giới hiện thực, cô sững sờ khẽ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt không hiểu ra sao của Ái Đệ.
"Anh!" Ái Đệ rất nhiệt tình với người hùn vốn giúp nó mở cửa hàng này.
Ngụy Hoài Nguyên thở phào, chỉ Khánh Đệ nói: "Xem chị em đi, có lẽ bị say nắng rồi, nói chuyện linh ta linh tinh", nói rồi nhấc chân định đi.
"Ngụy Hoài Nguyên, anh đứng lại!" Lần đầu tiên Khánh Đệ tỏ ra giận dữ như vậy với ông anh họ, Ngụy Hoài Nguyên và Ái Đệ cùng giật mình kinh ngạc, một người hét gọi: "Chị", một người khoát tay nói: "Được rồi, anh đi đây".
"Khốn nạn! Anh mau nói thật cho tôi biết, những lời vừa rồi của anh là có ý gì? Anh Nghiêu có phải do anh hại hay không? Anh ấy bị xử nhiều năm như thế có phải do anh ở đằng sau giở trò gì không? Anh và Nhiếp Nhị thông đồng với nhau! Đừng có đi vội!" Khánh Đệ thấy Ngụy Hoài Nguyên định lên xe, trong lúc nóng vội nhìn quanh khắp nơi, tiện tay nhặt cây chổi để ở ngoài cửa lên, chạy mấy bước đến cạnh chiếc xe mới của Ngụy Hoài Nguyên, đưa chổi ra chắn ngang trước mặt anh ta.
Ái Đệ hét lên một tiếng, khi nó định chạy tới ôm chị gái lại thì đã muộn, chiếc chổi vừa bẩn vừa ướt sượt qua trước mặt Ngụy Hoài Nguyên xuống dưới phần ngực, quần áo Ngụy Hoài Nguyên như bức tranh bị vẩy mực, trông nhếch nhác vô cùng.
Cô bạn gái ngồi trong xe kêu ré lên, áp sát người vào cửa xe để nhìn cho rõ rồi lại rú lên kêu như mất cha mất mẹ. Ngụy Hoài Nguyên bực mình gạt bàn tay đang đưa khăn giấy cho anh của cô bạn gái ra, bước lên trước một bước, trừng mắt nhìn Khánh Đệ từ trên xuống dưới một lượt, cố gắng kiềm chế nói: "Thẩm Khánh Đệ, trước kia không nhận ra, chuyện gì cô cũng tham gia, đi đến đâu cũng có mặt cô. Cô có tình ý với tên tiểu tử họ Khương kia rồi phải không? Thế thì tốt, anh nói cho cô biết, anh không chỉ khốn nạn, mà anh còn bỉ ổi nữa. Không chỉ Nhiếp Nhị muốn tên tiểu tử họ Khương đó chết, mà đến anh cô cũng thấy ngứa mắt với hắn. Có biết luật sư mà nhà hắn mời đang làm việc cho ai không? Giờ ông ta là luật sư cố vấn cho công ty của anh cô đấy. Cô hiểu rồi chứ?
Vốn định để tên tiểu tử đó cả đời này cũng không thể bước chân ra khỏi cánh cổng sắt nhà tù, nhưng số hắn may mắn, sau này đã tìm được một luật sư tốt. Sao đầu óc cô lại ngu ngốc như thế? Diêu Nhạn Lam đi theo anh chẳng phải cô nên vỗ tay khen hay sao? Tình địch mà! Giờ cô vì cô ta hết lần này đến lần khác tới tìm anh gây phiền phức. Mà cũng tại cả cô lẫn cô ta đều là một đám ngu, yêu một tên chẳng ra sao, đã nghèo lại hay ghen, chẳng có bản lĩnh gì, bị đạp xuống bùn là đáng đời! Cô ta còn ngu hơn, anh cô chỉ nói là có quen người bên tòa án, có thể giúp được, đưa cô ta vào thành ủy tham quan một lượt, cô ta đã ngoan ngoãn theo anh lên phòng…."
