ đi, chị cũng đừng để ý, do tôi nóng giận thôi", thì Diêu Nhạn Lam đã mỉm cười với nó rồi quay người bỏ đi.
Bóng dáng người ấy liêu xiêu đi trên đường giữa dòng người như một linh hồn, lúc đi lúc dừng, không biết làm gì, không biết đi đâu. Ái Đệ nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên thoáng hiện lên suy nghĩ, Diêu Nhạn Lam giờ gầy quá. Trái tim nó bỗng nhói đau, như có thứ gì đó sắc nhọn đâm vào nơi mềm nhất. Nó muốn gọi chị ta lại, muốn nói với Nhạn Lam rằng nó không nghĩ như thế, muốn xin lỗi vì những lời hồ đồ thiếu suy nghĩ của mình. Nhưng từ phía sau vang lên tiếng động cơ xe máy quen thuộc, Ái Đệ vội lùi lại nấp phía sau cây, định thần lại nhìn rõ là bố mình, thầm thở phào: "Nguy hiểm quá".
Đợi chiếc xe máy đó đi xa, Ái Đệ nhìn về hướng Diêu Nhạn Lam tìm kiếm, nhưng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Vì sự cố ngoài ý muốn đó, nỗi giận dữ trong lòng cũng dần tiêu tan. Ái Đệ vốn định đến cửa hàng ngủ tạm một tối, thấy bố đã đi, đoán chắc lại đi đánh mạt chược. Nó lo lắng cho mẹ và chị còn ở trên nhà, nên quay đầu đi vào trong khu tập thể.
Đi được nửa đường thì gặp Khánh Đệ đang chạy ra tìm mình, Ái Đệ định kể cho chị nghe chuyện Nhạn Lam tới tìm, nhưng rồi lại thôi. Khánh Đệ nhìn em từ đầu tới chân, thấy không bị thương ở đâu, lúc này mới yên tâm. Còn về biểu hiện bối rối khác lạ và ánh mắt né tránh của Ái Đệ, Khánh Đệ không thể đoán được nguyên nhân do đâu, chỉ cảnh cáo: "Những lời như thế sau này đừng bao giờ nói nữa".
Ái Đệ như bị ai dùng kim châm vào mông một cái, nhảy dựng lên giải thích: "Em không cố ý nói vậy, vừa rồi là do tức giận…".
"Chị biết. Nhưng những lời như thế rất khó nghe. Gì mà chết gì mà tiễn đưa, để hàng xóm nghe thấy họ sẽ nghĩ gì?"
Ái Đệ nghệch mặt ra, rồi lập tức thở phào: "Sau này em sẽ không nói nữa".
Về tới nhà, mẹ lại bắt đầu màn oán trách và an ủi. "Ngoan, ngày mai hai đứa đến nhà bác gái xin lỗi là xong. Anh chị em họ cãi vã xích mích không phải chuyện hiếm gặp, đều là con cái trong nhà, nói một câu cháu sai cháu xin lỗi là mọi chuyện lại đâu vào đấy thôi. Hơn nữa, bố con là do một tay bác gái nuôi lớn, vì tình cảm này mà cúi đầu thì có sao đâu?"
Chị em Khánh Đệ im lặng không nói, mẹ định khuyên tiếp, nhưng Ái Đệ đã chậm rãi lên tiếng, nói: "Chị, chị đừng đi, để em đi thôi".
Em gái tự dưng nghe lời như thế khiến cả mẹ và cô đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Ái Đệ vặn tay, đăm chiêu nói tiếp: "Quan hệ giữa em và anh họ cũng tốt hơn, để em đi xin lỗi. Cho dù anh ta nói thật hay đùa thì cửa hàng đối với em vẫn rất quan trọng. Hơn nữa, nói gì thì nói, giờ không có tiền, vẫn nên nhẫn nhịn đợi sau này...". Ánh mắt hai chị em nhìn nhau như thấu hiểu suy nghĩ của đối phương, Ái Đệ cười với cô, lại nói: "Hy vọng xin lỗi rồi, anh ta sẽ bớt giận, không làm khó người không liên quan nữa", nói xong liền trầm mặc, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày thầm tự an ủi chính mình: Làm thế có lẽ Diêu Nhạn Lam sẽ sống vui vẻ hơn một chút.
