uốn vụ án này nhanh chóng kết thúc. Còn nữa, mẹ hãy nói với Nhạn Lam, con sẽ sớm được ra thôi".
Sự trấn tĩnh của Khương Phượng Anh rõ ràng đã có chút lung lay, Khương Thượng Nghiêu đợi một lúc, đầu dây bên kia đang vọng lại không biết là tiếng thở hay là tiếng khóc rấm rứt, muốn lên tiếng an ủi mấy câu thì lại nghe thấy giọng mẹ dịu dàng vang lên: "Mẹ biết con không làm sai chuyện gì cả. Con là đứa con do mẹ dạy dỗ và mẹ rất tin ở con. Người khác nói thế nào kệ họ, mẹ tin con".
Khi Khương Thượng Nghiêu nước mắt rơm rớm đặt điện thoại xuống, trong lòng anh bỗng nhiên thấy trống rỗng, giống như có một dải phân cách, cách trở trăm sông nghìn núi, hai đầu dây điện thoại lại là hai thế giới khác nhau, anh đang cô đơn ở đầu dây bên này.
Khương Phượng Anh khi đặt điện thoại xuống cũng ngẩn người ra mất mấy giây, lau những giọt nước mắt mát lạnh đang lăn trên má đi, lấy lại tinh thần nói với mẹ: "Mẹ, tối nay mẹ đừng đi nữa, ở đấy âm khí nặng lắm, gió lại lớn. Mẹ ở nhà giúp con chăm sóc cho mẹ của Nhạn Lam được không? Sáng sớm mai chú Nhạn Lam sẽ đến đón mẹ".
Bà của Thượng Nghiêu chầm chậm gật đầu, rồi lại hỏi: "Tiểu Đức Tử chẳng phải nói mai cũng qua sao? Bảo nó thuận đường đến đón mẹ là được rồi, chú của Nhạn Lam, mẹ thật chẳng thấy vừa mắt chút nào".
Tiểu Đức Tử mà bà nói tới chính là chú Đức, nhưng Khương Phượng Anh cũng thấy chú Đức chẳng vừa mắt tẹo nào, song lại không tiện cãi lời người già, đành nói qua quýt cho xong: "Mẹ, người ta không chê nhà mình, vẫn còn muốn đến cho tận nghĩa, thì chúng ta cứ làm tốt bổn phận, đáp đủ lễ là được rồi. Dù gì cũng chẳng phải người một nhà, không tiện yêu cầu gì nhiều".
"Cũng phải." Bà lão đáp: "Việc ở nhà tang lễ sắp xếp ổn cả chưa?".
"Rồi ạ. Tiền cũng đã nộp rồi, canh đêm có con và Nhạn Lam là đủ."
"Nhà không có đàn ông quả thật cũng bất tiện. Con nói xem chú nó không phải không có lương tâm thì là gì? Bảo anh ta thông báo cho bố Nhạn Lam, thế mà cứ hỏi là chối đây đẩy nói không biết. Đến việc trông đêm trong nhà tang lễ cũng chối là còn phải làm ca đêm. Ôi, Trình Trình không phải cháu ruột anh ta chắc? Có tí tiền vào là lương tâm thối hết cả rồi."
Bà lão mắng chửi người chú của Nhạn Lam một hồi, Khương Phượng Anh lắc đầu thở dài quay về phòng thu dọn đồ đạc.
Sáng sớm hôm sau, hai chị em Khánh Đệ và mấy bạn nam ngày thường chơi khá thân với Cảnh Trình cùng cô giáo chủ nhiệm đến nhà tang lễ. Trong bầu không khí nghiêm trang, Ái Đệ không kìm được bật khóc thút thít, nhìn còn thảm hại đáng thương hơn cả Diêu Nhạn Lam.
Diêu Nhạn Lam gầy tới mức chỉ cần một trận gió cũng có thế thổi bay, ánh mắt đờ đẫn đáp lễ lại những người tới viếng em mình một cách máy móc.
Khánh Đệ nhìn cảnh ấy, xót xa vô cùng, lúc ôm Nhạn Lam để an ủi, cô ghì hai tay chặt hơn, chỉ hận không thể truyền hết nhiệt lượng trong người mình sang cho cô ấy.
Những hiềm khích và đố kỵ trước kia, giờ nghĩ lại chỉ thấy thật nực cười. Bọn họ cùng ngồi trên một con thuyền, nguyện vì tình yêu mà neo lại, và lại đắm say cùng một phong cảnh.
"Nhạn Lam, phải bảo trọng... Cảnh Trình, cậu ấy ở trên trời sẽ phù hộ cho chị."
Nhạn Lam lẳng lặng gật đầu, tâm trạng trong ánh mắt phức tạp.