"Khốn nạn!" Đáng đời? Nghèo lại không có thế lực nên đáng bị đẩy xuống địa ngục? Đây là thứ logic trộm cắp gì chứ? Vì ham muốn cá nhân ti tiện của mình, mà không tiếc tay vùi dập người khác. Lúc này bản thân đi BMW quần là áo lượt, không cần biết người khác giờ đang bị giam trong ngục tối, bị đánh gãy răng chảy máu, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Các ngón tay của Khánh Đệ nắm chặt lại, mặt trắng bệch như tờ giấy, sự tuyệt vọng và u uất bị tích lũy lâu ngày khiến ngực cô đau nhói nhức nhối. Hồi nhỏ khi bị một bạt tai ngã dúi vào góc tường, khi cô túm lấy vạt áo mẹ thảng thốt đi từ Vấn Sơn về Dã Nam, rồi lại bất lực khi bị kéo từ Dã Nam về lại Vấn Sơn, khi cô đột ngột nghe được tin dữ về Cảnh Trình, khi cô bất lực chạy tới Nguyên Châu gõ cửa các văn phòng luật sư, khi trong phiên tòa cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào khuôn mặt kiên định và bình tĩnh của anh... Cô đã biết thế giới mà mình đang tồn tại xấu xa tới mức nào, nhưng không ngờ nó lại khó lường đến thế.
"Anh không phải là người!"\' Khánh Đệ tức tối trừng mắt nhìn Ngụy Hoài Nguyên, hy vọng có thể thấy chút áy náy xấu hổ của anh ta.
"Chị." Ái Đệ kéo vạt áo cô.
"Xem ra cô đến Nguyên Châu quá lâu rồi, nên cậu chẳng có cách nào dạy dỗ cô."
Giọng nói của Ngụy Hoài Nguyên lạnh như băng, khiến cánh tay dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa hè của Ái Đệ lấm tấm mồ hôi lạnh. Ái Đệ khe khẽ gọi "Chị", ngay sau đó nó há hốc miệng vì kinh ngạc.
Ngụy Hoài Nguyên cứ thế giật mạnh mái tóc buộc đuôi ngựa của Khánh Đệ về phía sau, tay phải giáng thẳng một cái tát vào mặt cô, tiếng bốp vang lên giòn tan. Chân phải cũng không để không, giơ lên đá thẳng vào bụng dưới của Khánh Đệ.
Từ nhỏ Khánh Đệ đã bị đánh nhiều rồi, thấy ánh mắt của ông anh họ bất thường, theo quán tính cô lùi lại phía sau định tránh, hai tay ôm chặt lấy đầu. Bị cú đá đó, cô khẽ kêu lên một tiếng, nhưng lập tức tỉnh táo lại ngay: Đây không phải là bố mình. Cô nhịn đau một tay ôm đầu, một tay lần tìm cây chổi dưới chân.
Ái Đệ đứng nghệch ra mất mấy giây, nghe tiếng kêu đau của chị gái, lại thấy Ngụy Hoài Nguyên vẫn giơ chân lên định đạp tiếp, nhất thời chẳng nghĩ ngợi nhiều nhặt ngay cây chổi dưới đất lên khua loạn: "Cút đi! Không được đánh chị tôi".
Ngụy Hoài Nguyên lùi lại phía sau hai bước để tránh, thấy người cầm chổi là Ái Đệ, không kìm được than một tiếng: "Xui xẻo!", không ngờ Ái Đệ như phát điên, cầm chổi trong tay khua dọc khua ngang, nhằm thẳng vào Ngụy Hoài Nguyên khiến anh ta phải nhảy lùi lại phía sau, giống như đang múa xà mâu (1). Cô bạn gái của Ngụy Hoài Nguyên kêu gào không ngớt, chân đi giày cao gót chạy tới đứng chắn trước mặt Ái Đệ, bị Khánh Đệ đứng bên cạnh đẩy một cái, eo éo kêu lên rồi ngã đập mông xuống đất.
Ngụy Hoài Nguyên thấy tình thế bất lợi, thầm nghĩ hôm nay quả thật quá đen đủi, khiến cả hai cô em gái cùng nổi cơn tam bành, liền hét lớn: "Thẩm Ái Đệ, cô to gan thật, dám đánh cả anh? Có tin anh dẹp cửa hàng này của cô không?".
Lực uy hiếp của câu nói này thật không nhỏ, Ái Đệ lập tức khựng lại, chống cây gậy xuống đất đứng bên đường thở dốc. Phía sau tiếng cổ vũ reo hò ầm ĩ, nó quay đầu lại nhìn, toàn là chủ cửa hàng và các bà các cô bán hàng xung quanh đấy. Nó cảm thấy lúc này nên học theo khí phách của hào kiệt anh hùng trong phim khum tay cảm tạ sự cổ động của bọn họ, nhưng nghĩ đến Ngụy Hoài Nguyên vừa nói sẽ dẹp cửa hàng nó bất giác lại nhói lên đau đớn. Chỉ có thể khẽ nói với chị gái đứng bên cạnh: "Chị, chị nói xem anh ta có dám làm thật không?".