Khánh Đệ đương nhiên không thể hiểu những suy nghĩ lúc này trong đầu em, thở dài nói: "Ngày mai hai chị em mình cùng đi".
Sáng sớm hôm sau gọi điện thoại cho bác gái trước, giải thích một lượt chuyện xảy ra vào hôm kia. "Cháu xin lỗi bác" mấy tiếng đó Khánh Đệ đang mấp máy nói, thì nghe thấy một hồi chuông điện thoại vang lên, ngay sau đó bác gái nói: "Khánh Đệ cháu đợi chút, bác nghe điện đã".
Ái Đệ ngồi bên cạnh bĩu môi, Khánh Đệ biết em gái rất thích điện thoại di động của bác gái, tiện tay giơ lên cốc vào trán nó một cái. Ái Đệ còn đang định trả đũa, thì nghe thấy một tiếng kêu thất thanh như tiếng lợn kêu vọng ra từ ống nghe Khánh Đệ đang cầm trên tay, hai chị em vội áp sát vào, đoán là tiếng kêu của bác gái.
Khánh Đệ và em gái quay sang nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra, cùng nhớ tới khuôn mặt nung núc đầy thịt của bác gái mỗi khi có chuyện nguy cấp, đôi lông mày của bác như dựng ngược, một người thì cười người kia lè Iưỡi.
Tiếp theo đó thấy bác gái nhấc ống nghe lên: "Tạm thời không nói tới chuyện này, Hoài Nguyên đang có chuyện. Trời ơi, kẻ xúi quẩy đấy chết đâu không chết lại chết trong nhà tôi là sao?", nói một câu không đầu không đuôi xong, bác gái vội cúp máy.
Khánh Đệ tay vẫn cầm điện thoại đang phát ra những tiếng tút tút liên tục, sự ngỡ ngàng qua đi, bàn chân bỗng thấy một cảm giác lạnh buốt bò dần lên trên. Cô hoảng hốt quay sang nhìn em gái, trong ánh mắt đờ đẫn của Ái Đệ, cô cũng đọc được nỗi sợ hãi hiện ra trong đó.
Cơn ác mộng xảy ra hai năm trước, vẫn còn dây dưa kéo dài cho tới tận tháng Tám năm nay. Suốt cả tháng Tám, Khánh Đệ gần như sống trong hoảng loạn. Trái tim cô muốn tìm đến một nơi thật sự an toàn, nhưng những bụi gai trên thế gian này giăng khắp nơi, trong khó khăn khổ ải vẫn bảo toàn được sự bình thản thì còn gì bằng?
Khi ngủ cô lúc tỉnh lúc mê, trong giấc mơ đều thấy bóng người đi đi lại lại. Thỉnh thoảng Diêu Nhạn Lam còn ở lại một vài giây, giống như vượt qua kiếp nạn giữa sự sống và cái chết, cả hai lẳng lặng nhìn nhau, đồng thời cùng nhỏ một hàng nước mắt hoặc buồn hoặc vui. Thỉnh thoảng bóng Nhạn Lam lại lơ lửng, giống như một cái quay đầu lại khi đang ngao du sông nước, nụ cười sung sướng vì thoát được sự đau khổ của trần gian.
Nhạn Lam đã treo cổ tự vẫn trong căn hộ của Ngụy Hoài Nguyên.
Lúc biết tin, ngoài cảm giác đau đớn Khánh Đệ còn trào dâng một sự khoan khoái đầy mãnh liệt. Cô nghĩ đến vẻ mặt của Ngụy Hoài Nguyên lúc ấy, chính là kết cục của Diêu Nhạn Lam. Cô ấy yếu ớt, không nơi nương tựa, nhưng Nhạn Lam vẫn còn tính mạng, cô ấy lựa chọn nó để làm đòn chí mạng cuối cùng của mình.
Trước khi quyết định ra đi, cô ấy đã quay về khu tập thế đường sắt, quay lại căn nhà trước kia ngồi lặng đi một lúc, khiến khu tập thể rộ lên tin đồn có một người con gái mặc bộ đồ trắng lang thang khắp nơi. Cô ấy nhét hai lá thư qua khe cửa nhà họ Khương, một bức tuyệt mệnh, một bức nhờ cô Khương chuyển cho Khánh Đệ.
Trên di thư cô ấy đã viết rất rõ lý do, tại nhà bố vợ, Ngụy Hoài Nguyên đã thề thốt hứa hẹn là chia ta