Khánh Đệ và đám bạn học cùng lớp ra khỏi nhà tang lễ, không ngừng quay đầu lại nhìn, một người đàn ông trung niên đang thắp hương làm lễ, mấy người đứng sau động tác đồng nhất nhìn có vẻ đều là những người có vị trí. Diêu Nhạn Lam cúi người đáp lễ, chiếc cổ thon trắng cúi gập, đôi xương bả vai nhô cao, tâm trí phiêu dạt, cứ như nơi này đơn độc chỉ còn lại mình cô ấy vậy. Cho dù là thế vẻ đẹp toát ra từ người cô gái ấy vẫn khiến mọi người phải thốt lên đầy cảm thán như trước.
"Chị." Ái Đệ kéo cô
Khánh Đệ hoảng hốt quay đầu lại, nhường đường cho người mình vừa không cẩn thận va phải: "Xin lỗi".
Người đó không đáp lời, ném mẩu thuốc lá xuống đất, đi thẳng ra một góc khác. Lưng hơi khom xuống, gió thổi rối tung mái tóc nhuộm vàng của hắn ta.
Ở một khúc uốn cong của sông Tích Sa, có hai chiếc cần câu bắc ngang trên bờ sông. Dưới ô che nắng, chú Đức buông tiếng cảm thán đầy thỏa mãn: "Mùa xuân câu chỗ nước cạn, mùa thu câu cận bờ. Địa điểm này thật không chọn nhầm".
Người ngồi bên cạnh không buồn liếc nhìn phao câu đang nổi trên mặt nước, cầm bình giữ nhiệt trong tay rót đầy tách trà, cung kính đưa cho chú Đức.
"Chú Đức, hôm nay đã có lệnh bắt rồi, tin tức từ trong đó báo ra là, mấy vụ án lớn giết người cướp của trước đó vẫn chưa phá được, nên thành phố rất quan tâm tới vụ án lần này, coi nó là vụ án lớn, phải xử làm án điểm, chỉ đợi có kết quả thẩm vấn là bên Viện kiểm sát sẽ cho khởi tố ngay. Những tội danh bị liệt kê ra không ít, tội cướp của, tội tổ chức băng nhóm xã hội đen, tội cố ý gây thương tích..."
Không đợi người kia nói xong, chú Đức dằn mạnh chiếc cốc trên tay xuống đất, tức tối nói: "Mẹ kiếp Nhiếp Nhị cũng thật quá tàn nhẫn! Cố ý ám hại người ta mà! Chẳng phải muốn bọn chúng chết cả hay sao!", rồi như nhận ra mình đang mất bình tĩnh, chú Đức vội thở phù một hơi, như đang trút cái gì ra vậy, sắc mặt đỡ hơn một chút, hỏi: "Quang Diệu, những việc khác đã sắp xếp xong chưa?".
"Chú Đức yên tâm, đều sắp xếp xong hết cả rồi. Đã cho người vào trại giam số hai, phí cũng đã đưa cả rồi, tin được. Còn bên tòa án, những người có thể chào hỏi cũng đã gặp. Chỉ là... không tiện dùng danh nghĩa của chú, vì vậy sợ đến lúc đây họ lại không nhiệt tình."
"Phía tên Vu béo có động tĩnh gì không?"
"Không thấy gì. Tang Cẩu ngay tối hôm ấy nghe tin đã ôm hết tiền bỏ chạy rồi, mấy vụ án giết chủ hầm mỏ trước đó mà điều tra, thì hắn chắc chắn ngồi bóc lịch trong tù cả đời. Mà cho dù hắn có nhận hết tội về mình, thì tên Vu béo cũng chẳng để cho hắn con đường sống. Chú Đức, tên Vu béo mà đã ra tay là rất tàn nhẫn, hắn cũng có mối quan hệ với bên trên, chúng ta có cần phải chú ý tới hắn một chút không? Không được, cháu phải tìm vài tên bố trí sẵn mới được."
Chú Đức khẽ khoát tay: "Tạm thời lúc này chúng ta đừng tham gia vào, còn chưa đủ loạn hay sao. Đợi tên Vu béo mượn thế làm thân hết với đường dây của Nhiếp Nhị, dính chân vào đấy rồi, Vấn Sơn sẽ lại có một cuộc long hổ tranh đấu nữa. Hắn ta nhắm vào mấy nơi vui chơi giải trí của Nhiếp Nhị, Nhiếp Nhị lại chịu để hắn yên chắc? Thằng Hổ chết rồi, chúng ta muốn thả mấy con chuột đó cũng không dễ, đám huynh đệ của thằng Hổ cậu nên để ý chăm sóc, thuận tiện nhắc nhở chúng, phải hết sức thận trọng, đừng manh động vội! Mạng mình thì mình phải giữ!". Nói rồi chú Đức phóng tầm mắt ra nhìn bóng cá nhảy khỏi mặt nước phía xa xa, ánh mắt khó đoán, điềm đạm nói tiếp: "Chỉ cần tên Vu béo chiếm ưu thế, thì đẩy đám huynh đệ của thằng Hổ ra. Có mấy vụ án giết người cướp của đó, thì tên Vu béo không chết cũng lột da".