(1) Xà mâu: Mâu là tên một loại vũ khí, phát triển từ thương mà ra. Mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Xà mâu có mũi mâu uốn éo giống hình con rắn.
Ngụy Hoài Nguyên nhân lúc hai cô em gái đang đứng thở vội vàng chui vào xe, nghe tiếng mọi người xung quanh cổ vũ càng thêm tức giận, đạp ga đi được vài mét, lại thò đầu ra ngoài cửa xe hậm hực nói: "Cẩn thận đấy…", nói xong chỉ vào cửa hàng phía sau của hai người.
Ái Đệ càng thêm cuống: "Chị, anh họ nói chắc là làm thật đấy".
"Nhờ vả người ta giờ há miệng mắc quai, hôm nay thì biết rồi chứ gì?" Khánh Đệ hung hăng mắng lại em một câu. "Anh ta dẹp để cho anh ta dẹp, dù sao một nửa cửa hàng này cũng là do nhà anh ta bỏ tiền ra. Vừa hay, dẹp rồi thì em hãy ngoan ngoãn mà quay lại trường học đi."
Ái Đệ ấm ức: "Em có há miệng mắc quai gì đâu? Vừa rồi em cũng đánh anh ta mà".
Khánh Đệ xoa bụng, dịu giọng nói: "Ái Đệ, tiền có thể từ từ kiếm, còn cả cuộc đời cơ mà. Cho dù cửa hàng này không còn nữa, sau này tự mình mở một cái khác là được".
Ái Đệ bĩu môi lẳng lặng thu dọn cửa hàng, thấy Khánh Đệ cúi đầu ngồi một chỗ, ánh mắt thất thần nhìn vào ngón tay, Ái Đệ rón rén đến gần, dựa vào quầy thu ngân đứng quan sát.
Trước kia cảm thấy chị gái chẳng đẹp bằng một phần ba mình, có lẽ từ sau khi Khánh Đệ tới Nguyên Châu hai chị em phải xa cách nhau một thời gian dài, Ái Đệ mới đột nhiên phát hiện ra, chị gái nó mỗi lần trầm tư suy nghĩ như thế này đều tỏa ra một thứ khí chất thâm trầm khiến người khác an lòng. Rất đặc biệt.
Hơi nghiêng người, thấy mắt chị gái lấp lánh nước, hai giọt lệ như hai giọt nước rơi xuống đất, Ái Đệ bất giác lo sợ hỏi: "Chị, chị thích anh Khương thật à?".
Thân hình Khánh Đệ khẽ cử động, nhìn vào đôi mắt thăm dò của Ái Đệ, sau vài giây trầm ngâm cô nặng nề gật đầu.
Ái Đệ nhe hai hàm răng trắng ra, rít lên: "Chị thật xảo quyệt, chẳng nghe chị nói bao giờ, chúng ta còn là chị em gái nữa không đấy?".
"Có gì đáng để nói đâu. Chuyện không có kết quả nhắc tới mà làm gì?"
"Chị cũng biết là không có kết quả? Người mà người ta thích không phải là chị, nên phớt lờ không thèm để ý tới tâm tư của chị phải không? Thật uổng công chị chạy đôn chạy đáo vì người ta, lại còn coi tình địch là chị em!" Ái Đệ kích động: "Chẳng trách anh họ nói chị ngốc, nhìn ngang nhìn dọc thì em cũng không thể không mắng chị ngốc được".
Ái Đệ đập bàn giậm chân, Khánh Đệ bất giác mỉm cười: "Thích thì cũng đã thích rồi, đấy là tình cảm của riêng chị, còn anh ấy thích ai thì có liên quan gì. Em nói chị làm vậy rất ngốc thì tức là chị ngốc". Thấy vẻ mặt kinh ngạc như bắt gặp người ngoài hành tinh của em gái, Khánh Đệ không muốn giải thích thêm gì về chuyện này nữa, liền hỏi: "Đừng lo cho chị nữa. Em nghĩ xem, liệu bố có biết chuyện Ngụy Hoài Nguyên bị chị em mình đánh cho một trận không, còn nữa buổi tối về nhà không biết bao nhiêu cái roi đang đợi chị em mình đây?".
Câu hỏi này lập tức khiến vẻ mặt Ái Đệ trở nên ủ rũ, buổi tối khi đóng cửa hàng còn chần chừ do dự mãi không chịu về nhà.
Hai chị em lặng lẽ đi trên hành lang vào nhà, áp sát tai vào tường nghe ngóng động tĩnh bên trong, Khánh Đệ giật tay áo em gái kéo đi: "Không sao đâu".