"Chú Đức cao kiến!" Trán Quang Diệu lấm tấm mồ hôi, buồn buồn nói: "Còn nữa chú Đức, luật sư Tạ mà nhà họ Khương thuê, nhìn bề ngoài thì danh tiếng rất tốt, nhưng thật ra sau lưng họ giở rất nhiều trò. Chú xem, liệu chúng ta có cần phải ra mặt...".
Đôi lông mày chú Đức nhíu chặt, bất mãn hừ một tiếng: "Phần luật sư không cần phải lo nhiều, chỗ nào thủ tục cần nhét tiền thì thêm nhiều hơn nữa vào. Nếu thật sự không ổn thì mình cũng không lo được nhiều như thế, chỉ cần kéo Nhiếp Nhị vào, dính vào càng sâu càng tốt! ", nói xong cười nhạt: "Hắn ta cũng chẳng còn mấy năm huy hoàng nữa, ôm chân Ngụy Kiệt mà dám mộng tưởng thiên hạ thái bình?".
"Chú Đức, Bí thư sắp về hưu rồi, nghe không ít người nói, vị trí đó, thị trưởng Ngụy là người có hy vọng nhất", Quang Diệu nóng lòng nói.
Chú Đức khịt mũi một tiếng, nghiêm túc cảnh cáo: "Trên Vấn Sơn còn có thành phố Nguyên Châu, trên Nguyên Châu còn có tỉnh! Trước mắt tình hình trên tỉnh đang rất phức tạp, hươu chết về tay ai còn chưa rõ ràng! Quang Diệu, phải biết nhìn xa một chút, phải học cách đứng từ trên cao mà nhìn xuống. Đây chính là điểm yếu của cậu".
Quang Diệu im lặng suy nghĩ một lúc, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ thán phục: "Chú Đức, chú nói phải".
Chú Đức không nói thêm gì nữa, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc phao nổi trên mặt sông, một lúc lâu sau mới khẽ than: "Có phải cảm thấy chú Đức quá nhẫn tâm không?".
Quang Diệu nhất thời không biết trả lời thế nào, trong lòng anh ta rõ ràng không tán đồng những việc làm của chú Đức. Cục diện hỗn loạn này sớm đã được bố trí từ lâu, giờ ý của chú Đức là khuấy cho nước đục thêm, càng đục càng tốt. Khương Thượng Nghiêu chỉ là cái cớ để chú Đức vịn vào đấy, bất hạnh gặp nạn, nhưng vô duyên vô cớ kéo một người chẳng liên quan gì vào, mặc dù bây giờ chú Đức cũng đang cố kéo Thượng Nghiêu ra, cố gắng giảm thiểu những thiệt hại mà anh phải gánh, nhưng điều dó cũng không thể xóa bỏ được sự thật việc giậu đổ bìm leo của chú Đức.
Quan hệ giữa anh ta và Khương Thượng Nghiêu cũng chỉ là quan hệ xã giao, nhưng dù sao anh ta cũng lớn hơn anh vài tuổi, nên có thể coi là tận mắt chứng kiến Thạch Đầu và Hắc Tử trưởng thành. Hơn nữa anh ta lại rất thích phẩm chất giữ thân trong sạch bằng mọi cách của Khương Thượng Nghiêu, trong mắt người như anh ta, người có được những phẩm chất như thế thật đáng quý.
Gió nhè nhẹ thổi dưới ánh mặt trời ấm áp, phía xa xa từng sóng lúa mạch nhấp nhô trên đồng, hương lúa thơm và ngọt ngào bay lượn trong không khí.
Chú Đức trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới u ám khẽ nói: "Phải để nó sống không bằng một con chó, rồi cho nó sống cuộc sống của con chó thì sau này nó sẽ ngoan ngoãn vẫy đuôi nghe lời như chó vẫy đuôi chạy theo chủ vậy".
Dù nói khá nhỏ, nhưng Quang Diệu đứng cạnh chú vẫn nghe thấy hết. Anh ta đang cúi người rót trà cho chú Đức, mỗi từ như một nhát dao, nhưng bàn tay rót trà của Quang Diệu vẫn điềm tĩnh không dao động. Anh ta cười khổ, trái tim tê liệt đến cảm giác thương xót đồng loại anh ta cũng quên mất rồi.